Điện thoại reo hai tiếng, liền có người bắt máy, Tô Tế Nhân nói: "Bách Việt, là anh."
"Chủ tịch Tô!" La Bách Việt đang viết khóa trình quy hoạch, liền bỏ bút xuống, chế nhạo nói: "Anh định mời nhân viên Canh Nghiền tham gia lễ đính hôn của anh và Đàm tiểu thư sao?"
"Đừng náo loạn." Giọng nói của cô không có không vui, rõ ràng đã tin tưởng anh, lúc này anh mới dien;;dan""//lqd hoàn toàn yên tâm. "Anh đã đính chính cùng truyền thông, lễ đính hôn cuối tuần là của cô ấy và Hoài Văn."
"Thì ra là cha của đứa bé là anh ta, tại sao không thừa nhận sớm một chút?"
Anh giải thích tóm tắt sự việc cho cô. "Anh hi vọng Nhã Hân có thể hạnh phúc, đáng tiếc vẫn là không thể giấu diếm được nữa mới nói sự thật."
"Anh thật sự là người tốt, giúp đỡ giấu diếm lâu như vậy." Cô cố ý nói: "Anh nên dứt khoát làm người tốt đến cùng, làm đám cưới giả cùng Đàm tiểu thư, tiếp tục che chở bọn họ, như vậy Đàm tiểu thư không cần ngả bài với mẹ cô ấy, mẹ của cô ấy cũng sẽ hài lòng con gái có kết quả tốt, vẹn toàn đôi bên."
"Không thể, đừng nói là anh không chịu, Hoài Văn cũng sẽ không đồng ý. Một người đàn ông có thể chịu ủy khuất, nhưng tuyệt không thể ủy khuất vợ con của mình. Hơn nữa, anh không sẽ lấy ai khác ngoài em, chỉ có em mới có thể làm Tô phu nhân."
Cô cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào. "Danh hiệu này có ích gì?"
"Một người đàn ông luôn luôn yêu hết lòng."
"Ah, chẳng lẽ em không lấy anh...anh sẽ không yêu em hết lòng?"
"Anh đầu hàng. Về cãi nhau thì anh không thể thắng em được." Anh lập tức chịu thua.
Cô cười, vui vẻ nói: "Có lẽ em nên thu đao lại một chút, bây giờ anh là lãnh đạo của em, đến lúc anh trừ tiền lương của em, em liền thiệt thòi lớn."
Cô đoán, nhất định là bởi vì tình huống của mẹ con nhà họ Đàm, làm cho anh nhớ tới mẹ của mình, anh mới nguyện ý đi vào hồ nước đục này, hiện tại vì sợ cô hiểu lầm, lại vội vàng nhanh chóng giải thích.
Cô cười nhẹ, làm tâm tình Tô Tễ Nhân rất tốt."Em còn nhớ anh đã nói với em, anh muốn chuẩn bị một trung tâm nghệ thuật chứ? Ba ngày sau, mười một giờ trưa sẽ tiến hành lễ khởi công, em và Lam có thể tới không?, hôm đó mẹ anh cũng đến, anh muốn hai người gặp mặt."
"Hôm đó......" Cô nói. "Sợ rằng em không đi được, em có giờ lên lớp."
"Không thể nhờ người khác dạy thay sao?"
"Không được, đó là lớp mới." Mặc dù có một giáo viên khác dạy cùng cô. Cô nói tiếp: "Em không phải đã nói với anh muốn cho ‘ Canh Nghiền ’ thay đổi sao? Lúc trước hội phụ huynh, chuyên gia đều nói trẻ con Học Tiếng Anh quá sớm, dễ dàng coi thường năng lực viết văn, chúng ta phải nhằm vào điểm này để thiết kế khóa trình, mặc dù đầu năm nay phụ huynh đều không để ý năng lực viết văn của bọn trẻ, chỉ cần học viết học nói là tốt rồi ——"
"Bách Việt, chuyện này rất quan trọng, anh rất hi vọng em có thể đến." Cô nói ý tưởng của mình, càng nói càng hưng phấn, giống như hoàn toàn quẳng chuyện của anh ra sau đầu.
"Em rất bận. Hơn nữa còn phải đi dạy học, không có thời gian."
"Buổi trưa hôm đó em có rảnh không? Em mang Lam đi ăn cơm với mẹ anh."
Giọng điệu của anh giống như là ra lệnh, La Bách Việt không vui."Tế Nhân, chuyện này buổi sáng mới nói qua, em nghĩ là chúng ta đều muốn duy trì như thế này."
