Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 97




Việc của Cam Duệ đã nhấc lên một hồi sóng gió giữa hai nhà, bố mẹ của Cam Duệ cũng không đồng ý với kế hoạch của cậu ta, nhưng Dạ Vân Bình lại không nghĩ như vậy.

Vì muốn gây dựng lại mối quan hệ với Dạ gia như xưa, Cam gia đã nhường rất nhiều mối làm ăn tốt cho Dạ gia, sau đó này mới coi như êm đẹp xuống.

Có vết xe đổ Cam Duệ, Dạ Vân Bình bắt đầu nghi ngờ đứa bé trong bụng Kỷ Nhiên, ông ta bắt Dạ Lăng Hàn kiểm tra DNA.

Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn rất khó coi, hắn hơi nổi giận nói: "Bố, thân thể của Kỷ Nhiên không tốt, em ấy không thể chịu được chuyện lấy nước ối đấy đâu."

Dạ Vân Bình lạnh giọng nói: "Cam Duệ lấy nước ối kiểm tra xong vẫn an toàn đấy thôi. Vì sao Kỷ Nhiên không thể làm?"

"Em ấy chỉ theo mỗi một mình con, đứa bé trong bụng không phải của con thì của ai?"

Dạ Vân Bình một bước cũng không nhường: "Có sự việc của Cam Duệ chẳng lẽ anh không rút ra được bài học nào sao?"

"Nhiên Nhiên không phải là người như vậy, em ấy đối với con là toàn tâm toàn ý."

Dạ Lăng Hàn không vui nói: "Bố không cần so sánh em ấy với Cam Duệ, Cam Duệ không xứng được so sánh với em ấy."

Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn chằm chằm bênh vực Kỷ Nhiên, Dạ Vân Bình chỉ vào hắn quát lớn: "Mày thật sự bị ma quỷ ám rồi, sớm muộn gì mày cũng sẽ hối hận cho xem."

"Con hiện tại đã rất hối hận rồi, hối hận vì lúc trước tự nhiên đi ly hôn với em ấy!"

Dạ Lăng Hàn nói: "Chờ em ấy sinh xong, con sẽ phục hôn với em ấy."

"Ta không đồng ý!" Dạ Vân Bình quát chói tai: "Loại người như cậu ta đời này đừng mơ bước chân được vào nhà ta!"

"Con không cần sự đồng ý của bố. Ý kiến của bố không ảnh hưởng đến quyết định của con."

Dạ Lăng Hàn đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Nhìn thân ảnh cao ngạo kiên quyết của hắn, Dạ Vân Bình tức muốn hộc máu nhưng cũng chẳng làm gì được.

Hiện tại ông ta không khống chế Dạ Lăng Hàn được nữa rồi.

Trải qua việc với Cam Duệ, Dạ Lăng Hàn nhận ra rằng hắn rất yêu Kỷ Nhiên.

Mặc dù hắn đem tất cả yêu thương trao cho Kỷ Nhiên, nhưng vẫn chưa để cậu đi lại như bình thường.


Sau khi Kỷ Nhiên nói rằng có thể trên người cậu có định vị cho Vân Tùng nghe, lúc đi kiểm tra thai sản bác sĩ đã kiểm tra một lượt cho cậu.

Sau khi kiểm tra trên người Kỷ Nhiên không có máy theo dõi hay định vị nào Kỷ Nhiên mới dần thả lỏng, sắp xếp chuẩn bị rời đi. Vân Tùng đã lên kế hoạch hoàn chỉnh, chỉ cần đợi Kỷ Nhiên thuận lợi sinh con xong.

Người hầu đẩy Kỷ Nhiên đi ra ngoài, vừa lúc Dạ Lăng Hàn đi xe đến.

Hắn xuống xe bế Kỷ Nhiên lên ghế phụ rồi nói với người giúp việc: "Để xe lăn vào cốp xe, cô đi về trước đi."

"Vâng, Dạ thiếu!" Người giúp việc lên một chiếc xe khác về.

