Vân Lai quốc rất gần với đại lục Long Tê, diện tích tuy không rộng như đại lục Long Tê nhưng dầu mỏ, khoáng sản rất nhiều, đất nước rất phát triển.
Kỷ Nhiên đã nghe qua về Vân gia, gia tộc này ở Vân Lai quốc rất có danh tiếng, là gia tộc lớn nhất Vân Lai. Vân gia có rất nhiều tài sản, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách, gia tộc này có rất nhiều công ty đa ngành. Trong đó khoa học kĩ thuật, y dược, thời trang, sản xuất dầu mỏ đều là những ngành rất phát triển.
Gia tộc như vậy có thể sánh ngang với Dạ gia của đại lục Long Tê, tại sao lại muốn tìm mình?
Kỷ Nhiên rất mờ mịt khó hiểu.
Cậu nhìn thật kĩ mặt bác sĩ, nghi hoặc nói: "Tại sao ngài Vân đó lại muốn gặp tôi?"
"Chuyện này không thể nói rõ qua vài ba câu được, chờ đến khi cậu gặp ngài ấy cậu sẽ hiểu ngay thôi."
Bác sĩ không nhiều lời, cũng không có thời gian giải thích tỉ mỉ cho Kỷ Nhiên.
Người hầu lên rất nhanh, mang theo trà và trái cây.
Kỷ Nhiên với bác sĩ không thể tiếp tục nói chuyện vừa rồi.
Bác sĩ kiểm tra cho Kỷ Nhiên xong, sau khi để lại một ít axit folic với thuốc bổ liền rời đi.
Sau khi bác sĩ đi, Kỷ Nhiên ngồi trong phòng nghĩ lại chuyện vừa nãy.
Tất cả đến quá đột ngột, cậu còn chưa thể tiêu hoá hết mọi chuyện.
Cậu và Vân gia không có bất cứ liên quan gì, sao lại tìm đến cậu?
Bác sĩ cứu cậu từ trong đám cháy ra, hẳn là sẽ không làm hại cậu.
Trong đầu Kỷ Nhiên rất lộn xộn, không có bất cứ manh mối gì.
Rất nhanh đến ngày kiểm tra thai sản, Kỷ Nhiên được bảo tiêu đưa đến bệnh viện.
Lúc Kỷ Nhiên vào phòng khám kiểm tra, bảo tiêu đứng bên ngoài canh giữ.
Vẫn là bác sĩ kiểm tra cho Kỷ Nhiên trước đây, bác sĩ mỉm cười chào hỏi: "Cậu Kỷ, chúng ta cần kiểm tra kĩ càng. Thai nhi có 15 chu....."
Bác sĩ vừa nói, vừa đẩy cửa ra.
Kỷ Nhiên đi vào nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi ngồi trên ghế.
Ông mặc âu phục màu đen, tóc được vuốt gọn gàng, gương mặt góc cạnh toả ra sự nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên đi vào, ông đứng lên khỏi ghế, đi đến trước mặt Kỷ Nhiên, cung kính nói: "Cậu chủ!"
Kỷ Nhiên giật mình kinh ngạc, hơi nhíu mày.
Cậu không hiểu, "cậu chủ" là sao?
"Ngài là?" Kỷ Nhiên đánh giá người đàn ông trung niên trước mặt, vẫn thấy rất lạ, chưa từng gặp qua bao giờ.
"Tôi là Vân Tùng, quan gia hiện tại của Vân gia. Cậu gọi tôi là chú Vân là được."
Vân Tùng hơi mỉm cười, ánh mắt hơi nóng nhìn Kỷ Nhiên: "Cậu chủ, cậu muốn hỏi cái gì, tôi sẽ giải thích cho cậu."
"Ngài gọi tôi là cậu chủ, trước kia chúng ta đã gặp qua sao?"
Nhìn biểu cảm của Vân Tùng, Kỷ Nhiên cảm thấy có gì đó khúc mắc trong chuyện này.
Vân Tùng lấy một tấm ảnh trong túi áo ra đưa đến trước mặt Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên nhận lấy, nhìn thấy một đôi nam nữ trong ảnh.
Người phụ nữ dịu dàng nhu mì, mặc một bộ Hoa Kỳ, bà níu cánh tay người đàn ông bên cạnh, cười đến nở rộ.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen, mày kiếm rõ ràng, cực kì đẹp trai.
