Dạ Vân Bình rống to như vậy, phòng khách toàn là tiếng của ông ta vọng lại, trong lời nói không che giấu sự khinh miệt Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên biết Dạ Vân Bình không thích cậu, đã sớm biết từ rất lâu rồi.
Trước kia Dạ Vân Bình đã quăng một tờ chi phiếu 500 vạn cho cậu, bắt cậu rời khỏi Dạ Lăng Hàn, còn nói rất nhiều lời khó nghe.
Những lời ngày đó, bây giờ Kỷ Nhiên vẫn còn nhớ, từng chữ đều nhớ rõ ràng.
Cậu cụp mi xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhanh chóng bị nuốt vào trong.
Ngẩng mặt lên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Tôi nghĩ, tôi vẫn nên trở về thôi!"
Dạ Lăng Hàn đã nghĩ qua rất nhiều kiểu phản ứng của Kỷ Nhiên, không nghĩ tới lúc này lại ngoan ngoãn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.
Đây là Kỷ Nhiên đã ý thức được thân phận của mình rồi phải không? Bắt đầu vì hắn mà ngoan ngoãn hơn?
Dạ Lăng Hàn lập tức nắm chặt tay Kỷ Nhiên, đối diện Dạ Vân Bình nói: "Ba, là con đưa Nhiên Nhiên tới đây!"
"Mày mang nó đến đây làm gì? Không biết Tiểu Duệ đang mang thai cần người chăm sóc sao?"
Dạ Vân Bình đối Kỷ Nhiên cực kỳ ác cảm, luôn nghĩ rằng cậu là kẻ ham hư vinh bụng đầy kế bẩn, dùng thủ đoạn khiến Dạ Lăng Hàn phải kết hôn cùng cậu.
"Để Kỷ Nhiên chăm sóc cho Cam Duệ, gần đây công ty rất bận, con không thể dành nhiều thời gian như vậy."
Thân thể của Dạ Vân Bình không tốt, Dạ Lăng Hàn đã sớm tiếp quản công ty.
Khoảng thời gian trước vội vàng đưa Kỷ Nhiên trở về, việc công ty đã chồng cao như núi, Dạ Lăng Hàn thật sự không rảnh mà đi quan tâm Cam Duệ.
Hắn nghĩ đưa Kỷ Nhiên về, biểu hiện tốt cũng có thế vớt được một ít ấn tượng tốt của người nhà họ Dạ.
Chủ yếu chính là, ở đây Kỷ Nhiên có chạy đằng trời cũng không thoát được.
Ánh mắt thâm trầm của Dạ Vân Bình quét qua người Kỷ Nhiên, nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy khinh thường, khiến người ta cực kì khó chịu.
"Năm đó tôi đưa cậu 500 vạn cậu cũng không rời khỏi A Hàn, tôi còn tưởng tình cảm của cậu đối với A Hàn chân thành tha thiết lắm. Không nghĩ tới tâm lại lớn như vậy, còn dám mơ ước toàn bộ Dạ gia, là tôi xem nhẹ cậu rồi!"
Dạ Vân Bình một mực nghĩ Kỷ Nhiên là vì danh phận Dạ thiếu phu nhân mà đến, đối với cậu càng trở nên ghét bỏ.
Đoạn Dịch Chân nghe thấy ồn ào dưới lầu, đi theo còn có Cam Duệ.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên, Cam Duệ kinh ngạc không thôi, cậu ta không ngờ Dạ Lăng Hàn thế mà lại đưa Kỷ Nhiên về đây.
"Có chuyện gì vậy?" Đoạn Dịch Chân đi đến trước mặt Dạ Lăng Hàn, nhíu mày nhìn hắn: "Sao con lại đưa cậu ta về đây?"
"Mẹ! Con đưa Nhiên Nhiên về đây một thời gian."
Dạ Lăng Hàn nói: "Không phải Cam Duệ mang thai sao? Để em ấy lại chăm sóc cho cậu ta."
Đoạn Dịch Chân kinh ngạc nhìn hắn: "Kỷ Nhiên là Alpha, sao có thể chăm sóc cho Cam Duệ được?"
Dạ Lăng Hàn cúi đầu, nói thầm với Đoạn Dịch Chân mấy câu.
