6894.
Đúng lúc Cố Phi Yên nhớ lại một chuyện rất quan trọng.
Cô giơ tay chỉ, vẫn là giọng khàn khàn thều thào nói, “Chiến thiếu gia, có thể làm phiền anh đi mua giúp tôi ba suất mì vằn thắn được không? Cửa tiệm ở trong con ngõ này, rất gần không tốn nhiều thời gian.”
“Giờ vẫn còn nhớ đến ăn sao?”
“Không, là bà Thẩm muốn ăn.” Cố Phi Yên có chút phát sầu, “Tôi muộn vậy vẫn chưa trở về, không biết bà có đang lo lắng, vừa nãy anh có nhìn thấy cái túi xách của tôi không, tôi muốn gọi điện cho bà báo không sao.”
“Cô giờ như vậy mà bảo không sao?” Chiến Mặc Thần đôi lông mày rủ xuống, “Không cho phép lo lắng cho người khác nữa, tôi đưa cô đến bệnh viện trước,cô thực tế chút đi.”
“……”Cố Phi Yên kéotay áo anh lại, đôi mắt tỏ vẻ đáng thương.
“Tôi cho người đi mua mì.”
Cố Phi Yên nhếch môi, lại kéo kéo.
“Lại có chuyện gì nữa, hử?” Chiến Mặc Thần cáu kỉnh, nhìn đối diện vào đôi mắt đen lấp lánh của cô, những vết bẩn trên khuôn mặt đang bị sưng lên, rốt cuộc cũng không thể lạnh nhạt với cô được, ngữ khí không kìm được dịu dàng hẳn, “Lúc mang mì đến, tôi gọi người báo tin cho bà.”
Cố Phi Yên nhúc nhích, “Anh nhớ tìm một lý do tốt một chút, sau đó để một người lạ mặt đem đến, tránh để bà biết là người của anh.”
“Tại sao?”
“Đây không phải rất đơn giản sao?” Cố Phi Yên nói, “Cố Minh Châu cũng là cháu gái của Thẩm gia, bà Thẩm vẫn quan tâm đến cô ta, nếu không chú ý, tôi sợ bà sẽ phát hiện ra tôi có dây dưa với anh, đến lúc đó, tôi làm sao đối diện với bà?”
Bà Thẩm để tấm hình Cố Minh Châu dưới tấm gối, làm sao có thể không quan tâm cô ta chứ?
Nghĩ lại, Cố Minh Châu không chỉ đến thăm bà Thẩm một lần, ít nhất cũng hơn hai lần,…tuy nhiên, Cố Minh Châu đến thăm lần đầu, tại sao có thể hiểu được nỗi lòng của bà Thẩm chứ, trước đó còn chuẩn bị sắn tấm hình của mình.
Tiếp xúc nhiều rồi, bà Thẩm nhớ Cố Minh Châu là chuyện bình thường.
Có nhiều chuyện, cô không dám chắc, không muốn để bà Thẩm đau lòng.
Chiến Mặc Thần con mắt lắng xuống, giọng nói trầm lặng, “Tôi và Cố Minh Châu đã chia tay rồi.”
“Tôi biết, nhưng…..” Cố Phi Yên đột nhiên phản ứng lại, “Cái gì, hai người chia tay rồi?”
“Đúng vậy!”
“Tại sao? Hai người tại sao chia tay? ….Anh không phải rất yêu cô ta sao?”
“Cô nói xem?” Chiến Mặc Thần phải nghiến răng lại, đôi mắt đen sâu thẳm của anh khóa chặt lấy cô, có chút tức giận với sự vô tư của cô.
Hôm đó, cô đứng trước mặt anh mất kiềm chế, đôi mắt đỏ lừ quát vào anh, xong ở tròn phòng một mình khóc rất lâu, anh còn có thể làm như nào nữa?
Anh quen với sự lạnh lùng, trầm lặng, nhưng đối với cô không thể cứng rắn được, anh liền đưa nhanh ra một quyết định bừa, với Cố Minh Châu coi như kết thúc tất cả mối quan hệ, nhưng nếu dứt khoát sớm thì có thể để Cố Phi Yên an tâm hơn, không phải gánh cái danh kẻ thứ ba.
Trời biết, khi tầm mắt của anh thấy cô dần dần rời xa, trong tim anh rối loạn biết bao.
“Anh làm vậy là vì tôi?” Cố Phi Yên ngơ ngác.
Cô có chút….lúng túng….
“Sớm muốn đưa ra quyết định, chỉ là thân phận của Cố Minh Châu, vì vậy tôi không thể mở miệng lúc cô ta nói không chấp nhận.”
“Vậy lần này….”
“Cô ở trước mặt tôi tức giận, khóc như mưa, không phải là tủi thân vì không có danh phận gì sao?!”
Cố Phi Yên, “…….”
