Dạ Lăng Hàn đè Kỷ Nhiên dưới thân,
chăm chú nhìn khuôn mặt cậu đỏ ửng, máu cả người sôi trào.
Trong ánh mắt lấp loé sự hưng phấn, con ngươi gào thét muốn chiếm hữu.
Lúc chuẩn bị cởi quần áo của Kỷ Nhiên, một vật lạnh tanh chạm ngay yết hầu hắn.
Kỷ Nhiên nâng mắt, trong ánh mắt vẫn chứa sự quyến rũ nhưng lại lạnh như băng, lập tức dội tắt một nửa hừng hực trong cơ thể Dạ Lăng Hàn.
Đôi môi đỏ cong lên cười khiêu khích: "Bỏ tay ra! Nếu không đừng trách tôi."
Dạ Lăng Hàn cúi đầu, nhìn mảnh sứ chọc vào yết hầu, tức giận cười gằn: "Ý của em là như thế nào? Không sợ tôi mang Thịnh Duy Thanh với người nhà em ra chơi chết à?"
"Anh phải cho tôi một mối quan hệ công bằng. Nếu anh muốn đánh dấu tôi, muốn tôi mang thai, thì phải cùng tôi đăng kí kết hôn."
Nghe rõ ràng lời của Kỷ Nhiên, bên môi Dạ Lăng Hàn toát ra ý cười mỉa mai: "Yêu tôi đến vậy?"
Đôi mắt Kỷ Nhiên đen như mực nhìn thẳng hắn, trong ánh mắt phảng phất lạnh lẽo khiến nụ cười của Dạ Lăng Hàn tắt ngúm.
"Muốn tính kế tôi?" Dạ Lăng Hàn nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỷ Nhiên, tôi đã xem thường em rồi!"
"Nếu anh cưỡng ép tôi mang thai, tôi có rất nhiều cách để bỏ nó. Nếu anh không tin có thể thử."
Kỷ Nhiên biết Dạ Vân Bình ghét cậu, không có khả năng sẽ đồng ý cho Dạ Lăng Hàn kết hôn với cậu.
Cậu cố ý nói như vậy, chính là muốn Dạ Lăng Hàn biết khó mà lui.
Dạ Lăng Hàn nhìn thấu ý đồ của cậu, hận không thể bóp chết cậu, bàn tay siết thành nắm đấm, đáy mắt như phảng phất máu lạnh.
Đối diện với ánh mắt kiên định lạnh lùng của Kỷ Nhiên, hắn biết, Kỷ Nhiên thật sự sẽ làm như vậy!
Người này ngang ngạnh quật cường bao nhiêu, hắn là người biết rõ nhất.
Vốn tưởng mấy ngày nay Kỷ Nhiên đã ngoan ngoãn hơn, không nghĩ tới Kỷ Nhiên nhẫn nhịn ở đây để làm cho hắn ngột ngạt.
Khoé môi Dạ Lăng Hàn cong lên: "Kỷ Nhiên, em muốn kết hôn cùng tôi kết hôn, làm tôi còn tưởng em yêu tôi!"
"Anh muốn nghĩ như nào tuỳ anh! Tôi không muốn trở thành người thứ ba!"
Nếu bắt buộc phải bị đánh dấu, một hai phải sinh con, cậu nhất định phải vì chính mình, vì con mà lấy một thân phận quang minh chính đại. Cậu không muốn bé con được sinh ra lại bị người khác mắng là con hoang.
Sắc mặt Dạ Lăng Hàn khẽ biến, nhìn chằm chằm cậu nheo mắt, không khí xung quanh vì sắc mặt của hắn mà trở nên khẩn trương.
Kỷ Nhiên liếm đôi môi khô nứt, không sợ hãi đón nhận ánh mắt của hắn, mảnh sứ trong tay tăng thêm lực, đặt trước cổ Dạ Lăng Hàn.
Mảnh sứ chạm vào cổ, tựa như vừa chạm đến da của Dạ Lăng Hàn liền đâm đến máu tươi chảy đầm đìa.