Đoạn Dịch Chân đánh giá Kỷ Nhiên, đối Dạ Lăng Hàn nói: "Con vẫn còn chưa đánh dấu cậu ta! Vẫn không thể được, rốt cuộc thì cậu ta vẫn là Alpha."
"Chờ em ấy phát tình con sẽ đánh dấu em ấy." Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay Kỷ Nhiên: "Con và em ấy đã kết hôn! Hiện tại để em ấy bên ngoài không thích hợp lắm."
"Dạ thiếu ——" mắt Cam Duệ trừng lớn, run rẩy môi hỏi: "Anh cùng Kỷ Nhiên kết hôn?"
"Đã đăng kí mấy hôm trước rồi. Việc này không có công bố ra bên ngoài."
"Vậy chúng ta đính hôn thì..." vành mắt Cam Duệ đỏ ửng, mờ mịt lại đau lòng nhìn Đoạn Dịch Chân: "Bác gái, cháu...cháu nên về nhà thôi! Cháu không thể ở lại đây được nữa."
"Tiểu Duệ, con đừng có nghĩ nhiều. Người nên đi không phải con, mà là cậu ta kìa." Đoạn Dịch Chân cũng chẳng có bất cứ thiện cảm nào với Kỷ Nhiên cả, suy nghĩ của bà ta với Dạ Vân Bình giống nhau, đều nghĩ Kỷ Nhiên dùng thủ đoạn khiến con trai bà phải đăng kí kết hôn với cậu.
Bà trợn mắt quay qua nhìn Kỷ Nhiên: "Tiểu Duệ, trong bụng của con là cháu đích tôn của Dạ gia, hiện giờ con không thể đi đâu cả. Con yên tâm, Dạ gia chắc chắn sẽ cho con một danh phận. Ta và bác trai chỉ thừa nhận một đứa con dâu là con thôi, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Bác gái, để cháu về đi. Dạ thiếu cũng đã kết hôn với Kỷ Nhiên, cháu ở đây thật sự không thích hợp. Nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ tổn hại đến danh dự của Dạ gia, phía Cam gia cũng ảnh hưởng không tốt. Đứa nhỏ trong bụng cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt, đợi sau khi sinh xong, cháu sẽ đưa đứa bé về Dạ gia."
Vành mắt của Cam Duệ hồng hồng, một bàn tay vuốt bụng, bộ dạng đáng thương khiến Đoạn Dịch Chân thương xót không thôi.
Bà ta đá Dạ Lăng Hàn một cái: "Con đúng là thằng ngỗ nghịch, Tiểu Duệ mang thai con của con đấy, vậy mà con cũng đối xử với nó như vậy được."
Dạ Lăng Hàn tỉnh bơ an ủi: "Cậu cứ yên tâm mà ở đây, chẳng ai đuổi cậu đi đâu. Kỷ Nhiên cũng không phải người nhỏ nhen, về sau có yêu cầu gì có thể nói với em ấy."
Lời này nói ra, nghiễm nhiên đem Kỷ Nhiên trở thành Dạ thiếu phu nhân tương lai.
Sắc mặt Dạ Vân Bình cùng Đoạn Dịch Chân rất khó coi, nhưng Kỷ Nhiên với Dạ Lăng Hàn kết hôn cũng làm xong rồi, bọn họ chẳng nói được gì.
Dạ Vân Bình xanh mặt lạnh giọng cảnh cáo nói: "Việc kết hôn của các người không cho phép công bố ra bên ngoài. Trước khi Tiểu Duệ sinh đứa nhỏ xong, tất cả đều phải nghe theo lời ta."
Đoạn Dịch Chân lần nữa dặn dò Dạ Lăng Hàn, không cần thừa nhận thân phận của Kỷ Nhiên.
Dù gì cũng mới đính hôn với Cam Duệ không lâu, Cam Duệ còn đang mang thai, nếu lộ ra tin tức hắn kết hôn với Kỷ Nhiên, sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự của Dạ gia.
"Con biết rồi! Việc này con cũng không muốn công bố, hôn lễ cũng không cần tổ chức."
Dạ Lăng Hàn nhìn về phía Kỷ Nhiên, hỏi: "Nhiên Nhiên, tôi biết em sẽ không để ý."
Nếu là trước kia Kỷ Nhiên chắc sẽ để ý, hiện tại thì thật sự sẽ không.
Không để ý, đương nhiên sẽ không quan tâm.
