Không biết giờ là mấy giờ, trời đã tối om.
Ánh chiều tà hoàn toàn bị bóng đêm xua tan, đèn đường không được bật, xung quanh đen kịt, áp lực khiến người ta ngột ngạt.
Trên quốc lộ lộng gió thổi tóc Kỷ Nhiên bay tứ tung.
Dạ Lăng Hàn duỗi tay vén sợi tóc đang che mắt của Kỷ Nhiên, bàn tay xoa nắn gương mặt tinh xảo, trên môi nở nụ cười lạnh sâu đến xương, so với gió còn lạnh hơn: "Nhiên Nhiên, em đi cùng ai?"
Kỷ Nhiên nhắm mắt lại, đem sự không cam lòng với phẫn nộ nuốt vào: "Tôi đi với anh!"
Dạ Lăng Hàn dắt tay cậu, nói với bảo tiêu phía sau: "Đưa hết người trong xe đi."
Cả người Kỷ Nhiên run lên, trong nháy mắt cậu muốn phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn.
Bây giờ cậu chưa đủ năng lực chống lại hắn.
Một đám bảo tiêu vây lấy chiếc xe Vân Tùng ngồi, tài xế thấy vậy liền tăng ga phá tan vòng vây.
Xe sau cũng đuổi kịp, quét sạch đám bảo tiêu.
Mấy chiếc xe màu đen đuổi theo không rời, trong khoảnh khắc biến mất ở cuối đường.
Dạ Lăng Hàn đứng nhìn đằng xa, nhìn chiếc xe dần biến mất khỏi tầm nhìn, cong môi cười lạnh lùng hỏi Kỷ Nhiên bên cạnh: "Nhiên Nhiên, em thật là có bản lĩnh! Anh cũng không biết từ khi nào em lại có loại bạn bè như này đấy."
Kỷ Nhiên mím môi không nói một lời.
Dạ Lăng Hàn nhìn gương mặt quật cường xinh đẹp ấy, ánh mắt đảo liên tục.
Kỷ Nhiên bị đưa về biệt thự, Dạ Lăng Hàn từ trên cao nhìn xuống: "Nhiên Nhiên, anh hỏi em lần cuối, những tên đó là ai?"
Vấn đề này lúc đi trên đường hắn đã hỏi không biết bao nhiêu lần.
Kỷ Nhiên trước sau chỉ trả lời: "Tôi không biết."
Lần nữa nghe lại vấn đề này, Kỷ Nhiên vẫn trả lời y hệt: "Tôi không biết những người đó là ai."
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, khống chế phẫn nộ trong lòng.
Những người đó khiến hắn không thể nào tra được thân phận.
Có thể im hơi lặng tiếng không một tiếng động mang Kỷ Nhiên đi chắc chắn đối phương là người có thế lực.
Đây là một mối đe doạ ngầm.
Dạ Lăng Hàn cúi người nhìn chằm chằm Kỷ Nhiên, giọng cũng lạnh hơn vừa rồi: "Bọn họ vì muốn đưa em đi mà hao tổn tâm huyết! Tìm một cái xác giả để lừa anh, còn động tay chân với kết quả xét nghiệm DNA. Thế nhưng kết quả xét nghiệm của em lại là có quan hệ huyết thống với Kỷ Tông Quốc và Lý Tuệ Trân."
Dạ Lăng Hàn cười, giữ cằm Kỷ Nhiên lắc nhẹ: "Thật là thông minh đến nỗi bị chính nó phản lại! Nếu bọn họ không đổi kết quả thì chắc chắn anh đã tin cái xác đó là em thật đấy."
Kỷ Nhiên đột nhiên co rụt lại, cảm thấy cả người rét run.
Chẳng lẽ Dạ Lăng Hàn cũng biết cậu không phải con của Kỷ Tông Quốc với Lý Tuệ Trân?
"Nhiên Nhiên, sao em lại kinh ngạc đến vậy?"
Dạ Lăng Hàn vuốt ve mặt Kỷ Nhiên: "Em với ba mẹ em không có cùng quan hệ huyết thống."
Trong đầu Kỷ Nhiên ong một tiếng, gương mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Rốt cuộc Dạ Lăng Hàn đã biết được những gì rồi?
Hắn đã tra được Vân gia?
Đầu Kỷ Nhiên lộn xộn, nhất thời không biết nên phản ứng như nào.
Dạ Lăng Hàn sờ gáy cậu kéo về phía mình, nhìn vào mắt cậu nói: "Ba mẹ như thế có cũng chẳng làm gì. Sau này đã có anh."