Hình như là như vậy….
Nhưng, cô vẫn chưa nghĩ kĩ có đi cùng anh hay không.
Tất cả cái này đến bất ngờ quá, không tin được, cô cảm giác đầu cô loạn cả lên, như bị ai đó thả ngàn con ong vào đầu, vu…vu…vu…. Ồn ào không thể yên tĩnh được.
Cô phải làm gì đây?
“Đừng nói với tôi, cô muốn cự tuyệt?” Chiến Mặc Thần ánh mắt trầm xuống, có chút lạnh lùng.
Cố Phi Yên rùng mình.
“Anh nói tôi chỉ là đồ chơi của anh, làm ấm giường cho anh.” Cô nói.
“Đó là những lời khi tức giận nói ra.”
“Trước anh nói tôi không bằng đầu ngón tay Cố Minh Châu.”
“Đó là trước kia.”
“Anh còn làm trật cánh tay tôi, không cho bác sỹ chỉnh xương.”
“…..Xin lỗi.”
“Còn có…..”
Chiến Mặc Thần ánh mắt nguy hiểm, “Còn có gì nữa?”
Có thể nói, nữ nhân trong thiên hạ này đều có một đức hạnh, không lật đi lật lại chuyện cũ hình như không thể biểu lộ quyền lực của mình vậy.
“Còn một điểm cuối cùng, quan trọng nhất.” Cố Phi Yên nhớ ra, nhìn Chiến Mặc Thần, “Một tuần trước khi tôi và Kỳ Viễn Bạch kết hôn, anh có phải đển Cố gia một lần?”
“……Đúng vậy.”
“Lần đó, tôi vô tình nghe được chuyện anh nói với người khác, anh nói ‘kiểu người CốPhi Yên, không thể đến cực điểm, cứ coi như cô cửi hết quần áo đứng trước mặt anh, cũng không làm cho anh có cảm xúc gì cả, chỉ có cảm thấy cô ta phát ốm", lời này anh còn nhớ không?
“…….” Chiến Mặc Thần đột nhiên sững người lại, “Đây là mối bận tâm của cô? Vì vậy sau đó cô mới nói cô không còn tình cảm với tôi nữa?”
Anh vẫn nhớ sau khi xảy ra quan hệ lần thứ nhất với cô không lâu, cô đã từng hét lên với anh, nói trước đó một tuần cô đã không còn yêu anh nữa, anh lúc đó có chút kì lạ, không hiểu tại sao còn có ‘một tuần trước đó" điểm kết thúc kì quái này.
Giờ nghĩ lại, hóa ra là nguyên nhân đó.
“Thì làm sao, anh có dám anh không nói không?”
“Có nói qua.”
“…….”
Quả nhiên!
Cố Phi Yên mặt trắng bệch, cảm giác trong lòng Chiến Mặc Thần như có kim đâm, có chút không thoải mái, muốn dời đi.
Nhưng cô lại nghe thấy giọng nói ấm áp của anh vang lên, “Chỉ là, tôi cũng không phải kiểu người mà cô tưởng tượng, những lời tôi đã nói, nhân vật chính không phải là cô”
Thật sao, cô mở mắt ngạc nhiên.
“Là người của Lâm gia, Lâm Nghiên.” Đôi lông mày sắc nhíu vào, “Lâm Nghiên đã hạ thuốc vào rượu của tôi, rồi trèo lên giường của tôi, tôi không thích hành vi như vậy của cô ta.”
Cố Phi Yên, “…..”
“Nếu cô không tin, tôi có thể để bố của Lâm Nghiên ra mặt giải thích, cuộc điện thoại đó là ông ấy gọi cho tôi.”
“………”
“Bây giờ còn chuyện gì nữa không?”
“….Tôi, tôi không biết.”
Chuyện canh cánh trong lòng, bị sự thật như một cảnh ô long, trong đầu Cố Phi Yên giờ đây có chút lơ mơ.
“Yên” và “Nghiên” phát âm giống nhau, có lẽ cô thật sự nghe nhầm rồi.
Chiến Mặc Thần con người này tất nhiên vô tình lạnh nhạt, nhưng anh có ưu điểm rất rõ ràng, là lời anh nói ra rất có trọng lực, trước giờ không nói dối. Anh nói không, chuyện đó chắc chắn cô nhầm rồi.
Nghĩ đến lời xin lỗi vừa nãy của Chiến Mặc Thần, cơ thể của cô ấy não hành động trước, nói ra tiếng lòng có qua có lại, “Thật ra, tôi cũng muốn nói xin lỗi với anh, tôi không nên tức giân với anh, không nên thường xuyên chọc tức anh, oh….. đúng rồi, thật ra anh rất lợi hại, chỗ đó rất to, cái của Sở Nghiễn, tôi…tôi căn bản không dám nhìn….”