"Tôi không sao." Kỷ Nhiên nói: "Tất cả nghe anh."
Kỷ Nhiên nghe lời như vậy, Dạ Lăng Hàn rất vừa ý.
"Ba, mẹ, hai người xem Kỷ Nhiên cũng không để ý, mọi việc cứ như vậy đi."
Dạ Lăng Hàn giữ chặt cánh tay của Kỷ Nhiên nói: "Tôi đưa em đến phòng của tôi, từ nay về sau em sẽ ở chỗ này."
Nghe thấy Dạ Lăng Hàn để Kỷ Nhiên ngủ trong phòng hắn, Dạ Vân Bình thấy không vừa lòng, nhưng nghĩ lại thì hai người đã kết hôn, ngủ cùng nhau là điều đương nhiên.
Cam Duệ đang mang thai, đúng là không thể giải quyết nhu cầu cho Dạ Lăng Hàn.
Có Kỷ Nhiên ở đây, Dạ Lăng Hàn cũng sẽ không đi lêu lổng bên ngoài nữa.
Dạ Vân Bình không có ngăn cản Dạ Lăng Hàn, an ủi Cam Duệ vài câu.
"Bác trai, bác gái, cháu...."
Cam Duệ vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống.
Nước mắt vừa rơi, cậu ta lập tức lau, bộ dạng nín nhịn khóc khiến người nhìn đau lòng.
"Cháu...cháu tôn trọng quyết định của Dạ Lăng Hàn. Là cháu không tốt, không thể khiến anh ấy kết hôn với cháu."
Nhìn Cam Duệ hiểu chuyện như vậy, Dạ Vân Bình và Đoạn Dịch Chân càng cảm thấy cậu ta mới xứng làm con dâu nhà họ Dạ.
Dưới sự so sánh, càng thêm ghét Kỷ Nhiên hơn.
Đoạn Dịch Chân cầm lấy bàn tay Cam Duệ, vỗ nhẹ an ủi: "Tiểu Duệ, con đừng quá buồn. Trong bụng con còn có đứa nhỏ mà, việc này là A Hàn không đúng, ta và bác trai sẽ lấy lại công bằng cho con. Yên tâm, ta sẽ khiến chúng nó sớm ly hôn."
"Bác gái! Không được, cháu thật sự không có muốn chia rẽ Dạ thiếu với Kỷ Nhiên."
Cam Duệ mặt đầy sợ hãi, nôn nóng nói: "Cháu tôn trọng lựa chọn của Dạ thiếu, anh ấy không chọn cháu, nhất định là do cháu không đủ xuất sắc."
"Sao lại không xuất sắc? Ở trong mắt ta, con là người hoàn hảo nhất!".
Đoạn Dịch Chân căm giận nói: "Là do Kỷ Nhiên không biết thân biết phận, si tâm vọng tưởng muốn bước chân vào Dạ gia, Tiểu Duệ, con đừng lo, nhất định sẽ khiến nó với A Hàn phải ly hôn."
Đoạn Dịch Chân đưa Cam Duệ trở về phòng, còn an ủi thêm một lát mới rời đi.
Cửa phòng vừa khép lại, đau buồn trên mặt Cam Duệ biến mất trong chớp mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Cậu ta vuốt ve bụng, lông mày nhíu chặt.
Cậu ta không thể ngờ rằng Dạ Lăng Hàn sẽ kết hôn với Kỷ Nhiên.
Biến cố bất thình lình xảy ra phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cậu ta, Kỷ Nhiên bây giờ đã trở thành Omega, đương nhiên có khả năng sinh con cho Dạ Lăng Hàn.
Nếu Kỷ Nhiên mang thai thì......
Cam Duệ nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên sát ý.
Trong phòng ngủ, Dạ Lăng Hàn đè Kỷ Nhiên lên sàn nhà, hôn môi cậu.
Tay cũng bắt đầu không thành thật luồn vào trong áo cậu, bóp nắn vòng eo mềm mại.
Kỷ Nhiên không phản kháng, mặc hắn sờ soạng.
Dạ Lăng Hàn vốn chỉ định hôn qua loa rồi thôi, chẳng ngờ cuối cùng không dừng lại được.
Dạ Lăng Hàn không ý thức được hứng thú của hắn đối với Kỷ Nhiên nhiều đến cỡ nào, đặc biệt là lúc lên giường, hắn cực kì muốn chiếm hữu Kỷ Nhiên.