"Lúc ấy chúng ta đều phải đi làm nên tạm dừng thảo luận."
"Đó......" Cô kéo dài giọng nói."Cho nên em cũng không có bắt anh phải tiếp nhận suy nghĩ của em, đương nhiên anh cũng không thể bắt em chấp nhận anh."
"Anh đã cùng mẹ nói qua, bà nói bà bằng lòng gặp mặt em."
"Vậy em phải cảm ơn, phải lập tức đồng ý sao?" Cô không nhịn được giễu cợt. Tại sao anh không nói cho cô biết trước khi nói với mẹ anh, mà đã nhận định cô bằng lòng gặp mẹ anh?
"Bách Việt, em nhất định phải như vậy sao?" Anh biết cô có vướng mắc với mẹ anh, không ngờ cô phản ứng kịch liệt như thế."Anh chỉ hy vọng hai người gặp mặt, để cho bà thấy cháu gái của mình."
"Được rồi, là do em phản ứng hơi quá, thật xin lỗi." Cô ảo não."Dù sao, việc gặp mặt không cần nóng vội, thật sự là em không đi được......"
"Nếu như anh cho em nghỉ, hoãn buổi học lại,em đưa con đi có được không?"
Bách Việt híp mắt, vừa đúng lúc phục vụ đi tới, đưa cho cô một ly nước Hoa Quả, cô gật đầu cười một tiếng với người phục vụ, đè xuống lửa giận trong lòng."Anh liên tục ‘ cầu xin ’ như vậy, em không đi ‘ lễ khởi công ’, giống như là không có nhân tình rồi."
"Bách Việt, anh không muốn ép buộc em."
"Hành động bây giờ của anh chính là ép buộc." Anh càng kiên trì, cô càng ghét,việc này giống như tình trạng trước khi dien;;dan""//lqd ly hôn, anh luôn là muốn cô nghe theo trưởng bối, anh luôn nói anh tôn trọng cô nhưng khi nào cũng đặt nguyện vọng của cô sau cùng, cô không muốn dẫm lên vết xe đổ.
"Anh chỉ hy vọng em đưa Lam gặp mẹ anh, em không cần nghĩ nhiều." Tô Tế Nhân cảm thấy phiền não. Vì cái gì chuyện này trở nên phức tạp như vậy?
"Anh nói thật với em đi, anh muốn em đi gặp mẹ anh, có phải anh muốn nói cho mẹ anh biết chuyện của chúng ta hay không? Để cho mẹ anh biết chúng ta đang ở bên nhau, anh lại phải cưới cùng một người phụ nữ lần thứ hai sao?"
"Cho dù thế, thì điều đó là sai sao?"
Quả thật là như thế. Cô lạnh lùng nói: "Anh đối với hôn nhân kiên trì như vậy, có phải em không gả cho anh...anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác tổ chức hôn lễ sao?"
"Việc này đi quá xa rồi——"
"Có phải em không lấy anh...anh cũng sẽ không yêu em?"
"Bách Việt, việc này đi quá xa rồi!" Anh sắp không thể nhịn nữa rồi.
"Anh nói cho em biết, kết hôn quan trọng, hay là đối tượng kết hôn quan trọng?"
"Em không phải không muốn kết hôn với anh sao, sao lại nói đối tượng kết hôn ——" Tút, đột nhiên không có âm thanh nữa, cô đã cúp máy rồi.
"Ối!" Người phục vụ không cẩn thận dẫm lên dây điện thoại, vội vàng cắm vào lại.
Bách Việt ngạc nhiên. Anh cúp điện thoại của cô? Anh cúp điện thoại của cô! Mười năm qua, đây là lần đầu tiên anh cúp điện thoại của cô!
Cô tức giận cúp điện thoại. Được rồi, cô thừa nhận vừa rồi cô rất ngoan cố, cô không quản được miệng của mình, liên tục nói những lời khó nghe. Cô không muốn đi, bởi vì này việc này quá đột ngột, Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý đi gặp Vương Lỵ Vân, anh không chịu nhượng bộ cô, kích thích cô phản kháng, hiện tại cô mới ý thức tới những lời nói kia bao nhiên bén nhọn, cô không nên nói như vậy.
Cô nên hỏi là anh nghĩ kết hôn quan trọng, hay đối tượng kết hôn quan trọng —— không, cũng không đúng, vấn đề này không đúng, vấn đề này đưa hai bên vào ngõ cụt, cô đang phạm lỗi giống như trước khi ly hôn, bởi vì giận dỗi mà nói chuyện không suy nghĩ, anh đã nhường cô rất nhiều, cô còn nói như vậy, anh nhất định rất tức giận.