Kỷ Nhiên dò hỏi: "Việc của tôi với họ sao anh lại biết?"
"Kỷ Tông Quốc nói rằng ông ta với Lý Tuệ Trân bỏ ra một vạn để mua em về. Cho nên muốn bán em cho tôi, tôi đưa cho bọn họ một ngàn vạn, mua em về."
Kỷ Nhiên nghe được đắc ý khoe khoang trong lời nói của Dạ Lăng Hàn.
Cậu ở trong mắt hắn chỉ là đồ vật có thể tuỳ ý mua bán mà thôi.
Còn chẳng phải người nữa!
"Vì cái gì?"
Kỷ Nhiên nhìn thẳng vào mắt của Dạ Lăng Hàn, trầm giọng quát: "Vì cái gì cứ phải giữ lấy tôi? Anh ở bên Cam Duệ hoặc ở bên người khác, không phải chỉ vì muốn có con hay sao? Vì sao cứ bắt buộc phải là của tôi chứ!"
Biểu tình của Dạ Lăng Hàn cứng lại, rối rắm cau mày nhưng rất nhanh lại giãn ra.
Luôn chống đối hắn, luôn muốn trốn chạy hắn, nếu là người khác Dạ Lăng Hàn sẽ không bao giờ chịu đựng như vậy.
Nhưng đối phương là Kỷ Nhiên, là Kỷ Nhiên mà hắn thích.
Dạ Lăng Hàn chưa từng che giấu tình cảm của hắn đối với Kỷ Nhiên, có lẽ không chỉ đơn giản là thích như vậy thôi.
Muốn em ấy, muốn chiếm lấy em ấy, muốn đến lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Nhưng trong đau đớn đó lại nảy sinh khoái cảm không thể ngăn chặn được.
Trên đời này, chỉ có Kỷ Nhiên mới có thể cho hắn cảm giác như vậy!
Dạ Lăng Hàn cúi đầu, đón nhận ánh mắt của Kỷ Nhiên: "Rất thích em, cũng sẽ không rời khỏi em! Không phải em cũng thích anh sao? Chúng ta sẽ lại giống như ngày xưa."
Dạ Lăng Hàn ôm Kỷ Nhiên vào trong lòng, bàn tay nhẹ vỗ về bụng nhỏ của cậu: "Em xem, bây giờ em đang mang thai, rất nhanh thôi đứa con bé bỏng của chúng ta sẽ chào đời. Cuộc sống hạnh phúc của chúng ta sẽ bắt đầu! Nhiên Nhiên, em nói xem vì sao em cứ chạy trốn mãi thế? Sao em lại không nghe lời anh? Em là ỷ vào việc anh thích em, mới cứ chọc tức anh như vậy."
Nếu là trước đây, nghe thấy Dạ Lăng Hàn nói thích cậu, một lòng muốn ở bên cậu như vậy, có khi sẽ cảm động mà khóc nấc lên ấy chứ.
Nhưng hiện tại, cậu nghe mấy loại lời này, một chút cảm động cũng chẳng có.
Cậu lạnh lùng mà đẩy người đàn ông đang ôm cậu ra.
"Dạ Lăng Hàn, thích của anh là phải nhục nhã với tổn thương người khác sao? Nếu là như thế thì tôi thật sự không chịu nổi nữa."
"Sao em có thể nghĩ thành như vậy?" Dạ Lăng Hàn cau mày, sắc mặt trầm trọng nói: "Anh làm như thế tất cả là vì em!"
Kỷ Nhiên không thể tưởng tượng được, khốn nạn đến cỡ nào mới nói ra những điều như thể hiển nhiên như vậy?
"Tiêm thuốc hợp thành biến tôi từ một Alpha thành Omega, đây là vì tôi? Chúng ta chưa chia tay anh đã đi kết hôn với Cam Duệ cũng là vì tôi? Anh kết hôn với tôi xong vẫn cùng Cam Duệ dây dưa không dứt chẳng lẽ cũng là vì tôi? Biết tôi không thể sinh con điều đầu tiên anh nghĩ chính là muốn ly hôn với tôi. Chỉ cần tôi nghe lời anh mới không đánh không mắng. Cái này gọi là thích? Cái này là vì tôi hay sao?"
Kỷ Nhiên nghiêm mặt: "Dạ Lăng Hàn, anh chẳng thích ai cả, anh chỉ thích chính anh mà thôi. Cái anh gọi là thích, đó chẳng qua chỉ là sự ích kỷ của anh!"