Ý đau làm sắc mặt Dạ Lăng Hàn càng thêm khó coi, bàn tay siết đến run rẩy.
"Kỷ Nhiên, em giỏi thật đấy!"
Mấy chữ này tựa hồ rít từ kẽ răng ra, mỗi chữ đều đem theo tàn nhẫn.
Hắn nắm cổ tay Kỷ Nhiên, nhìn ánh màu lam đang hiện trên cổ tay cậu.
Đây chính là vị trí của tuyến thể.
Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn lên lên xuống xuống, cuối cùng cúi đầu há miệng cắn mạnh vào cổ tay của Kỷ Nhiên.
Hắn dùng sức rất lớn, như muốn cắn đứt cổ tay của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên đau đến mặt mày nhăn nhó, cùng lúc đó, thân nhiệt cũng dần rút lui.
Dạ Lăng Hàn đang đánh dấu tạm thời cậu.
Kỷ Nhiên khẽ thở dài, buông lỏng cảnh giác, biết hôm nay có thể tránh được một kiếp.
Nhưng sau này, không biết còn may mắn được như vậy nữa không.
Người vẫn luôn đứng trên đỉnh cao, được vạn người kính ngưỡng lần đầu tiên bị tính kế, lại còn là Kỷ Nhiên, việc này khiến cho Dạ Lăng Hàn cực kỳ tức giận.
Đôi mắt hắn nheo lại, ánh mắt toát ra nguy hiểm, giống như con thú khát máu.
Kỷ Nhiên sau khi bị hắn buông ra liền ngã nhoài trên mặt đất.
Cánh tay đụng phải sàn nhà, rất đau, nhưng khuôn mặt lại cười đến vô cùng vui vẻ.
Dạ Lăng Hàn nhìn cậu thật lâu, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa mạnh bạo vang lên, lại khiến Kỷ Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nằm soài trên mặt đất, nhìn trần nhà trang trí phức tạp, không tiếng động mà cười.
Hiện tại, là cậu thắng!
Vết Dạ Lăng Hàn cắn thật sự rất mạnh, tuy là đánh dấu tạm thời, nhưng lại để lại một vết răng sâu hoắm.
Người hầu đi đến cầm máu cho cậu, dùng gần hết cuộn băng gạc mới ngăn máu ngừng chảy.
Vết thương dù đau nhưng trong lòng lại rất thoải mái.
Thấy Dạ Lăng Hàn nuốt không trôi cục tức, cậu liền thấy niềm vui sau khi trả thù thành công.
Đêm nay Kỷ Nhiên ngủ thật sự rất sâu.
Đây là lần đầu tiên cậu ngủ ngon nhất kể từ khi bị Dạ Lăng Hàn túm về.
Đầu trọc không sợ bị túm tóc, hiện tại cậu thật sự không sợ Dạ Lăng Hàn.
Một thời gian sau cũng không thấy Dạ Lăng Hàn quay về biệt thự.
Kỷ Nhiên mừng rỡ, cảm thấy thời điểm không có Dạ Lăng Hàn, cảnh vật đều trở nên xanh mát mỹ lệ.
Lại vào một buổi sáng ngày nọ, Kỷ Nhiên vừa tỉnh dậy phát hiện Dạ Lăng Hàn ngồi bên cạnh giường, mỉm cười nhìn cậu.
Thấy cậu đã tỉnh, Dạ Lăng Hàn nói: "Nhiên Nhiên, cùng tôi đi đến nơi này một chút."
Ngữ khí Dạ Lăng Hàn mang theo cưng chiều, Kỷ Nhiên còn cảm nhận được ôn nhu trong lời của hắn.
Dạ Lăng Hàn cư xử như vậy, trái lại khiến Kỷ Nhiên tăng thêm cảnh giác.
"Ngoan! Đi rửa mặt thay quần áo đi."
Dạ Lăng Hàn vuốt ve má Kỷ Nhiên: "Đừng để tôi nói lần hai."
Kỷ Nhiên biết tính hắn.