Nhìn tư thế với biểu cảm của hai người trong ảnh, chắc hẳn là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Mới đầu Kỷ Nhiên cũng không rõ nguyên nhân tại sao Vân Tùng lại đưa bức ảnh này cho cậu.
Mà đến khi cậu nhìn kĩ khuôn mặt của người đàn ông, phát hiện người đàn ông này có chút quen mắt.
"Đây là...." Kỷ Nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Vân Tùng.
"Hai vị này là ông chủ với phu nhân của ông ấy." Đáy mắt Vân Tùng hiện ra đau thương, thở dài nói: "Hai người đều đã qua đời."
Cũng không biết có phải bị ảnh hưởng cảm xúc của Vân Tùng không, Kỷ Nhiên nhìn cặp vợ chồng trong ảnh cũng thấy buồn theo, trong lòng khó chịu.
Cậu rũ mắt, buồn bã nói: "Ngài Vân, xin chia buồn."
Vân Tùng nhìn ảnh chụp nói: "Cậu chủ, hai vị này là ba mẹ của cậu."
Kỷ Nhiên đột nhiên ngẩn ra, ấp úng nói: "Có phải ngài nhận nhầm người rồi không? Tôi có ba mẹ mà."
"Đây thật sự là ba mẹ của cậu, cậu là thiếu gia nhà họ Vân - Vân Dật."
Vân Tùng nói qua sự việc năm đó một chút, tuy không tỉ mỉ nhưng đã truyền đạt được những tin tức quan trọng cho Kỷ Nhiên.
Sau một lúc lâu trầm mặc Kỷ Nhiên mới lẩm bẩm nó: "Tôi....tôi sao có thể là thiếu gia của Vân gia được? Chuyện này không có khả năng! Cha mẹ tôi vẫn còn sống khoẻ mạnh mà."
Vân Tùng rất chắc chắn nói: "Cậu thực sự là cậu chủ nhà tôi. Tôi đã kiểm tra DNA rồi."
Kỷ Nhiên nhíu mày nói: "Vân Lang tiên sinh đã qua đời rồi, ngài xét nghiệm DNA thế nào?"
Vân Tùng nói: "Vân lão gia vẫn còn khoẻ mạnh, nếu cậu không tin có thể kiểm tra một lần. Trước đó cậu có thể xét nghiệm DNA với Kỷ Tông Quốc và Lý Tuệ Trân xem. Còn nữa, cậu thật sự rất giống lão gia."
Kỷ Nhiên nhìn người đàn ông trong ảnh, ngón tay siết chặt.
Vừa nãy cậu thấy người đàn ông này rất quen mắt, bây giờ được chỉ điểm, hai người thật sự rất giống nhau.
"Đây thật sự là ba mẹ của tôi sao?"
Kỷ Nhiên cảm thấy như đang ở trong mơ, trên mặt có chút hoảng hốt: "Ba mẹ tôi chưa từng nói đến chuyện này bao giờ. Vì sao tôi lại lớn lên trong nhà họ Kỷ?"
Vân Tùng nói: "Dựa vào điều tra nhiều năm của chúng tôi, năm đó tên trộm đã đánh tráo cậu với đứa con thực sự của nhà họ Kỷ kia."
"Vậy Kỷ Nhiên thật sự đang ở đâu?"
"Việc này tôi cũng không rõ." Vân Tùng nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng: "Năm cậu bị bế trộm đi, chúng ta không thể tra được tên trộm đó đã đi những đâu. Thậm chí còn không biết rốt cuộc hắn là kẻ nào."
"Hiện tại không phải lúc tính chuyện này. Với tình hình hiện giờ của cậu nên nhanh chóng rời khỏi Long Tê, phía bên Vân Lai tôi đã chuẩn bị tốt rồi, đợi vài ngày nữa tôi sẽ đến đón cậu chủ về nhà."
Cái từ "về nhà" này đối với Kỷ Nhiên phải nói là cực kì lạ lẫm, nhưng lời của Vân Tùng khiến Kỷ Nhiên rất cảm động.
Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Dạ Lăng Hàn, nếu có phải nhảy vào một cái hố lửa khác cũng tốt hơn cứ ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn.
Kỷ Nhiên không chần chừ lâu, lập tức đồng ý với đề nghị của Vân Tùng: "Tôi có thể đi theo ngài, nhưng tôi có một điều kiện."
Vân Tùng nói: "Cậu nói đi!"
Bàn tay của Kỷ Nhiên vuốt ve bụng nhỏ: "Tôi đang mang thai! Tôi muốn giữ được đứa bé này."
