"Tôi không thể thầm xin lỗi sao? Lúc đầu tôi và Viện Viện cũng ăn nói khép nép xin lỗi, ông thấy Cố Bình An nói như thế nào? Chỉ vào mặt trưởng bối mắng, cô lớn cũng không quản, ông cũng để cho chúng tôi bị một tiểu nha đầu mắng như phim?" Cao Vân vừa nghe liền bùng phát.
Lâm Viện Viện cuống quýt nói, "Ba, mẹ, đừng ầm ĩ, về nhà trước rồi nói sau." Sau khi người của Lâm gia đi, Cố Doanh Doanh hỏi, "Chị, hôm nay chị đã có kế hoạch gì không?" "Không kế hoạch, chỗ nào cũng không muốn đi, chị muốn ra sân tắm nắng." Cố Bình An nói. "Chị Hoan Tình không tìm chị chơi sao?" "Chị ấy muốn đi hẹn hò với Tần Mục." "Sáng nay em chạy bộ có nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tới đón chị Hoan Tình đi, rất tuấn tú, hình như là tối ngày hôm qua đã từng nhìn thấy anh chàng đẹp trai này rồi." Cố Doanh Doanh nói, một mặt si mê, "Anh ấy rất lịch sự, hơn nữa, cực giỏi." "Tiểu hoa si." "Thực sự rất giỏi." Cố Doanh Doanh nói, "Chị Hoan Tình có quan hệ gì với anh ấy nhỉ, chị, chị hỏi chị ấy giới thiệu cho chúng ta biết được không." "Hắn họ Mục, em cảm thấy đầu óc của chị bị lừa đá sao, chị sẽ giới thiệu cho em biết sao?" "Nha nha, hẹn thôi mà, lại không có gì, chỉ là làm quen một chút, nói không chừng người ta không lọt mắt em, em cũng sẽ hết hy vọng thôi." "Vậy em hết hy vọng đi, hắn không lọt mắt em." "Chán ghét, chị không thử một lần thì làm sao biết?" "Hắn thích một người như Hoan Hoan, em cảm thấy em giống Hoan Hoan chỗ nào?" "Cũng đúng ha, quên đi." Cố Doanh Doanh rầu rĩ không vui, "Vậy em ra ngoài tìm bạn học đi xem phim rồi đi dạo phố đây." "Đi đi, đi đi." Cố Vân đã đi làm việc chính phủ, Lâm Tú Lan thì đoán chừng đã đi đánh bài, Cố Doanh Doanh cũng đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn mỗi Cố Bình An, cô pha một bình trà, chạy đến vườn hoa tắm nắng, đọc sách, uống trà, trôi qua rất vui vẻ. Đương nhiên, vui vẻ không bao lâu, cô đã bị tiếng còi đánh thức. Hoa viên Cố gia là hoa viên mở ra thưởng thức, tường vây cũng không cao, hơn nữa là điêu khắc thiết kế, có thể thấy cảnh tượng hoa trong vườn, Cố Bình An mở mắt ra đã nhìn thấy Mục Lăng ngồi trong chiếc xe thể thao màu xanh lam ở bên ngoài tường rào, đeo một cặp mắt kính, nhìn chằm chằm cô. Cố Bình An giả chết, tiếp tục nằm xuống lại. "Cố Bình An, mở cửa ra cho anh." Mục Lăng dừng xe lại, bảo Cố Bình An mở cửa. Cố Bình An lấy sách che mặt lại, "Thật không tiện, người này đã chết, có việc hoá vàng mã." Mục Lăng, "............" Cô không muốn gặp Mục Lăng chút nào nên mới không nghĩ đến đi mở cửa cho Mục Lăng vào đây. Bọn cô chờ một hồi, dường như nghe thấy động tĩnh gì, Cố Bình An xốc sách lên, sợ hết hồn, Mục Lăng đang trèo tường vào, động tác ưu nhã nhảy vào trong sân, sống ở vùng này toàn là biệt thự, trị an cực kỳ tốt, tường còn có điện cao thế, Mục Lăng cứ như vậy mà nhảy vào sao? Mỗi lần nhìn thấy Mục Lăng, dường như đều là trang phục thể dục này, này không thích hợp mặc quần áo thể dục, nhưng lại thích mặc như vậy, rất mâu thuẫn, tuy rằng trèo trường vào, nhưng hắn không chật vật chút nào, thậm chí còn rất phong độ. Mặt Cố Bình An không thay đổi nhìn hắn, tay Mục Lăng quơ quơ trước mắt cô, "Phục hồi tinh thần lại đi, em đang ở đây nhìn cái gì vậy?" "Tôi muốn đi kiện cáo, cái gì gọi là điện cao thế, anh tùy tiện nhảy vào cũng vào được, điện làm gì, sao lại không giật cho tên trộm chết đi." Cố Bình An lòng đầy căm phẫn.