Nhưng anh cúp điện thoại của cô, thật sự thật không có phong độ. Cô bực mình, quyết định tiếp tục công việc, cũng để bớt tức giận, nếu anh gọi lại, bọn họ sẽ tiếp tục nói chuyện.
Vậy mà cho đến khi tan làm, cô không nhận được điện thoại của anh.
Lúc điện thoại không có âm thanh, Tô Tế Nhân cũng sững sờ. Cô dám cúp điện thoại của anh?
Lúc đầu anh cảm thấy tức giận, ngay sau đó liền hối hận. Anh không nên nói với cô như vậy, anh cảm thấy lời nới của cô có sơ hở, thuận miệng hỏi, chắc là đã chọc giận cô. Cô sẽ nghĩ là anh vô tâm như lúc trước khi ly hôn, anh bất chợt nghĩ...... Anh rất ảo não, tại sao quan hệ của hai người cuối cùng lại như vậy?
Anh đã biểu đạt tâm ý của anh với cô rất rõ ràng, anh nghĩ là cô đã biết rồi, cô lại dùng thái độ như vậy đối với anh, làm cho anh cảm thấy bi thương.
Anh định gọi lại cho cô, nhưng Diệp Hoài Văn tới thông báo với anh, đã đến lúc họp. Anh chỉ đành đi về phía phòng họp, còn cố ý mang điện thoại theo. Nhưng cho đến họp xong, cô cũng chưa gọi điện cho anh.
Lúc anh trở về phòng làm việc, thư ký cũng nói cô không gọi điện thoại đến. Anh gọi điện thoại đến"Canh Nghiền", mới biết được sau khi tam tầm cô liền đi đón con.
Cô còn định giận anh bao lâu nữa? Anh vừa bất đắc dĩ lại vừa không vui, cô luôn phiến diện hành hình anh, không để cho anh khiếu nại, anh cũng sẽ nổi giận, cũng sẽ mệt mỏi, lúc nào cũng đều là anh nhường cô, luôn luôn không phải là điều anh muốn.
Có lẽ, lúc này anh nên cứng rắn một chút, để cho cô biết, ranh giới cuối cũng của anh ở đâu ——
************
Bách Việt đến nhà trẻ đón con gái, trên đường lái xe về nhà, cô thử hỏi con gái, có muốn gặp bà nội cùng nhau ăn một bữa cơm không.
Như cô đoán, con gái phản ứng rất lạnh nhạt."Công việc của mẹ có tốt không."
"Ai, hiện tại có chút bấp bênh, sau này sẽ nói cho con biết."
"Tại sao? Mẹ không có lừa con chứ."
"Không có, nhưng nói cho con biết, cơn giận trong lòng mẹ còn chưa tan, cảm xúc không khách quan đó cũng truyền cho con rồi. Máu mủ không thể tách rời, dù như thế nào đó cũng là bà nội của con, mẹ nói những lời này không phải bắt con chấp nhận bà nội, nhưng hai người sớm muộn gì cũng phải gặp nhau."
Mẹ nói có lý, La Lam suy nghĩ một chút, cũng gật đầu.
"Vậy buổi trưa ba ngày sau, cha nói chúng ta cùng bà nội ăn cơm, mẹ xin nghỉ cho con, chúng ta cùng đi."
Sau khi hết giận, cô cẩn thận suy nghĩ, vẫn quyết định đến nơi hẹn. Cô đã phản ứng hơi quá rồi, cái kia sao kỳ vọng, làm anh mất hứng, Vương Lỵ Vân cũng không phải là thú dữ, chỉ cần cô điều chỉnh tâm tình cho tốt, ăn bữa cơm cũng không dien;;dan""//lqd phải là việc gì khó.
Vừa về đến nhà, cô vừa dừng xe xong, con gái đột nhiên nói: "
Cha ở bên kia."
Cô nghe vậy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tô Tế Nhân đứng ở ban công, trong bóng chiều nhìn cô.
La Lam cảm giác không khí giữa hai người không bình thường, xuống xe, cười với cha một cái, đi vào nhà.
Tô Tế Nhân nhìn Bách Việt. Cô dừng ở bên cạnh xe, anh lại nghĩ là cô đang giận, có vẻ có chút lúng túng. Anh bình tĩnh, nói: "Hôm Nay là anh không đúng,là anh quá hấp tấp, đáng ra anh nên nói cho em biết sớm hơn, để cho em có thời gian chuẩn bị."