"Trong bụng của cậu chính là tiểu thiếu gia tương lai của Vân gia, cậu cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ bảo vệ hai người an toàn."
Ánh mắt của Vân Tùng cực kì ôn nhu, thậm chí còn có một chút chiều chuộng với khích lệ.
Dường như nếu Kỷ Nhiên đưa ra điều kiện gì, ông cũng sẽ đáp ứng.
Kỷ Nhiên lập tức thấy yên tâm, bây giờ cậu sẽ không sợ Dạ Lăng Hàn sẽ cướp con với cậu nữa.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của Kỷ Nhiên rất tốt, đôi lông mày hay cau có cuối cùng cũng giãn ra.
Dạ Lăng Hàn từ công ty về biệt thự, vừa vào nhà đã thấy Kỷ Nhiên vui vẻ đọc sách bên cửa sổ.
Có lẽ nội dung sách hấp dẫn quá, Kỷ Nhiên đọc rất chăm chú, đã thế lại còn cười.
Nụ cười rạng rỡ như vậy Dạ Lăng Hàn đã lâu không nhìn thấy.
Từ ngày sống ở trong biệt thự này, không, có lẽ từ trước kia nữa, Kỷ Nhiên đã không còn cười trước mặt hắn nữa.
Dạ Lăng Hàn đứng ở cửa, tỉ mỉ nhớ lại.
Hình như là sau khi hắn tiêm thuốc hợp thành cho Kỷ Nhiên xong, nụ cười Kỷ Nhiên dường như đã bị ác quỷ cướp mất.
Sau đó, Kỷ Nhiên giống như cái xác không có linh hồn.
Hôm nay thấy Kỷ Nhiên như vậy khiến Dạ Lăng Hàn cảm thấy Nhiên Nhiên của hắn đã quay trở lại.
Tâm trạng của hắn lập tức tốt lên, hắn đổi giày đi đến bên cạnh Kỷ Nhiên rồi nắm lấy tay cậu, mỉm cười nói: "Đang đọc sách gì vậy?"
Kỷ Nhiên lật trang mới, bơ hắn.
Dạ Lăng Hàn nhìn qua thấy tiêu đề sách là sách tâm lí, hắn nhếch mày nói: "Sao tôi lại không biết em thích đọc thể loại sách này?"
Kỷ Nhiên lật sách tiếp tục đọc.
Cậu không có trả lời Dạ Lăng Hàn, thái độ lạnh nhạt.
"Nhiên Nhiên, hôm nay kiểm tra thai sản thế nào rồi?"
Dạ Lăng Hàn ngồi xuống bên cạnh Kỷ Nhiên, nắm lấy một bàn tay của cậu sau đó sờ nắn đầu ngón tay.
"Khá tốt." Kỷ Nhiên lời ít ý nhiều, hiển nhiên là không muốn trả lời hắn.
Dạ Lăng Hàn cũng không thèm để ý, quấn lấy cậu nói chuyện: "Bác sĩ nói như thế nào? Có nói là con trai hay con gái không? Tôi cảm thấy đây nhất định là con trai. Đợi đến khi thằng bé lớn, tôi muốn dạy nó đá bóng, dạy nó học bơi, cùng thằng bé đến biển câu cá."
Giọng điệu của Dạ Lăng Hàn rất phấn khích, đôi mắt sáng trưng lên.
Trong lòng Kỷ Nhiên thầm phát ra một giọng nói: "Không có sau này!"
Mọi ngày Dạ Lăng Hàn nhắc tới đứa bé khiến Kỷ Nhiên rất khó chịu, hôm nay hắn nói nhiều như vậy nhưng Kỷ Nhiên cũng không có phản ứng khó chịu nào.
Cùng với sự thay đổi về biểu cảm của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn cảm thấy Kỷ Nhiên nhất định muốn bồi đắp lại tình cảm.
Hắn biết, Kỷ Nhiên không thể rời khỏi hắn được.
Ngoài thì nói những lời sát thương nhưng sự thật thì đã yêu hắn đến tận xương tuỷ.
Tâm trạng Dạ Lăng Hàn rất tốt, bế Kỷ Nhiên lên đùi rồi hôn má cậu.
Đôi môi hắn lướt từ trên má Kỷ Nhiên đi xuống môi.
Dạ Lăng Hàn ôm mặt Kỷ Nhiên, môi dán môi cậu nói: "Kỷ Nhiên, càng ngày tôi càng thích em."
