Giọng nói của Dạ Lăng Hàn đột nhiên truyền đến, khiến Kỷ Nhiên run tay.
Lọ thuốc rơi xuống đất, thuốc trắng bên trong văng tung toé.
Kỷ Nhiên kiềm chế đáy lòng hoảng loạn: "Là thuốc bổ sung vitamin."
Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn hơi nheo lại, đáy mắt loé lên.
Hắn nắm chặt cổ tay Kỷ Nhiên, kéo cậu đến sát gần, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Biết lừa dối tôi sẽ có hậu quả như nào không?"
"Tôi không lừa an! Đây là vitamin thật."
Kỷ Nhiên cầm lọ thuốc lên, đặt vào tay Dạ Lăng Hàn: "Không tin anh có thể kiểm tra."
Hai người mắt đối mắt, áp bách trong mắt Dạ Lăng Hàn khiến tim Kỷ Nhiên phát run.
Trái tim nhảy thật sự mau, sợ hãi dần dần lan khắp hắn toàn thân.
Lúc mà Kỷ Nhiên sắp chống đỡ không nổi thì đột nhiên Dạ Lăng Hàn buông tay ra, phát hiện trên tay cậu đã toàn mồ hôi lạnh.
Dạ Lăng Hàn từ trên cao nhìn xuống cậu: "Nếu thân thể em không thoải mái, hay là tìm bác sĩ kiểm tra đi, như thế mới có thể sinh em bé khoẻ mạnh được."
Đôi mắt Kỷ Nhiên mở lớn, không đợi cậu từ chối, Dạ Lăng Hàn đã cầm tay kéo cậu ra ngoài.
Bác sĩ tới rất nhanh, rút máu Kỷ Nhiên xét nghiệm, kĩ càng kiểm tra thân thể Kỷ Nhiên.
"Dạ thiếu, báo cáo kiểm tra ngày mai sẽ có."
Bác sĩ thu dọn dụng cụ, mang theo trợ lí chuẩn bị rời đi.
Chỉ là kiểm tra thân thể, hẳn là không thể điều tra được việc cậu uống thuốc tránh thai, Kỷ Nhiên cũng dần thả lỏng.
Còn chưa chờ cậu thả lỏng xong, Dạ Lăng Hàn đã mở miệng nói: "Từ từ."
Bác sĩ dừng chân hỏi: "Dạ thiếu, xin hỏi có gì phân phó?"
"Xem qua thuốc này một lát."
Dạ Lăng Hàn xoè tay ra, trong lòng bàn tay là hai viên thuốc màu trắng.
Nhìn thấy viên thuốc kia, đáy lòng Kỷ Nhiên lộp bộp một tiếng, lạnh người.
Lúc bị Dạ Lăng Hàn lôi ra khỏi phòng tắm, Kỷ Nhiên thuận tay ném lọ thuốc vào thùng rác.
Sau đó Dạ Lăng Hàn vẫn luôn ở cùng cậu mà.
Chẳng lẽ là lúc lọ thuốc rơi xuống, lúc thuốc lăn ra bị Dạ Lăng Hàn nhặt mất hai viên?
Bác sĩ nhận viên thuốc.
Dạ Lăng Hàn nói: "Cho ông một lúc, nhìn kĩ xem đây là thuốc gì."
Bác sĩ cầm viên thuốc lên nhìn qua: "Dạ thiếu, thuốc này hình như là thuốc tránh thai."
Khuôn mặt Kỷ Nhiên nhanh chóng trắng bệch, cả người run rẩy.
Dạ Lăng Hàn cười nhẹ một tiếng, "Chắc chắn?"
"Bên ngoài có dán mác của Vitamin, nhưng tôi chắc chắn không nhầm."
Hắn rõ ràng đang cười, nhưng biểu cảm trên mặt lại khiến cho người ta sợ hãi đến.
Dạ Lăng Hàn xoay người, nhìn về phía Kỷ Nhiên đang tái mặt đứng đấy.
