Yêu nhau bốn năm, Dạ Lăng Hàn quá hiểu tính của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên là người giàu tình cảm, luôn dễ bị người bên cạnh ảnh hưởng.
Chỉ cần doạ đến thứ cậu để ý nhất, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.
Dạ Lăng Hàn cúi đầu, con ngươi âm u loé lên ánh sáng nhỏ, hắn nắm lấy cánh tay Kỷ Nhiên kéo cậu đứng dậy.
"Nói chuyện được thì nói, đừng có động tay động chân."
Những lời này là nói cho Kỷ Tông Quốc nghe.
Kỷ Tông Quốc lập tức cúi đầu khom lưng nhận lỗi: "Dạ thiếu, là lỗi của tôi!"
"Nhưng nó quá là không biết điều. Có thể nhận được sủng ái của cậu là vinh quang của nó. Nó không biết cảm ơn mà còn dám chạy trốn! Dạ thiếu, cậu yên tâm, tôi nhất định xử lý nó trở nên dễ bảo hơn."
Kỷ Tông Quốc hận chết Kỷ Nhiên, có thể leo lên người Dạ Lăng Hàn mà còn không biết quý trọng.
Dạ Lăng Hàn nâng Kỷ Nhiên dậy tới, ôm cậu vào trong lòng.
Động tác trái ngược với khuôn mặt tươi cười của hắn: "Hôm nay mời chú Kỷ ở lại ăn bữa cơm xoàng."
Dạ Lăng Hàn nói vậy làm Kỷ Tông Quốc cảm động muốn chết, thiếu điều muốn dập đầu tạ ơn.
Cơm trưa phong phú, các món Âu bày ra trên bàn hấp dẫn ánh mắt thèm thuồng của đám người Kỷ gia.
Nhìn dao nĩa tinh xảo rườm ra trước mặt, Kỷ Tông Quốc là Lý Tuệ Cầm không dám tự tiện động, nhưng Kỷ Hưng Chí đã không nhịn được dùng nĩa bắt đầu chọn món.
Tướng ăn của nó rất xấu, Lý Tuệ Cầm giơ chân đá cho nó một cái, Kỷ Hưng Chí mới thu liễm một chút.
Dạ Lăng Hàn làm như không thấy một màn xấu hổ đó, hắn xắt một miếng gan ngỗng đưa lên miệng của Kỷ Nhiên.
"Nhiên Nhiên, anh nhớ rõ em thích ăn gan ngỗng nhất."
Kỷ Nhiên ngồi bên cạnh Dạ Lăng Hàn, trên cổ vẫn đeo xích sắt bị Dạ Lăng Hàn cầm trong tay.
Cúi đầu, nhìn đến miếng gan ngỗng được xiên trên nĩa, Kỷ Nhiên cảm thấy mình giống như chó cưng bị chủ nhân trêu đùa vậy.
Chủ nhân vui vẻ sẽ cho nó ăn ngon, không vui sẽ hành hạ nó.
"Tại sao lại không ăn?"
Dạ Lăng Hàn mạnh mẽ đút gan ngỗng vào miệng Kỷ Nhiên: "Ăn nhiều một chút! Em ăn nhiều tôi mới vui vẻ!"
Hương vị món ăn yêu thích trong quá khứ, lúc này lại làm Kỷ Nhiên phát tởm.
Cậu nhả gan ngỗng trong miệng ra, lạnh lùng nói: "Không ăn."
Sắc mặt Dạ Lăng Hàn nháy mắt trầm xuống, không khí trong nhà ăn cũng ngưng trọng theo.
"Kỷ Nhiên, đừng có mà không biết tốt xấu! Dạ thiếu đối xử với mày tốt như vậy, mày còn không thấy đủ?"
Kỷ Tông Quốc tức giận run người, ông ta cảm thấy Kỷ Nhiên cố ý muốn đối nghịch với bọn họ.
"Nhanh ăn hết gan ngỗng đi! Đừng có chọc cho Dạ thiếu tức giận!" Lý Tuệ Cầm khẩn cấp ra hiệu cho Kỷ Nhiên, hận không thể ấn đầu cậu xuống nhét hết gan ngỗng vào miệng cậu.
"Nhiên Nhiên không muốn ăn gan ngỗng, chắc là muốn ăn đồ ngọt trước."
Dạ Lăng Hàn hơi hơi mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho người hầu.
Người hầu nhận lệnh kéo một màn hình lớn đến nhà ăn.
Dạ Lăng Hàn nắm xích sắt, kéo Kỷ Nhiên ngồi lên đùi hắn, ôm chặt thân thể đang phản kháng của cậu.
Dưới biểu tình phẫn nộ của Kỷ Nhiên, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, cười ôn nhu đến phát sợ: "Bảo bối, tôi đã cố ý chuẩn bị điểm tâm cho em. Tôi nghĩ em nhất định sẽ thích."
Dạ Lăng Hàn nói xong, màn hình cũng đồng thời sáng lên.