Cuối cùng là anh nói trước. Nếu anh là người không nhịn được tức giận, đã sớm bị cô làm cho tức giận rồi, cô dễ kích động, anh ôn hòa, những thứ cô thiếu hụt, anh sẽ bổ sung cho cô, phương thức bọn họ ở chung vẫn như thế, ranh giới cuối cùng của anh chính là cô, đối với cô điều cứng rắn cũng chỉ có hôn nhân, anh khó tránh khỏi tức giận, nhưng cũng không thật sự tức giận.
Anh hoàn toàn không trách cô, Bách Việt đau lòng."Là do em quá kích động, có thể có chút sợ hãi đi, anh đột nhiên nói muốn em nhất định phải đi, giống như em không đồng ý với anh, về sau chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả, kết quả không có trải qua suy tính nên lỡ nói ra những điều không hay."
"Là do anh không tốt, làm cho em hiểu lầm." Anh đến gần cô.
"Đừng có nói là lỗi của anh, anh như vậy sẽ làm cho em có cảm giác tội lỗi." Khi nào cũng là như vậy,anh không trách cô, nhưng khi ở với anh, cô lại không thể khống chế tính tình, sau đó lại hối hận vì hành động của mình."Hôm nay là do em mất khống chế, anh mắng em đi." Bị anh mắng cô sẽ cảm thấy tốt hơn.
Anh nhìn cô, nói."Không. anh sẽ không bao giờ mắng em, anh muốn cưng chiều em, để ngoại trừ anh ra tất cả đàn ông đều không ứng phó được em...em liền không thể rời khỏi anh."
Cô sửng sốt, buồn cười, lại cảm động đến muốn khóc. Anh làm cô cảm thấy tội lỗi, lại cảm thấy ngọt ngào.
"Thật ra thì, em đã suy nghĩ kĩ, em sẽ đi."
Anh ngẩn ra, cô nói tiếp: "Có lẽ là lần đầu tiên kết hôn đã làm cho em sợ hãi, khi đó em đồng ý quá nhanh, lần này liền muốn chậm lại. Em không nói sẽ không gả cho anh, chỉ là muốn bây giờ chúng ta cứ như thế này, thêm một chút thời gian nữa, để điều chỉnh tâm tình của mình, tình cảm không đổi, tương lai luôn ở cùng anh......"
Cô dừng lại."Kỳ quái, tại sao em cảm thấy những lời này rất quen thuộc?"
"Bởi vì mười năm trước, em cũng nói những lời tương tự." Cách nói bất đồng, tâm ý lại giống nhau, trong mắt anh tràn đầy vui sướng, anh cho là chỉ có mình chờ đợi, thì ra là cô và anh giống nhau, thậm chí so với anh thì còn hơn nữa.
"Có sao? Em không nhớ rõ......" Bị anh ôm lấy, cô không nói, lẳng lặng ôm eo anh, để mặt lên vai anh, cảm giác anh hôn khẽ sợi tóc trên trán cô, thấp thỏm một buổi chiều ý định, ở trong lòng lẫn nhau tìm được bình yên.
"Chúng ta quen biết hơn mười năm, có một nửa thời gian không ở bên nhau, nhưng tình cảm vẫn như cũ, đã chứng minh chúng ta là trời sinh một đôi." Anh bình tĩnh tuyên bố.
Cô mím môi cười."Về việc dạy học, chiều hôm nay em đã cùng một người giáo viên khác thương lượng qua, cô ấy đã đồng ý dạy thay em, nhưng em vẫn phải theo dõi khóa trình tiến hành hết một nửa mới có thể đi, sẽ đến trễ một chút"
"Không sao, anh sẽ ở trên đài, em vừa đến hội trường anh sẽ thấy em lập tức."
"Anh đã đến đây rồi, thì cùng nhau ăn cơm tối luôn. Trong tủ lạnh có rãnh rỗi tâm món ăn quân đoàn, có muốn thử hay không?"
Anh cười, để cho cô kéo tay anh, cùng nhau vào nhà.
************
Buổi lễ hôm đó, La Bách Việt đã chọn quần áo từ rất sớm. Cô định ăn mặc nhẹ nhàng một chút, hỏi ý kiến của em gái. "Mặc quần jean qua đó, có phải đơn giản quá không?"
"Em không biết, cũng không phải là bữa tiệc chính thức."