Ngón tay của Dạ Lăng Hàn bóp chặt cằm Kỷ Nhiên: "Nhiên Nhiên, ông ta nói thuốc em uống là thuốc tránh thai."
Kỷ Nhiên cắn răng không phát ra tiếng.
Bàn tay lớn của Dạ Lăng Hàn bóp chặt cằm cậu, như muốn bẻ gãy vụn xương hàm.
"Không muốn sinh con cho tôi?"
Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn cao hơn: "Có phải tôi tốt quá với em rồi đúng không? Chiều em đến không biết trời cao đất dày nữa rồi!"
Bàn tay của Dạ Lăng Hàn giơ lên, mạnh mẽ tát vào mặt Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên ngã từ trên sofa xuống đất.
Khoé miệng nứt ra, máu tươi chảy xuống.
Một cái tát này đánh cho Kỷ Nhiên mặt sưng vù, cậu chậm rãi đứng dậy, lau máu tươi trên khoé miệng.
Đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm vào người đang phẫn nộ trước mặt: "Đúng! Tôi không muốn sinh con cho anh!"
Biết Kỷ Nhiên không muốn mang thai con của hắn, với nghe chính miệng cậu nói không muốn sinh cho hắn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Sau khi khiến Dạ Lăng Hàn phát điên, hắn giơ tay muốn đánh cậu.
Kỷ Nhiên không chút nào sợ hãi ngẩng mặt, lạnh lùng mà nhìn hắn.
Bàn tay đang trên không trung của Dạ Lăng Hàn dần nắm chặt, cuối cùng là siết rôm rốp.
"Cút!"
Hắn quát lên một tiếng
Bác sĩ và trợ lí sợ đến mức chạy như bay.
Kỷ Nhiên xoay người cũng muốn chạy, lại bị Dạ Lăng Hàn nắm chặt cánh tay.
Bị ném ở trên giường, Dạ Lăng Hàn đè lên người Kỷ Nhiên: "Tôi muốn nhìn xem, là thuốc lợi hại hay tôi lợi hại."
Dạ Lăng Hàn một mực muốn Kỷ Nhiên mang thai con của hắn, nhốt Kỷ Nhiên trong phòng ba ngày.
Ba ngày này Kỷ Nhiên vẫn chưa rời khỏi giường.
Mỗi lần ăn cơm đều là Dạ Lăng Hàn đút cho.
Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, thì lại nằm trên giường cho Dạ Lăng Hàn thụ thai.
Kỷ Nhiên nhìn trần nhà, nam nhân đang ra sức cày cấy trên người, nghe tiếng thở dốc bên tai, cậu dùng sức siết chặt ga giường.
Ánh mắt cậu vô hồn, nhưng trong lòng đầy căm thù.
Từ sau khi đánh dấu Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn nhận ra dục vọng chiếm hữu Kỷ Nhiên của hắn còn nhiều hơn cả trước kia.
Đồng thời, đối với Kỷ Nhiên càng ngày càng khiến hắn hứng thú.
Một ngày làm bao nhiều lần hắn cũng không thấy đủ.
Đem dương v*t lấp kín lỗ nhỏ của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn ghé sai tai cậu, vừa liếm vừa cắn nói: "Tôi không tin, mỗi ngày tôi đều đ** em lại không thể khiến em mang thai."
"Nếu tôi không muốn, anh cũng không có biện pháp khiến tôi sinh."
Dạ Lăng Hàn chau mày, đáy mắt chứa tức giận.
Kỷ Nhiên chính là có bản lĩnh này, một câu là có thể chọc giận hắn.
"Việc này không do anh quyết định."
Dạ Lăng Hàn nhẫn nhịn, vỗ má Kỷ Nhiên nói: "Em làm sảy một đứa, tôi lại làm em sinh một đứa khác, không khiến em sinh con được, tôi không mang họ Dạ!"
Kỷ Nhiên liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt đen ảm đạm, nhìn đến mức khiến Dạ Lăng Hàn phát bực.
Hắn cúi đầu, cắn mút lấy môi Kỷ Nhiên.