Trong màn hình là một căn phòng rất lớn, giữa phòng có một cái lồng sắt to.
Trong lồng có mấy con hổ, đang ung dung đi qua đi lại.
Tuy nhìn qua màn hình, bộ dáng máu me của nó cũng khiến cho người ta sởn gai ốc.
Kỷ Tông Quốc cùng Lý Tuệ Cầm hai mắt nhìn nhau, nĩa cũng quên động.
Kỷ Hưng Chí tham ăn lúc này cũng sợ hãi mà dừng lại, lo sợ nhìn màn hình TV.
Dạ Lăng Hàn thấp giọng nói bên tai Kỷ Nhiên: "Em có thích mấy con vật dễ thương này không?"
Kỷ Nhiên trong lòng tràn đầy bất an: "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Nhiên Nhiên không vui, tôi tạo niềm vui cho em."
Dạ Lăng Hàn nhấc tay, người hầu lập tức đem một thứ giống như điều khiển từ xa đến.
Hắn tuỳ ý ấn một phím, màn hình phát ra một tiếng "Tích"
Theo sau âm thanh, có bóng người xuất hiện trong màn hình.
Một người mặc áo đen trong tay cầm theo hai miếng thịt tươi đi đến, ngửi thấy mùi máu tươi, lũ hổ trong lồng sắt lập tức lộ ra dã tính.
Chúng nó húc vào lồng sắt, hướng về phía người mặc áo đen kia, đuôi dựng thẳng, tuỳ thời nhào lên.
Người đàn ông mặc áo đen cầm miếng thịt đi quanh lồng sắt một vòng khiêu khích trên đầu mấy con thú dữ.
Hổ trong lồng bị mùi máu tươi kích thích, ánh mắt toả ra sát ý, cổ họng gầm gừ, chúng nó vẫn luôn trong trạng thái đói khát, muốn ăn thịt là bản năng nguyên thuỷ vốn có.
"Nhiên Nhiên, điểm tâm tôi chuẩn bị cho em sẽ lập tức ra đây."
Dạ Lăng Hàn lại ấn thêm một phím, âm thanh Tích một cái lại phát ra.
Ngay sau đó, một người đàn ông bị đẩy vào bên trong.
Nhìn thấy rõ người nọ, Kỷ Nhiên lập tức trợn tròn mắt.
"Dạ Lăng Hàn ——"
Cậu vừa nói ra tên của Dạ Lăng Hàn, lồng sắt liền bị mở ra.
Người mặc áo đen nhanh chóng đi ra, trong phòng chỉ còn lại đàn hổ với người đàn ông cả người đầy vết thương.
Kỷ Nhiên thấy thế liền sửng sốt, sau đó lập tức xoay người về phía Dạ Lăng Hàn đang nhàn nhã ung dung: "Dạ Lăng Hàn, anh điên thật rồi!"
"Nhiên Nhiên, điểm tâm như này có vừa ý em không?"
Dộng tác cùng ngữ khí của Dạ Lăng Hàn không khớp nhau chút nào, hắn nắm cằm Kỷ Nhiên, xoay mặt cậu về phía màn hình.
Trong màn hình, Thịnh Duy Thanh lảo đảo lùi lại, anh bị thương không nhẹ.
Sau lưng chi chít vết thương, còn có vết vẫn đang chảy máu, kích thích lũ hổ trong lồng.
Đám hổ đi ra, Thịnh Duy Thanh đã bị vây kín.
Nhìn răng nanh nhọn hoắt, miệng chúng nó chảy dãi ròng ròng, Kỷ Nhiên biết chẳng lâu nữa Thịnh Duy Thanh sẽ bị cắn xé thân thể, cuối cùng ăn đến không còn mảnh xương.
Cậu quay đầu lại, ôm chặt lấy cánh tay của Dạ Lăng Hàn, gấp gáp nói: "Anh thả Thịnh Duy Thanh ra đi, chuyện này không có liên quan đến anh ấy!"
Dạ Lăng Hàn cúi đầu, nhìn Kỷ Nhiên khẩn trương như vậy, hắn cau mày không vui nói: "Nhiên Nhiên, em như này là đang lo lắng cho hắn?"
Nhà ăn yên tĩnh dị thường, chỉ có giọng nói của Dạ Lăng Hàn quanh quẩn, môi chữ thốt ra như muốn đoạt mạng người khác.
Đôi mắt của Kỷ Nhiên màu đỏ ngầu, đáy mắt tràn hận ý: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào!!!!"
"Tôi chỉ muốn nói cho em biết, ngoan ngoãn nghe lời tôi, không được chống đối tôi."
Dạ Lăng Hàn vươn lưỡi, liếm vào má của Kỷ Nhiên, nhìn trên mặt cậu lưu lại dấu vết của mình, lúc này mới hài lòng nói: "Bảo bối, em cười một chút! Anh rất thích nhìn em cười."