Cho dù đã ngủ với Kỷ Nhiên bốn năm rồi, cũng không có một chút chán.
Ngược lại bởi vì là thân thể quen thuộc, liền càng không thể dứt ra.
Trên sàn nhà có trải thảm lông dê rất dày, Dạ Lăng Hàn ngồi dựa vào giường, kéo Kỷ Nhiên đặt lên đùi.
"Nhiên Nhiên, khi nào kì phát tình đến phải nói cho anh, anh sẽ đánh dấu em!"
Trong đầu Dạ Lăng Hàn toàn là chấp niệm muốn đánh dấu Kỷ Nhiên, đêm tân hôn đã không thể đánh dấu, việc này khiến hắn canh cánh trong lòng.
Kỷ Nhiên mím môi không nói lời nào, động tác của Dạ Lăng Hàn có mạnh bạo sao cũng không rên lấy một tiếng.
Nói không hận là giả, nhưng hiện tại trừ bỏ nhẫn nại, cậu không còn biện pháp nào khác.
"Tại sao không nói lời nào? Tức giận rồi."
Dạ Lăng Hàn liếm môi Kỷ Nhiên cười nói: "Đừng hẹp hòi như vậy, Cam Duệ tốt như vậy tôi cũng không kết hôn cùng cậu ta đâu."
Đối với việc Dạ Lăng Hàn đánh một cái lại cho viên kẹo ngọt, Kỷ Nhiên đã chẳng còn muốn nghe nữa.
Thấy Kỷ Nhiên không đáp lại Dạ Lăng Hàn không vui, trực tiếp phát tiết lên người Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên bị hắn vần đến thảm hại, hai đùi đều run lên, lúc đi tắm rửa phải dựa vào tường mới đi được.
Dạ Lăng Hàn sung sướng, buổi tối còn cố tình kéo Kỷ Nhiên xuống ăn cơm chung.
Không khí trên bàn ăn cực kì quỷ dị, Kỷ Nhiên chỉ chuyên tâm ăn cơm, chẳng thèm để ý đến ánh mắt bất thiện của Dạ Vân Bình với Đoạn Dịch Chân.
Ánh mắt Cam Duệ nhìn về phía dấu hôn trên cổ Kỷ Nhiên, siết chặt đôi đũa.
Dấu hôn kia rất mới, khẳng định mới tạo ra gần đây.
Dạ Lăng Hàn thật sự rất cố chấp với Kỷ Nhiên, quan hệ đã xấu đến mức này vẫn còn có thể kết hôn với cậu ta được.
"Nhiên Nhiên, ăn thịt bò."
Chỉ cần Kỷ Nhiên nghe lời, Dạ Lăng Hàn sẽ không tức giận, ngược lại sẽ càng thêm ôn nhu và kiên nhẫn.
Hắn gắp một miếng thăn bò đặt vào trong bát của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên cong khóe miệng không nói chuyện, ăn sạch đồ ăn Dạ Lăng Hàn gắp cho.
Không cần thiết phải nhịn đói vì bực bội, bây giờ cậu đã nghĩ thông, chỉ có tồn tại mới có hi vọng.
Dạ Vân Bình nhìn một màn này thì cảm thấy Dạ Lăng Hàn thật sự không có tiền đồ.
Bị Kỷ Nhiên thân thế hèn mọn xoay như chong chóng, có điểm nào giống bộ dáng người thừa kế của Dạ gia!
Dạ Vân Bình đè nén bực bội, không muốn phát hoả lúc ăn cơm.
Ăn cơm xong, ông ta nghe nốt vài cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy muốn đi tìm Dạ Lăng Hàn nói chuyện rõ ràng.
Đứng ở cửa, nghe được âm thanh ái muội trong phòng khiến sắc mặt Dạ Vân Bình xanh mét.
Lúc ăn cơm, ông ta cũng thấy được dấu hôn trên cổ Kỷ Nhiên, chẳng cần phải hỏi, chắc chắn là do Dạ Lăng Hàn để lại.
Vừa mới làm xong không bao lâu, giờ lại bắt đầu làm.
Đây là thích cậu ta đến mức nào mới không thể khống chế được như này!