Tắm rửa xong liền thay một bộ quần áo, Dạ Lăng Hàn nắm tay Kỷ Nhiên, dắt cậu xuống dưới lầu ăn sáng.
Bữa sáng rất phong phú, tất cả đều là món Kỷ Nhiên thích ăn.
Dạ Lăng Hàn cố tình làm vậy, Kỷ Nhiên thấy đáng sợ không thôi.
"Ăn đi!" Dạ Lăng Hàn gắp một miếng thịt hun khói đặt vào đĩa Kỷ Nhiên, con ngươi trầm trầm lại hiện ra một chút ôn nhu.
Đây là lại bắt đầu động kinh rồi đấy! Kỷ Nhiên chửi trong lòng một câu, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Tính tình Dạ Lăng Hàn không cố định, giây trước còn ôn nhu giây sau liền động tay, Kỷ Nhiên không phải chưa gặp qua bao giờ.
Cậu cảm thấy hôm nay Dạ Lăng Hàn hẳn là lại phát bệnh.
Cho nên Kỷ Nhiên cũng không để ý đến hắn, tập trung ăn cơm của mình.
Sau khi ăn cơm xong, Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên đến ghế sau xe, rồi ngồi vào kế bên cậu.
Dạ Lăng Hàn không có nói sẽ đi đâu, Kỷ Nhiên cũng không muốn hỏi, cả đường không ai nói gì.
Đến khi xe hơi dừng lại, nhìn đến đích đến trước mặt, đôi mắt của cậu mở lớn—
Dạ Lăng Hàn đến gần trước mặt cậu, dán cạnh lỗ tai cậu hỏi: "Ngạc nhiên không?"
Kỷ Nhiên chớp chớp mắt, lại nhìn kỹ địa điểm trước mặt, xác định bản thân không nhìn lầm.
Cậu chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân bên cạnh: "Anh muốn cùng tôi kết hôn?"
"Đây không phải yêu cầu của em sao?"
Dạ Lăng Hàn vuốt cái má trắng nõn của Kỷ Nhiên, mỉm cười nói: "Tôi thoả mãn yêu cầu của em, em cũng nên thực hiện lời hứa của em."
Trong lòng Kỷ Nhiên chấn động, theo bản năng né tránh bàn tay cử Dạ Lăng Hàn, trong ánh mắt toàn là kháng cự.
Cậu nói muốn kết hôn chẳng qua là kế hoãn binh, bởi vì cậu biết Dạ gia sẽ không đồng ý cho hắn cưới cậu.
Nhưng tại sao sự tình lại khác với dự đoán của cậu?
Ngón tay Dạ Lăng Hàn chạm vào khuôn mặt căng cứng của Kỷ Nhiên: "Ngạc nhiên đến vậy? Hay là em vốn không muốn kết hôn với tôi, chỉ muốn chơi tôi?"
Biểu tình của Kỷ Nhiên khiến Dạ Lăng Hàn biết mình đoán đúng rồi, hắn nhếch khoé miệng, ánh mắt tàn nhẫn: "Nhiên Nhiên, em cũng biết rõ, tôi đồng ý kết hôn với em đã là sự nhượng bộ rất lớn rồi. Em đừng có cho mặt lại không cần, liên tục khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!"
Cánh tay của Dạ Lăng Hàn vươn đến, ôm lấy Kỷ Nhiên vào lòng, không cho cậu động đậy.
Kỷ Nhiên bị ôm vào lòng hắn, ôm đến không biết nên có cảm xúc như nào.
Lúc này cảm xúc của cậu rất phức tạp, cậu thế mà nếm được một chút ngọt ngào cùng mong chờ điều ấy.
Thời điểm cậu 18 tuổi gặp Dạ Lăng Hàn, đã bị anh ta hấp dẫn.
Sau khi hai người xác định tình cảm, Kỷ Nhiên đã nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ cùng Dạ Lăng Hàn kết hôn.