Dạ Lăng Hàn chở Kỷ Nhiên đến một vùng ngoại thành.

Cảnh vật bên ven đường càng ngày càng ít, Kỷ Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh: "Anh đi đâu vậy?"

Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay cậu, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay: "Đưa em ra ngoài đi dạo một chút, ở mãi trong nhà buồn chán lắm."

Đi? Cậu còn có thể đi sao? Kỷ Nhiên cảm thấy thật châm chọc.

Chân cậu bị tên nam nhân bên cạnh biến thành tàn phế, hiện tại cậu giống như con chim bị nhốt trong lồ ng không có một chút tự do nào.

Tại sao người khởi xướng lại thoải mái nói như vậy?

"Vân Tử Thu có một ngôi nhà mới ở đó, phong cảnh rất tốt, có cả suối nước nóng nữa. Chúng ta sẽ ở đây mấy ngày, thư giãn một chút."

Dạ Lăng Hàn quay đầu nhìn về phía Kỷ Nhiên, ánh mắt tràn ra hừng hực lửa tình.

Cảm xúc khó giải thích nơi đáy mắt của hắn, Kỷ Nhiên nhìn cái đã hiểu, cậu hơi mỉm cười nói: "Nghe anh hết!"

Hô hấp của Dạ Lăng Hàn căng thẳng, trong lòng như bị mèo cào.

Hiện tại hắn không thể nhìn Kỷ Nhiên cười, chỉ cần Kỷ Nhiên cười hắn cảm giác linh hồn nhỏ bé của hắn như bị câu mất.

Thật đúng là tiểu yêu tinh d@m đãng.

Dạ Lăng Hàn nắm chặt lấy tay của Kỷ Nhiên, suốt đường đi hai người mười ngón đan vào nhau.

Gần đây Dạ Lăng Hàn rất dính người, không vội công việc thì lập tức vội Kỷ Nhiên.


Nếu không phải Kỷ Nhiên đang có em bé, chắc ngày nào hắn cũng khiến cậu không xuống nổi giường mất.

Hơn một tiếng sau, ô tô đi lên một cái đèo, một đường đi thẳng lên trên núi.

Trước mặt xuất hiện hàng cây cành lá sum suê, bên đường đầy rẫy những bông hoa nhỏ không biết tên, cảnh sắc rất vừa lòng người.

Mặt Kỷ Nhiên giãn ra, híp mắt cười thoải mái.

Dạ Lăng Hàn nhìn sườn mặt xinh đẹp đang cười của cậu, phía dưới bắt đầu ngo ngoe rục rịch: "Nhiên Nhiên, em thích nơi này sao?"

Kỷ Nhiên vui vẻ nói: "Vân thiếu thật sự biết chọn! Nơi này thật quá xinh đẹp!"

"Đừng có khen thằng khác trước mặt anh."

Dạ Lăng Hàn nắm lấy ngón tay Kỷ Nhiên đưa lên miệng cắn: "Tối nay phải phạt thôi!"

Kỷ Nhiên hơi đau, muốn rụt tay lại nhưng Dạ Lăng Hàn nắm rất chặt.

Vân Tử Thu đầu tư mấy trăm triệu để thiết kế ngôi biệt thự này, đẹp không thể tả.

Trong biệt thự có suối nước nóng, ao sen, còn có một hồ nước xanh biếc, xung quanh núi non hùng vĩ, nhìn như trong tranh.

Dạ Lăng Hàn dừng xe trước cổng, người làm trong biệt thự đẩy xe lăn đến.

Hắn bế Kỷ Nhiên lên nhưng không có đặt vào xe lăn, một đường đi thẳng vào trong biệt thự.

Biệt thự rất lớn, chờ đến khi Dạ Lăng Hàn đến được chỗ đám người Vân Tử Thu đã mất tận hai mươi phút.

Kỷ Nhiên đang mang thai, bế lâu như vậy khiến cánh tay của Dạ Lăng Hàn tê rần, nhưng hắn không buông Kỷ Nhiên xuống, hận không thể bế cậu suốt đời.

Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên, Vân Tử Thu trêu ghẹo nói: "Dạ thiếu thật là biết quan tâm, đi một bước cũng không muốn rời Kỷ Nhiên."

"Cũng không thể nói vậy! Dạ thiếu vốn rất biết quan tâm." Tề Châu nghiêng đầu nhìn: "Thật đáng ngưỡng mộ! Thấy không? Đế giày của Kỷ Nhiên không dính một hạt bụi, thật sự được Dạ thiếu bế đi, một đường chân không chạm đất."

Dạ Lăng Hàn nhướng mày cười nói: "Sao? Hâm mộ? Có bản lĩnh thì bế đám tình nhân của cậu đi."


Tề Châu than nhẹ: "Tôi không có mệnh tốt như hai cậu! Một tên sắp làm bố, một tên đã làm bố."

"Ai đã làm bố cơ?" Dạ Lăng Hàn ngồi lên ghế, đặt Kỷ Nhiên lên đùi, vuốt v e bụng cậu nói: "Nhiên Nhiên nhà tôi bốn tháng nữa mới sinh."

"Tôi không nói cậu!" Tề Châu nhìn về phía Vân Tử Thu: "Sao không nói cho cậu ta! Không nói cậu đã làm bố sao!"

"Làm bố?" Dạ Lăng Hàn nhận nước ép hoa quả từ người giúp việc đưa đến bên miệng Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên chẳng muốn uống chút nào, nhưng biết cái tính của Dạ Lăng Hàn, cậu biết nếu cậu cự tuyệt hắn trước mặt mọi người, Dạ Lăng Hàn sẽ dùng miệng đút cho cậu luôn.

Kỷ Nhiên đành uống một ít, cậu mím môi, trên môi dính nước vừa chuẩn bị lấy khăn giấy lau, Dạ Lăng Hàn đột nhiên đẩy tay cậu ta, giữ chặt cằm cậu hôn xuống.

"Đậu má!" Tề Châu kinh hô một tiếng: "Mấy người làm ơn thương xót cho con cẩu độc thân này chút đi."

Vân Tử Thu nhìn Dạ Lăng Hàn hôn Kỷ Nhiên, nhận ra Dạ Lăng Hàn động tâm với Kỷ Nhiên thật.

Nhưng đôi mắt của Kỷ Nhiên lúc Dạ Lăng Hàn đang hôn không có lấy một tia cảm xúc.

Đến khi môi Kỷ Nhiên ướt đẫm nước từ miệng hắn lúc đó Dạ Lăng Hàn mới cảm thấy mỹ mãn buông ra.

Kỷ Nhiên cúi đầu, tóc trên trán che khuất đôi mắt, Dạ Lăng Hàn không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, chỉ thấy cậu nhẹ nhàng li3m môi.

Còn nghĩ rằng Kỷ Nhiên ngại, Dạ Lăng Hàn khẽ cười một tiếng cúi đầu uống nước.

Hắn đặt chén trà xuống, nói: "Tử Thu, cậu lên chức bố từ khi nào thế?"

"Mấy hôm trước, nhặt đứa con trai."

Sau khi Vân Tử Thu mang Hạ Khang An về Vân gia, ông bà Vân thích không thể chịu được.

Vân Tử Thu tìm người làm giả một phần kết quả kiểm tra DNA đưa cho hai ông bà để lấp li3m cho xong chuyện, Hạ Khang An ở lại Vân gia, bị hai ông bà nuôi đến trắng trẻo.

Không còn ai thúc giục hắn kết hôn sinh con nữa, gần đây Vân Tử Thu sống cực kì thoải mái.

Chẳng qua có chút kì quái, người nhà của Hạ Khang An mãi không liên lạc lại, dường như đã quên mất đứa bé này.