Bị Kỷ Nhiên nghi ngờ khiến Dạ Lăng Hàn bực bội, hắn túm cánh tay cậu giận dữ nói: "Nếu không phải vì em hà cớ gì mà anh phải làm những việc này? Xuất thân với gia thế của em cả đời không thể đứng chung một chỗ với anh được! Anh khiến em biến thành Omega để em sinh con cho anh, chính là muốn em được nhờ đứa bé này mà tiến vào Dạ gia. Anh kết hôn với Cam Duệ cũng là vì lót đường sẵn cho em. Anh làm hết thảy vì em, em không cảm ơn ngược lại còn dám nghi ngờ anh! Kỷ Nhiên em đúng là không biết thế nào mới đủ."
"Nếu từ đầu đã biết tôi sẽ không xứng với anh tại sao vẫn muốn ở bên cạnh tôi?"
Kỷ Nhiên không dám nghĩ lại trước kia, chỉ cần nhớ lại tâm đau như bị xuyên thủng.
Cậu cho rằng tình yêu nên trong trẻo thuần tuý, sạch sẽ không dính chút bẩn thỉu nào.
Mà yêu của Dạ Lăng Hàn giống như gông cùm, khiến cậu cảm thấy mình chính là một tên tội phạm.
"Bởi vì tôi thích em, tôi muốn em."
Dạ Lăng Hàn giữ mặt Kỷ Nhiên, trong ánh mắt có một ngọn lửa đang bừng bừng cháy: "Tôi thích em, mới có thể hao hết tâm tư ở bên cạnh em. Nếu không thích em, em cho rằng em còn có thể ở bên cạnh tôi lâu như vậy sao? Cho rằng tôi rảnh rỗi chơi trò mèo đuổi chuột này với em hay sao?"
Kỷ Nhiên bị đẩy mạnh lên sofa.
Sofa rất mềm mại nên không khiến cậu bị thương, nhưng tâm của cậu đã bị cái "thích" của Dạ Lăng Hàn làm cho tan nát.
"Tôi không xứng với sự yêu thích của anh! Dạ Lăng Hàn, chúng ta tách ra được rồi đó!"
Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn nháy mắt thay đổi, ánh mắt lạnh như băng: "Em đừng có mơ!"
Mặt Kỷ Nhiên không cảm xúc nhìn hắn: "Chẳng lẽ một hai phải khiến tôi chết trước mặt anh?"
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, gằn từng chữ một mà nói: "Đừng có lấy cái chết để uy hiếp tôi, mạng của em là của tôi, không có sự cho phép của tôi em đừng hòng chết."
Trốn không được, thoát cũng không xong, hiện tại chết cũng không chết được!
Kỷ Nhiên buồn bã cười, chỉ cảm thấy thê lương vô cùng.
Dạ Lăng Hàn nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cậu, trong lòng bực bội muốn chết.
Bao nhiêu người muốn ở bên cạnh hắn hắn đều khinh thường không thèm nhìn đến.
Hắn thích Kỷ Nhiên như vậy, mà Kỷ Nhiên lại không biết điều.
Dạ Lăng Hàn trầm giọng nói: "Kỷ Nhiên, em đừng mơ tưởng sẽ chạy thoát! Bạn bè của em cũng không chạy nổi đâu. Từ nay về sau em thân cận với ai tôi xử thằng đó. Không tin em cứ thử xem."
Hắn chặt đứt mọi đường lui của Kỷ Nhiên, khiến cậu không có cơ hội chạy trốn.
Thủ đoạn của Dạ Lăng Hàn rất cay nghiệt, ở Long Tê một tay che trời, Kỷ Nhiên rất lo lắng cho Vân Tùng.
Không biết chú Vân đã an toàn thoát thân chưa?
Kỷ Nhiên lo lắng, điện thoại của Dạ Lăng Hàn bỗng đổ chuông.
Hắn nhận điện thoại, không biết đối phương nói cái gì đã thấy Dạ Lăng Hàn đập mạnh điện thoại xuống đất.
Di động vỡ thành nhiều mảnh.
Âm thanh vang lên, Dạ Lăng Hàn đi đến trước mặt của Kỷ Nhiên, nắm cánh tay cậu nhấc hẳn lên.
Dạ Lăng Hàn bóp giữ cổ Kỷ Nhiên, hung dữ chất vấn nói: "Những thằng đưa em đi rốt cuộc là ai?"
"Tôi...Tôi không biết." Hô hấp của
Kỷ Nhiên sắp hết, nói ra mấy chữ này cực kì lao lực. Nhưng rất kiên định.
"Đừng có lừa tôi!" Dạ Lăng Hàn bị chọc giận sắp điên rồi.
Mấy tên đó lại có thể trốn được ngay dưới mí mắt hắn.