Cậu cảm thấy tình cảm của cả hai là thật sự chân thành, một ngày nào đó có thể hái quả ngọt, đi vào lễ đường.
Sau đó, hai người gặp bao nhiêu trắc trở, chia ly rồi lại hợp, nháo đến tận bây giờ.
Việc kết hôn, chẳng qua ngày đó Kỷ Nhiên thuận miệng nói, nghĩ có thể kéo dài ngày nào hay ngày nấy, cũng muốn cho bản thân với bé con chưa xuất hiện có một tương lai nở hoa.
Nhưng trăm ngàn lần cậu không nghĩ tới, việc cậu nghĩ không có khả năng xảy ra nhất, thật sự đã xảy ra!
Dạ Lăng Hàn thật sự muốn cùng cậu đăng kí kết hôn.
Ánh mắt Kỷ Nhiên run rẩy kịch liệt, giãy giụa mạnh.
Một bên mắng bản thân không thể đồng ý, một bên lại vô cùng chờ mong...
Dạ Lăng Hàn không để cậu tiếp tục giãy giụa, bế ngang cậu lên, đi thẳng đến cục Dân Chính.
Cục trưởng cục Dân Chính đã đợi sẵn, sau khi nhìn thấy Dạ Lăng Hàn lập tức chạy đến đón chào, cười nịnh nọt: "Dạ thiếu, cậu tới rồi! Mời vào trong!"
Khi nói chuyện, cục trưởng khẽ liếc nhìn cậu thanh niên trong lồng ngực của Dạ Lăng Hàn.
Bộ dạng xinh đẹp, mĩ miều, cực kì tinh xảo.
Nhưng...rõ ràng là một Alpha?
Không phải bảo vị hôn thê của Dạ Lăng Hàn là một Omega ưu tú sao?
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Trong lúc cục trưởng còn đang nghĩ, Dạ Lăng Hàn đã bế Kỷ Nhiên vào trong phòng.
Sau khi lấy lại tinh thần, cục trưởng nhanh chóng đi vào, cười hai cái rồi bắt đầu trình tự thủ tục.
"Dạ thiếu, phiền cậu đưa giấy tờ tuỳ thân của hai người cho tôi."
"Tôi không mang giấy tờ tuỳ thân."
Sổ hộ khẩu và giấy khai sinh của Kỷ Nhiên đều ở nhà.
Dạ Lăng Hàn móc từ trong túi áo vest ra hai quyển sổ hộ khẩu cùng với giấy khai sinh ra.
Đối diện với đôi mắt kinh ngạc của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn nói: "Tôi đã nói sẽ kết hôn cùng em, đương nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ thủ tục."
Giờ khắc này, Kỷ Nhiên mới cảm thấy không phải cậu đang nằm mơ.
Dạ Lăng Hàn thật sự muốn cùng cậu kết hôn!
Những oán hận trước đó vẫn âm ỉ trong lòng cậu, giờ đây bỗng trở nên không đáng.
Tựa như Dạ Lăng Hàn không giống cậu nghĩ, không có khinh rẻ cậu.
Kỷ Nhiên cảm thấy chính mình thật rẻ mạt, liên tục bị làm tổn thương, vậy mà vẫn còn rung động.
Cậu chỉ muốn một gia đình, một gia đình êm ấm đầy đủ.
Hiện tại Dạ Lăng Hàn đã cho cậu thứ cậu hằng mong muốn, thật sự Kỷ Nhiên không thể từ chối được.
Quá trình đăng kí rất đơn giản, cung cấp giấy tờ, quay chụp ảnh các thứ, hơn 10 phút sau, hai quyển sổ màu đỏ đã hoàn tất.
Cục trưởng đóng dấu nổi bên trên ảnh chụp chung của hai người, khiến trái tim của Kỷ Nhiên rung động kịch liệt.
Cậu nhận lấy hai quyển sổ, ngón tay không khống chế được mà run rẩy.
Dạ Lăng Hàn tiến lại gần, dán sát lỗ tai cậu nói: "Nhiên Nhiên, tối nay để anh đánh dấu em."