"Hay là mặc chiếc váy này?" Cô cầm lên chiếc váy màu vàng nhạt, ngắm ở trước gương.
"Cũng không tồi nha."
"Còn phải mặc áo khoác......" Cô mở tủ quần áo, tìm đông tìm tây.
"Chị mà tới trễ, thì không ai sẽ chú ý đến chị đâu." La Diệu Tĩnh ngáp. "Chị chỉ gặp mặt mẹ chồng, không phải là kết hôn, đừng khẩn trương như vậy."
"Chị không có khẩn trương...... Được rồi, đúng là có một chút." Mấy năm nay cô đã thấy đủ loại người, cũng càng chững dien;;dan""//lqd chạc thành thục, nhưng nghĩ đến Vương Lỵ Vân cao ngạo hay bắt bẻ, vẫn có cảm giác căng thẳng. Chỉ là, cô đã quên hết những chuyện không vui, đến lúc đó sẽ xử lý thật tốt, không để cho anh vì bị kẹp ở giữa hai người phụ nữ mà khó xử.
Cuối cùng cô chọn chiếc áo màu hồng, phối hợp quần jean, ra cửa đi làm.
Khóa trình dạy thử rất thuận lợi. Lúc La Bách Việt đi đón con gái thuận tay mua tờ báo, hôn lễ của Đàm Nhã Hân cùng Diệp Hoài Văn vẫn còn dư âm, Tô Tế Nhân thanh minh nói là trưởng bối hiểu lầm, chú rễ thật ra là nhân viên của mình, quá mức bình tĩnh, truyền thông tự động thêm mắm thêm muối, đoán là anh bị phản bội, vì giữ mặt mũi mới bịa ra lý do này, còn nói anh muốn khai trừ nhân viên, hủy bỏ hợp tác cùng tiệm bánh mì ‘ Nini ’, báo chí tô vẽ thêm còn đặc sắc hơn cả sự thật.
Địa điểm của trung tâm nghệ thuật ở khu công nghiệp lao động. Bởi vì sản nghiệp ở bên ngoài, nên phần lớn nhà xưởng bỏ xó, Mai Hoa chọn trúng một nhà công dệt may để cải tạo, hi vọng có thể dẫn hơi thở văn hóa vào nơi đây.
Lúc La Bách Việt tới thì bác của Tô Tế Nhân đang đọc diễn văn, truyền thông, giới nghệ sĩ ngồi ở dưới sân khấu. Tô Tế Nhân cũng ở trên sân khấu, nhìn thấy mẹ con cô tới, anh mỉm cười, dùng ánh mắt vui vẻ chào cô và con gái.
Cô đưa con đến ngồi ở chỗ trống hàng cuối cùng, trên sân khấu còn có mấy vị cổ đông của Mai Hoa, không thấy Vương Lỵ Vân.
Vương Lỵ Vân ngồi ở hàng thứ nhất, nhìn bác của Tô Tế Nhân kết thúc đọc diễn văn, tiếng vỗ tay vang lên khi con trai bà tiến lên sân khấu. Con trai của bà hôm nay mặc âu phục màu xanh xám, là chủ tịch của‘ mai hoa ’, hiên ngang mạnh mẽ, là niềm kiêu ngạo của bà, con trai của bà quá xuất sắc!
Phóng viên đặt câu hỏi: "Chủ tịch, Đàm tiểu thư sắp cùng trợ lý của ngài đính hôn, ngài cảm thấy như thế nào?"
Tô Tế Nhân không bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Tôi chúc phúc cho họ."
"Anh có cảm thấy Đàm tiểu thư phụ tấm lòng của anh hay khônh?"
"Không." Ánh mắt di chuyển qua mọi người dưới sân khấu, nhìn một lớn một nhỏ ở phía dưới sân khấu." Từ trước đến bây giờ, tôi chỉ yêu một người phụ nữ."
Ánh mắt của anh như có thâm ý, La Bách Việt hiểu ý mỉm cười. Vương Lỵ Vân hừ nhẹ một tiếng, trộm dò xét bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của La Bách Việt
Tô Tế Nhân nói tiếp: "Mới vừa rồi bác của tôi đã nói qua sẽ hoạch định chỗ này, sau khi làm xong đây sẽ là nơi cho tất cả nghệ sĩ luyện tập cùng biểu diễn, phí thu được dùng để thành lập Cơ Kim Hội, tài trợ nghệ thuật sáng tác. Chỗ này là của tôi mua, cho nên tôi sẽ giải thích tại sao tôi có ý nghĩ này."