"Tôi không biết bọn họ là ai!"
Vẫn là câu nói đó, Kỷ Nhiên có chết cũng không hé miệng.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cậu, nhìn rất lâu mới cười lạnh gật đầu: "Được, được lắm! Kỷ Nhiên em giỏi lắm."
Đột nhiên hắn buông tay ra, Kỷ Nhiên giữ cổ ho khan lên.
Dạ Lăng Hàn nói với bảo tiêu đứng gần đó: "Tiêm DHX cho em ấy."
Nghe thấy lên loại thuốc này Kỷ Nhiên bỗng trừng lớn mắt.
Biểu cảm không thể tưởng tượng được từ đuôi mắt hoá thành phẫn nộ, cậu kích động lao tới đánh lên người Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nắm lấy cổ tay của cậu: "Tôi nói rồi, em chạy trốn tôi sẽ đánh gãy chân em."
Kỷ Nhiên biết Dạ Lăng Hàn tàn nhẫn như thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn có thể tàn nhẫn đến mức này.
Luôn miệng nói thích cậu, rồi lại dùng những cách tàn nhẫn nhất để đối xử với cậu.
Hai bảo tiêu đi lên phía trước nắm lấy cánh tay của Kỷ Nhiên, ghì chặt cậu lên sofa.
Kỷ Nhiên mím chặt môi, đôi mắt trừng Dạ Lăng Hàn.
Đáy mắt cậu đầy hận thù, giống như ác quỷ trong địa ngục bò ra muốn giết chết kẻ đã lấy mạng cậu.
Kỷ Nhiên ở trong lòng âm thầm thề: Nhất định sẽ có một ngày cậu sẽ đòi lại sạch những khuất nhục này.
Kim tiêm chọc vào đầu gối của cậu khiến xương cốt đau nhức, đau đến mức gân xanh trên cổ nổi rõ lên.
DHX là một loại thuốc kiểu mới, tiêm vào đầu gối có thể khiến hai chân bất động.
Dạ Lăng Hàn nói đánh gãy chân cậu, sự thật là không để cậu có khả năng đi lại nữa.
Sau khi đau đớn mãnh liệt lui đi, Kỷ Nhiên cảm thấy dưới chân rất lạ, cậu cử động thử mới phát hiện chân không nhúc nhích.
Cậu thở hổn hển, hốc mắt đỏ bừng bừng.
Dạ Lăng Hàn ngồi xổm trước mặt cậu, vuốt ve khuôn mặt nhuộm đầy phẫn nộ của Kỷ Nhiên: "Nhiên Nhiên, em phải ngoan! Nếu em ngoan ngoãn tôi mới tiêm thuốc giải cho. Đến lúc đó, sức khoẻ của em mới có thể phục hồi mà chạy trốn tiếp chứ."
Kỷ Nhiên giơ tay, dùng sức tát vào mặt hắn.
Mặt của Dạ Lăng Hàn bị đánh nghiêng về một bên, trên mặt hằn năm đốt ngón tay.
Hắn lấy đầu lưỡi chạm vào hàm răng, cong môi cười cợt: "Biết em không thoải mái, ai bắt em...."
Dạ Lăng Hàn nói còn chưa dứt lời, Kỷ Nhiên tát một cái đánh gãy lời của hắn.
"Em đủ chưa? Muốn nháo tới khi nào nữa?"
Sắc mặt Dạ Lăng Hàn xanh mét, nắm lấy cái tay vừa rồi đánh hắn của Kỷ Nhiên.
Một tay của Kỷ Nhiên vung đến đánh vào mặt hắn.
"Kỷ Nhiên ——"
Dạ Lăng Hàn nặng nề mà gọi tên Kỷ Nhiên, mỗi chữ đều gằn lên rất tức giận.
Kỷ Nhiên nghiến răng, đôi mắt chứa đầy hận ý.
Cậu cũng không ngừng lại, đánh thêm một cái vào mặt Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã được người người ngưỡng mộ.
Dạ Vân Bình còn chưa từng đánh qua hắn, giờ lại bị Kỷ Nhiên tát cho một cái.
Sắc mặt hắn đen sì, giơ tay muốn đánh Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng mà nhìn hắn, cặp mắt kia có khiêu khích với mỉa mai.
Tay của Dạ Lăng Hàn vẫn run run giơ lên trên không.
"Em...em. Mẹ nó em ỷ vào việc tôi thích em!"
Dạ Lăng Hàn nói còn chưa dứt lời, hai tay hắn giữ chặt mặt của Kỷ Nhiên, hôn thật mạnh xuống.