Lại thêm một lần làm tình mới.
Lúc Dạ Lăng Hàn ra khỏi phòng, đã là năm ngày sau.
Vừa mới ra cửa đã bị Dạ Vân Bình gọi đến thư phòng.
Dạ Vân Bình nhìn hắn: "Rốt cuộc con còn muốn phí thời gian lên Kỷ Nhiên bao lâu nữa? Con tính xem đã bao lâu không đến công ty rồi?"
"Ba, phía công ty con đã xử lý ổn thỏa, một tháng này con sẽ ở nhà bồi Kỷ Nhiên."
Hai chân Dạ Lăng Hàn vắt chéo, trông cực kỳ lười biếng.
Hắn mặc áo ngủ rộng cổ, lộ ra vết cào trên ngực.
Không cần nói cũng biết do Kỷ Nhiên cào.
Nhìn con trai cả ngày trầm mê trong hương sắc, Dạ Lăng Bình tức giận: "Con chú ý đúng mực, đừng có đem tinh lực dồn hết lên Kỷ Nhiên."
"Con biết!" Dạ Lăng Hàn nói: "Chờ sau khi em ấy mang thai, có cầu xin con cũng không chạm vào."
Dạ Vân Bình trầm mặt, nhưng cũng không nói thêm gì.
Dạ gia vẫn luôn chỉ có một con, người nối dõi cực ít.
Nếu Kỷ Nhiên có thể mang thai, sinh con cho Dạ gia được cũng là chuyện tốt.
Chẳng qua, sau khi sinh xong thì nhất định phải đuổi cậu ta đi.
Cái loại thân thế bần hàn này, không xứng được vào cửa nhà họ Dạ, sự tồn tại của nó chỉ kéo thấp tiêu chuẩn của Dạ gia mà thôi.
Dạ Vân Bình có tính toán của ông ta, cho nên cũng không ngăn cản Dạ Lăng Hàn.
Gần đây Dạ Lăng Hàn đều ở bên cạnh Kỷ Nhiên, khiến Cam Duệ rất sốt ruột.
Tuy rằng đã mang thai thành công nhưng đứa bé lại chả phải con của Dạ Lăng Hàn.
Nếu lúc đứa bé được sinh ra mà cậu vẫn chưa trở thành Dạ thiếu phu nhân thì tất cả sẽ bại lộ mất.
Sự tồn tại của Kỷ Nhiên chính là một vật cản rất lớn đối với kế hoạch của cậu ta.
Bắt buộc phải cướp lại Dạ Lăng Hàn, đuổi Kỷ Nhiên đi.
Cam Duệ lấy một con dao nhỏ đặt trên cổ tay, dùng sức rạch một đường.
Máu tươi đua nhau chảy ra rơi tí tách lên trên thảm.
Cố ý phát ra tiếng vang lớn.
Người hầu nghe thấy tiếng động, gõ cửa xem xét, vẫn không ai đáp lại, cảm thấy ổn lắm, mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy Cam Duệ nằm trên vũng máu, người hầu lập tức chạy đến chặn máu ở cổ tay Cam Duệ, đồng thời hét lên: "Ông chủ, bà chủ, cậu chủ, không hay rồi, Cam thiếu cắt cổ tay!"
Dạ Lăng Hàn quấn lấy Kỷ Nhiên chuẩn bị đưa cậu lên giường liền nghe thấy tiếng người hầu hét lên, lập tức buông tay ra.
"Ngoan ngoãn đợi, tôi đi ra ngoài xem sao."
Kỷ Nhiên không nhìn hắn một cái, đi vào phòng tắm muốn gột sạch dấu vết trên người.
Nhưng tin tức tố Dạ Lăng Hàn để lại trong cơ thể cậu có dùng cách gì cũng không khiến nó biến mất được.
Kỷ Nhiên nhìn trên ấn kí màu xanh lam trên cổ tay, hận không thể khoét miếng thịt đó ra.
Kỷ Nhiên vẫn bị nhốt trong phòng tắm, không biết biệt thự đã loạn cào cào.