Hiện tại Kỷ Nhiên cười không nổi, cậu nhìn con dao trên bàn ăn, sau khi nghĩ đến ý niệm điên cuồng đó, tay lập tức với lấy con dao.
Không chút do dự hướng con dao về phía ngực Dạ Lăng Hàn đâm vào.
Cậu muốn giết tên khốn nạn này!
Trên cổ bỗng bị kéo mạnh, Kỷ Nhiên kêu lên, dao ăn bị rơi xuống mặt đất.
Nhìn con dao rơi xuống, ánh mắt Dạ Lăng Hàn điên cuồng: "Kỷ Nhiên, em thật sự không ngoan!"
Dám cầm dao đâm hắn! Vậy thì phải trả giá đắt rồi!
Dạ Lăng Hàn nắm chặt xích sắt, mạnh mẽ kéo ——
Kỷ Nhiên bị kéo lê trên mặt đất, Dạ Lăng Hàn kéo cậu đè lên bàn ăn, tay kia nắm tóc cậu.
Kỷ Nhiên bị bắt ngẩng đầu lên, đôi mắt đối diện màn hình TV.
"Nhìn cho kĩ vào, nhìn Thịnh Duy Thanh bị xé xác ra sao!"
Thịnh gia không thể chống lại Dạ gia, cho dù Thịnh Duy Thanh chết trong tay Dạ Lăng Hàn, căn bản sẽ chẳng có ai biết.
Kỷ Nhiên không muốn Thịnh Duy Thanh vì mình mà bỏ mạng.
Dạ Lăng Hàn dùng điều khiển từ xa ra lệnh cho người mặc áo đen trong phòng, anh ta đem mấy miếng thịt tươi ném sang một phía khác, lũ hổ liền lập tức nhào qua bên.
Ba người Kỷ gia đã bị doạ cho choáng váng, cảnh lũ hổ cắn xé miếng thịt tươi máu me be bét, Kỷ Hưng Chí lập tức ngất xỉu.
Lý Tuệ Cầm nắm lấy cánh tay của Kỷ Tông Quốc, Kỷ Tông Quốc không thể nói nên lời.
Sau khi ăn xong, chúng nó lại hướng về phía Thịnh Duy Thanh, trong mắt càng nồng đậm sát ý.
Toàn bộ thú tính bị kích ra hết.
Nếu không nhanh chóng ngăn cản Dạ Lăng Hàn, Thịnh Duy Thanh chắc chắn sẽ mất mạng.
"Dạ Lăng Hàn, tôi xin anh!"
Giờ khắc này, Kỷ Nhiên không còn sức mà phản kháng nữa. Chỉ còn suy nghĩ muốn cứu Thịnh Duy Thanh, đánh đổi tôn nghiêm cũng phải cứu bằng được anh.
"Cầu xin như nào?" Dạ Lăng Hàn nhếch lên một bên khóe miệng, "Tôi không thích kiểu lúc em cầu xin tôi thì ngoan ngoãn, xong việc là quên không còn một chút nào."
"Sẽ không! Dạ thiếu, bây giờ sẽ không như vậy nữa!"
Giờ khắc này cậu biết mình thật hèn mọn và nhỏ bé.
Dạ Lăng Hàn rất hài lòng với thái độ của cậu, đẩy đĩa cơm đến trước mặt Kỷ Nhiên: "Anh biết em thích ăn gan ngỗng nhất, ăn đi!"
Cả người Kỷ Nhiên đều ngả lên bàn ăn, hai tay bị giữ chặt sau lưng. Cậu không thể cầm dao hay nĩa, chỉ có thể cúi đầu, vục miệng đến đĩa cơm, ăn sạch chỗ gan ngỗng trong đĩa.
Cổ đeo xích, lúc này nhìn Kỷ Nhiên không khác gì một con chó, ăn đồ chủ nhân cho.
Dạ Lăng Hàn thấy cậu ăn sạch sẽ chỗ gan ngỗng đó, lúc này mới hài lòng: "Nhiên Nhiên, em thật ngoan!"
Đồ ăn nghẹn ở cổ hoá thành khuất nhục, vành mắt Kỷ Nhiên đỏ bừng, cố ngăn nước mắt chảy xuống.
Cậu nuốt xuống từng khuất nhục: "Dạ thiếu, anh có thể bỏ qua cho Thịnh Duy Thanh chưa? Tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh."
Dạ Lăng Hàn nắm tóc Kỷ Nhiên, kéo cậu ngồi lên đùi hắn, liếm sạch sốt còn dính trên khoé miệng cậu, lại mạnh mẽ ngậm mút môi Kỷ Nhiên.
Nụ hôn mang theo trừng phạt, lực độ gặm cắn cực mạnh, như muốn cắn nát môi của cậu.
Tuy rằng đau, nhưng cậu không nhúc nhích.
Cậu hiểu tính của Dạ Lăng Hàn, thuận hắn thì sống tốt, chống lại hắn sẽ không có cuộc sống yên ổn.