Tề Châu nhấp một ngụm trà nói: "Cậu không biết đâu, đứa bé Tử Thu nhặt được kia cực kì đáng yêu! Cái miệng nhỏ ngọt muốn chết! Sau khi thấy tôi đến cứ liên tục gọi "chú, chú" gọi đến cả người vui vẻ. Thấy con của cậu ta tôi lập tức muốn kết hôn sinh con luôn ấy."

Vân Tử Thu rất tự hào nói: "Đó là đương nhiên, con của tôi mà lại!"

Tề Châu chống cằm nói: "Gọi là gì nhỉ...... An Khang đúng không?"


"Là Khang An! Hạ Khang An!"

Nghe thấy Vân Tử Thu nói, đáy mắt Kỷ Nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc.

Con của Vân Tử Thu là Hạ Khang An?!

Là trùng tên trùng họ? Hay là cháu của Hạ Nguyên Đán?

Kỷ Nhiên nhớ lại lúc thấy Hạ Khang An liền thấy nhóc giống Vân Tử Thu, chẳng lẽ Hạ Khang An thật sự là con của Vân Tử Thu?

"Tên là gì cơ?" Dạ Lăng Hàn nhíu mày, hắn cảm thấy cái tên "Hạ Khang An" rất quen.

"Hạ Khang An! Đứa nhỏ sinh vào ngày Đoan Ngọ."

Mới đầu Vân Tử Thu cũng cảm thấy cái tên Hạ Khang An rất kỳ, sau cẩn thận hỏi lại, mới biết ý nghĩa thật sự của cái tên.

Đoan Ngọ an khang, xem như sự chúc phúc của người nhà thằng bé.

"Hạ Khang An..." Giọng của Dạ Lăng Hàn rất nhỏ nhắc lại cái tên này.

Kỷ Nhiên sợ hắn nhớ tới sự việc trước kia liền xoay đầu hắn qua hôn xuống.

Cậu chỉ là hôn nhẹ vào môi Dạ Lăng Hàn, sau thấp giọng nói: "Em mệt."

Kỷ Nhiên chưa từng chủ động hôn hắn trước mặt người ngoài bao giờ nên điều này khiến Dạ Lăng Hàn cực kì kích động, toàn bộ suy nghĩ đều bị nụ hôn của Kỷ Nhiên kéo đi mất.

"Chúng ta lập tức đi nghỉ ngơi."

Dạ Lăng Hàn vội vàng bế Kỷ Nhiên lên, nói với Vân Tử Thu và Tề Châu: "Nhiên Nhiên nhà tôi thấy hơi mệt, tôi đưa em ấy về phòng đã."

Vân Tử Thu dặn người đưa Dạ Lăng Hàn đến phòng đã chuẩn bị sẵn.

Chờ hai người đi rồi, Tề Châu hơi hâm mộ nói: "Tình cảm của hai người này ngày càng tốt hơn! Lúc đấy tôi còn tưởng Dạ Lăng Hàn chỉ chơi đùa với Kỷ Nhiên thôi cơ. Không ngờ một lần sa chân liền đắm chìm đến mức này."

Vân Tử Thu nói: "Cậu cũng cảm thấy hắn nghiêm túc?"

"Ánh mắt cậu ta nhìn Kỷ Nhiên đã khác với trước kia rất nhiều. Trước kia hoàn toàn không để người ta vào mắt, hiện tại trong mắt toàn là người này. Thật không nghĩ tới, Dạ Lăng Hàn bạc tình cũng trở nên thâm tình được."

Vân Tử Thu nói: "Con người một khi động đến tình cảm sẽ đánh mất chính mình. Cho nên, tôi chưa bao giờ nói chuyện yêu đương."

Tề Châu kều chân, cười đến ngắc nghẻo: "Phụ nữ không tốt sao? Chẳng qua sinh hoạt không hợp, sao cứ một hai phải nói yêu đương?"

Hai người thảo luận ở phòng khách, còn Dạ Lăng Hàn thì đang đè Kỷ Nhiên lên giường, "Bảo bối, hôm nay em chủ động như vậy? Muốn làm sao?"