Cả quá trình Kỷ Nhiên chỉ trợn tròn mắt, nhìn Dạ Lăng Hàn say mê hôn cậu, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Từ khi nào, người đàn ông này đã từng là cả thế giới, là sự sống của cậu.
Vì hắn ta mà từ bỏ tất cả, vứt luôn sự kiêu ngạo của Alpha, yêu lại hèn mọn rẻ rúng.
Nhưng tình yêu của cậu chỉ nhận lại đau thương nhục nhã thôi.
Bây giờ Kỷ Nhiên chỉ yêu chính bản thân mình với đứa con trong bụng.
*
Dạ Lăng Hàn phát hiện gần đây tâm trạng của Kỷ Nhiên tốt lên rất nhiều, cũng bắt đầu cười nhiều hơn.
Hắn cho rằng Kỷ Nhiên đã hồi tâm chuyển ý, muốn nối lại tình xưa với hắn.
Nhưng trăm triệu không nghĩ đến, tất cả chỉ là bình yên trước cơn giông mà thôi.
Sau đó, Kỷ Nhiên mất tích.
Kiểm tra thai sản như thường xong, Kỷ Nhiên lấy cớ muốn đi vệ sinh, sau đó đột nhiên biến mất.
Bảo tiêu vẫn luôn đứng canh, nghi hoặc liền đi điều tra theo các nhân viên y tế nhưng vẫn không biết Kỷ Nhiên đang ở đâu.
Kỷ Nhiên cứ như vậy mà biến mất không một âm thanh tiếng động nào.
Dạ Lăng Hàn giận tím mặt, ra lệnh mỗi người một tay đi tìm kiếm Kỷ Nhiên.
Nhưng như thể có một thế lực vô hình nào đang cản trở việc tìm kiếm của hắn, hắn không thể điều tra bất cứ điều gì liên quan đến Kỷ Nhiên.
Ba ngày trôi qua, Dạ Lăng Hàn càng ngày càng bực bội.
Chu Tân không dám ho một cái nào mà chỉ đứng im trong phòng, thật sự là khuôn mặt hiện tại của Dạ Lăng Hàn khiến người ta sởn tóc gáy.
"Ba ngày rồi tại sao vẫn chưa tìm thấy? Việc nhỏ như vậy cũng không làm được, tôi trả lương cho mấy người để làm cái gì?"
Dạ Lăng Hàn quăng tư liệu điều tra lên bàn, xanh mặt tức giận nói: "Điều tra lâu như vậy mà toàn tra ra mấy thứ vô dụng. Tôi muốn biết Kỷ Nhiên đã đi đến đâu, ngay bây giờ tôi phải nhìn thấy em ấy!"
Chu Tân run run rẩy rẩy mở miệng nói: "Dạ thiếu, đã điều tra mọi ngóc ngách nhưng vẫn không có tin tức của cậu Kỷ."
"Ý của cậu là em ấy cứ thế mà biến mất trong không khí?"
Giọng nói của Dạ Lăng Hàn cực trầm, khiến Chu Tân sợ đến túa mồ hôi, anh cuống quít nói: "Tôi....tôi không có ý này. Tôi chỉ cảm thấy lần này cậu Kỷ mất tích, thế lực người đó hẳn là rất lớn."
Dạ Lăng Hàn trầm mặc, lông mày nhíu rất chặt.
Đây cũng là điều hắn thấy kì lạ.
Dựa vào Kỷ Nhiên thì sao có thể tránh được tai mắt của hắn mà mất tích như vậy?
Rốt cuộc là ai mờ ám làm chuyện sau lưng?
Dung Thành sao? Thằng đó cũng không có bản lĩnh đấy!
Dạ gia một tay che trời ở đại lục Long Tê, mạng lưới tin tức của Dạ Lăng Hàn giăng khắp thủ đô.
Có thể cướp người ngay dưới mí mắt hắn, chắc chắn đối phương có thế lực cường đại.
Nhưng ở đại lục Long Tê không có gia tộc nào có bản lĩnh này.
Dạ Lăng Hàn còn đang khó hiểu thì cửa phòng đột nhiên mở.
Trợ lý không cả thèm gõ cửa đã vội vã xông vào: "Dạ thiếu, tìm thấy rồi."
"Ở đâu?" Dạ Lăng Hàn đứng phắt dậy.
"Ở...... Ở bờ biển!" Trợ lý do dự một lát, gian nan nói: "Hôm nay thuyền đánh cá trên biển nhìn thấy một thi thể, là....là cậu Kỷ."