Anh dừng một chút."Có rất nhiều người đang ngồi ở đây biết tôi không sinh ra ở đại gia đình họ Tô, có một khoảng thời gian, tôi cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống của chúng tôi không đầy đủ, mẹ tôi vẫn luôn khuyên tôi nên học nghệ thuật. Tôi chọn Piano. Bà nói, nghèo là nhất thời, nhân cách mới là một đời......"
Vương Lỵ Vân nghe xong, trái tim nhảy lên. Sao con trai lại đột nhiên nói đến bà?
"Bà đã làm cho tôi hiểu, kiên trì là điều cần thiết, không cần đòi hỏi thù lao hoặc kết quả, tựa như các vị kiên trì dien;;dan""//lqd học nghệ thuật, kiên trì ý niệm, mặc kệ có ai cổ vũ hay không. Linh cảm tôi làm nên nơi này đến từ mẹ tôi, cũng lấy tên bà, Hội Vân Lỵ, dành tặng cho tất cả người có kiên trì."
Ở trong tiếng vỗ tay, Tô Tế Nhân nói với mẹ của mình."Mẹ, nếu không có sự vất vả của mẹ, sẽ không có con ngày hôm nay, buổi lễ này nên do mẹ chủ trì. Con yêu mẹ, ở trên đời này người phụ nữ con thích nhất chính là mẹ, con không thể thay thế vị trí của cha, nhưng con sẽ bên mẹ cả đời."
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Vương Lỵ Vân khóc tại chỗ. Qúa cảm động! Con trai chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt, lại đang công khai nói tấm lòng của mình, những câu đó đánh trúng trong lòng bà, bà khóc, khóc không đến có thể mình, mắt đỏ, chóp mũi ửng đỏ, lớp trang điểm đã trôi hết, lòng ngọt như đường.
Người bên cạnh nói bà lên sân khấu, bà hốt hoảng cự tuyệt." Không được..., tôi không thể lên sân khấu trong bộ dạng này......" Nhưng vẫn bị đẩy lên đài.
La Lam trông thấy người trên sân khấu, giật mình. La Lam ngưng mắt nhìn, đã xác nhận được bà lão gần đây kể khổ với mình là bà. Bà chính là bà nội của mình?
Người dẫn chương trình đưa cho Vương Lỵ Vân một cái xẻng, muốn bà xúc đất cát tượng trưng cho lễ khởi công. Nước mắt của bà vẫn còn trên mặt, tay cầm xẻng run run, không xúc được đất cát.
Bác cả nhà họ Tô cười sảng khoái. "Lỵ Vân, bà cũng có ngày hôm nay!"
Mấy vị bác trai cũng cười."Tế Nhân, nhanh đi giúp mẹ đi."
Tô Tế Nhân đi lên, trước tiên lấy khăn tay thay lau khô nước mắt cho mẹ, Vương Lỵ Vân liên tục dậm chân."Tại sao con lại nói những lời như vậy, làm mẹ khóc thành ra như vậy, mọi người đã nhìn thấy?" Thấy phóng viên đi lên chụp hình, bà vội che mặt. "Không cần chụp..., rất khó coi ——"
Nhìn mẹ mình sĩ diện, Tô Tế Nhân bật cười, trước tiên ngăn phóng viên lại, lau khô nước mắt cho mẹ giúp bà xúc đất cát, đèn flash lập tức nháy liên tục.
La Bách Việt vỗ tay. Cô đoán Tô Tế Nhân sẽ nói gì đó đặc biệt với mẹ anh, không ngờ hiệu quả như thế. Nhìn anh bị người nhà vây quanh, đầy hạnh phúc, cô cũng mỉm cười, anh luôn lo lắng cho mẹ mình, hình như rốt cuộc đến cảm giác an toàn rồi.
Diệp Hoài Văn đi xuyên qua đám người, đi dien;;dan""//lqd về phía họ. "Phu nhân, tiểu thư, giám đốc nói hai người đi về nhà trước, giám đốc và lão phu nhân sẽ đến sau."
"Được." La Bách Việt nắm tay con gái, lúc này mới chú ý tới sắc mặt con không tốt. "Lam?"
La Lam buồn buồn hỏi: "Bà lão ở trên sân khấu, chính là bà nội?"
"Ừ." Cô nghĩ là con gái khẩn trương vì gặp bà nội."Đừng sợ, mẹ sẽ ở bên cạnh con."