Cam Duệ cắt cổ tay, mất máu quá nhiều, bị đưa đi đến bệnh viện.
Dạ Vân Bình, Đoạn Dịch Chân cùng Dạ Lăng Hàn đều đi tới bệnh viện.
Thật lâu sau cửa phòng cấp cứu mới từ từ mở ra.
Đoạn Dịch Chân nôn nóng hỏi: "Bác sĩ, Tiểu Duệ thế nào rồi? Đứa bé trong bụng không sao chứ?"
Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống: "Đã khâu xong miệng vết thương, không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mất máu quá nhiều, cần về nhà chăm sóc kĩ bệnh nhân. Chỉ là....."
Bác sĩ muốn nói lại thôi.
Đoạn Dịch Chân lập tức khẩn trương lên: "Rốt cuộc là bị làm sao? Cậu mau nói thật đi xem nào!"
"Chỉ là Cam thiếu giống như đang mắc bệnh trầm cảm, tôi xem qua thấy không đúng lắm."
"Bị trầm cảm?" Đoạn Dịch Chân sợ hãi: "Vậy đứa nhỏ thì sao? Có ảnh hưởng đến đứa bé không?"
"Đứa nhỏ không sao!" Bác sĩ nói: "Nhưng nếu cậu ta tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ không may mắn như hôm nay nữa."
Đoạn Dịch Chân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Nhanh lên, mau đi tìm chuyên gia trị bệnh giúp thằng bé."
Suy cho cùng trong bụng của Cam Duệ là cháu đích tôn của ông ta, Dạ Vân Bình cũng sốt ruột, lập tức tới bệnh viện đưa Cam Duệ đi kiểm tra tinh thần.
Kết quả chẩn đoán, Cam Duệ mắc bệnh trầm cảm, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
(:)))
Nhớ lại gần đây Cam Duệ hành động kì lạ, cảm xúc thất thương, Đoạn Dịch Chân tức giận đánh Dạ Lăng Hàn: "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đối xử tốt với Tiểu Duệ chút, không cần suốt ngày đặt tâm tư lên Kỷ Nhiên. Nhưng nghe xong thì làm ngược lại, vì một đứa thân thế chẳng ra gì, biến Tiểu Duệ ra nông nỗi này, giờ mẹ biết giải thích sao với mẹ Cam Duệ đây?"
Dạ Lăng Hàn nhíu mày: "Cậu ta bị bệnh liên quan gì đến con?"
"Tại sao lại không liên quan? Nhìn hôn phu của mình cưới người khác, trong lòng Tiểu Duệ thoải mái được sao? Con nói xem, rốt cuộc Tiểu Duệ không tốt chỗ nào? Dựa vào đâu mà cứ chướng mắt thằng bé?"
Đoạn Dịch Chân đẩy hết lỗi lầm lên đầu Kỷ Nhiên: "Đều do cái tên sao chổi Kỷ Nhiên kia, sau khi nó tới, con xem đã xảy ra bao nhiêu việc rồi? Trước kia nó không ở đây, chúng ta với Tiểu Duệ sống thật yên bình, con đấy, bị nó làm cho mê muội rồi!"
"Mẹ! Việc này không liên quan gì đến Kỷ Nhiên."
Dạ Lăng Hàn bực bội mở miệng: "Là Cam Duệ cậu ta thích nghĩ nhiều, mẹ trách Kỷ Nhiên làm gì?"
"Dạ Lăng Hàn!" Dạ Vân Bình quát chói tai: "Con đi quá giới hạn rồi đấy!"
"Ba, ba đang nói cái gì vậy?"
Dạ Vân Bình nói: "Con không thấy bản thân đã quá để ý Kỷ Nhiên rồi hay sao?"
Dạ Lăng Hàn chuẩn bị phản bác, nhưng lời vừa đến miệng lại bị nuốt uống.
Đúng vậy! Gần đây hắn đã thật sự quá quan tâm Kỷ Nhiên.
Đây không phải việc tốt lành gì!