Dạ Vân Bình cũng điều tra qua, trong lúc Dạ Lăng Hàn yêu đương với Kỷ Nhiên, cũng chỉ phát sinh quan hệ với mình cậu.
Người có thể giống như Dạ Lăng Hàn, đúng là khó kiếm. Ở trong giới thiếu gia nhà giàu của thủ đô này, tình nhân của bọn họ không mười thì cũng cả trăm.
Cũng chỉ có Dạ Lăng Hàn đối với Kỷ Nhiên một lòng một dạ.
Dạ Lăng Hàn để tâm Kỷ Nhiên quá, cũng không phải điều tốt gì.
Dạ Lăng Hàn cũng không hiểu tại sao hắn không có lực kháng lại sức hút của Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên cười một cái thôi cũng khiến trái tim hắn nhộn nhạo.
Tối nay làm tình rất lâu sau đó Dạ Lăng Hàn mới cảm thấy mỹ mãn mà buông tha cho Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên thật sự rất mệt mỏi, đầu dính gối là ngủ ngay, nhưng vẫn bị Dạ Lăng Hàn bế đi tắm.
Thời điểm không tức giận, Dạ Lăng Hàn xác thật rất chu đáo.
Bỗng hoảng hốt, Kỷ Nhiên lại cảm thấy như đang trở về thời điểm mới yêu nhau.
Thời điểm ban đầu, Dạ Lăng Hàn đối xử với cậu thật tốt, cưng như trứng hứng như hoa.
Chỉ cần nhìn vào mắt của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn cũng biết cậu cần gì.
Nhưng dần dần tất cả đều đổi thay, hai người biến thành như bây giờ.
Hiện tại nghĩ lại, trước kia hết thảy đều là hoa trong gương trăng trong nước, chẳng có gì chân thật cả.
Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên lên giường, hôn cậu nói: "Ngày mai tôi phải đi công tác, em hãy ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, chú ý một chút đừng khiến ba mẹ tôi không vui. Bọn nó có đánh mắng thì em cũng nhịn một chút. Tôi nghĩ, họ cũng sẽ không tự nhiên đi làm khó dễ em đâu."
Dạ Lăng Hàn khốn nạn vô sỉ bao nhiêu Kỷ Nhiên đã trải nghiệm qua hết rồi, sau những lời nói này của hắn Kỷ Nhiên đã chẳng còn thấy đau lòng.
Tâm đều đã chết, còn đau cái gì.
Thấy Kỷ Nhiên không còn ương ngạnh nữa, Dạ Lăng Hàn cho rằng cậu đã ngoan ngoãn hơn, cũng không nói thêm gì nữa.
Hôm sau, lúc Kỷ Nhiên thức dậy đã không thấy Dạ Lăng Hàn bên cạnh.
Sau khi rửa mặt, cậu không có xuống tầng, thật sự không muốn đối mặt với mấy người họ Dạ.
Nhưng người của Dạ gia lại không muốn buông tha cho cậu.
Không bao lâu, có người gầy tới gõ cửa.
"Cậu Kỷ, Dạ tiên sinh dặn cậu xuống lầu, nói là có việc muốn tìm cậu."
Kỷ Nhiên biết, khẳng định không phải chuyện tốt lành gì.
Cậu vừa mới xuống đến dưới tầng, một chén trà đột nhiên bay đến.
Kỷ Nhiên nghiêng đầu muốn tránh, nhưng Dạ Vân Bình cầm cái chén sứ ném quá nhanh, cậu không thể né kịp.
Thái dương bị đập mạnh, máu tươi chảy ra.
Giọng nói phẫn nộ của Dạ Vân Bình vang lên: "Kỷ Nhiên, có phải cậu nghĩ có A Hàn bao che nên không thèm để tôi vào mắt đúng không?"
Máu uốn lượn trên trán mà lăn xuống, lăn qua khoé mi tràn vào trong mắt, khiến mắt cậu nhiễm một mảng huyết quang.
Kỷ Nhiên lạnh lùng nói: "Dạ tiên sinh, tôi không hiểu ông đang nói cái gì."
Dạ Vân Bình căm tức nhìn cậu, giơ tay ném một tờ báo về phía cậu: "Mở mắt mà nhìn cho rõ đây! Chuyện hôm nay không đưa cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì cút ngay cho tôi!"
Kỷ Nhiên cúi đầu, nhìn nội dung tờ báo mà chấn động.