Thủ đô tháng chín, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa quế nhàn nhạt, hoà vào với gió thu tiêu điều.
Máy bay chậm rãi tiếp đất, tiếp viên hàng không mở cửa cabin ra.
Dạ Lăng Hàn một thân áo đen chậm rãi đi từ trên máy bay xuống.
Trong ngực hắn ôm một người, là Kỷ Nhiên.
Vòng cổ vẫn còn đeo trên cổ của Kỷ Nhiên, được đính kim cương bên trên dây da, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng toả ra yêu mị.
Theo từng bước chân của Dạ Lăng Hàn, dây xích ở vòng cổ phát ra tiếng leng keng, nhắc nhở Kỷ Nhiên rằng hiện tại cậu thật là ti tiện.
Dạ Lăng Hàn vừa mới bước xuống máy bay, một vài bảo tiêu đã chạy đến chỗ hắn chào: "Dạ thiếu."
Đây là bảo tiêu của Dạ Vân Bình, Dạ Lăng Hàn cũng đã biết lý do bọn họ đến đây.
"Dạ thiếu, Dạ tiên sinh muốn cậu quay về." Bảo tiêu nhìn thoáng qua Kỷ Nhiên đang nằm trong ngực hắn, thấp giọng nói: "Dạ tiên sinh còn dặn, chỉ một mình ngài quay về."
Kỷ Nhiên nghe rõ ràng từng lời bảo tiêu nói, trong lòng cười lạnh.
Dạ Vân Bình ghét cậu, cậu rất rõ.
Đã từng bị Dạ Vân Bình nhục mạ qua, nói cậu vì coi trọng địa vị của Dạ Lăng Hàn nên mới ở bên anh ta.
Hồi đó, Kỷ Nhiên vì muốn có được sự đồng ý của Dạ Vân Bình, ông ta bắt cậu quỳ cậu cũng quỳ, còn muốn cậu ký thoả thuận rằng sẽ không nhận bất cứ đồng nào của Dạ Lăng Hàn.
Nhớ tới những ngày trước kia, Kỷ Nhiên cảm thấy bản thân ngu ngốc cực kì.
Vì một nam nhân không xứng đáng mà ôm ấp yêu thương trao hắn, cuối cùng chỉ nhận lấy đau khổ.
Nghe bảo tiêu nói xong, Dạ Lăng Hàn mặt không cảm xúc đáp trả: "Đã biết!"
Ôm Kỷ Nhiên đi đến chiếc xe hơi đỗ ở ven đường.
Kỷ Nhiên ngồi trong xe, bộ dạng như con rối gỗ không có linh hồn.
Dạ Lăng Hàn nắm lấy cằm cậu, xoay mặt cậu đối diện với mình: "Nhiên Nhiên, ngoan ngoãn nghe lời! Em đừng có nghĩ đến việc chạy trốn nữa!"
Trên mặt Kỷ Nhiên không có bất luận biểu tình gì, ánh mắt đờ đẫn.
Dạ Lăng Hàn nâng mặt cậu: "Tại sao không trả lời? Tôi không thích em như thế này."
Kỷ Nhiên nâng mắt nhìn về phía hắn, khẽ mỉm cười.
Nụ cười này của cậu, như muốn làm hoa cỏ thiên nhiên ghen tị.
Hô hấp của Dạ Lăng Hàn cứng lại, ánh mắt dần trở nên nóng rực.
Đã rất lâu rồi hắn mới thấy Kỷ Nhiên cười với hắn, trong nháy mắt hồn phách đã bị hút mất.
"Dạ thiếu thích tôi như thế nào, tôi sẽ diễn cho ngài!"
Lời của Kỷ Nhiên giống như một gáo nước lạnh đổ lên đầu Dạ Lăng Hàn, vui mừng ban nãy lập tức bay biến.
"Em một hai cứ phải bức bách tôi như vậy làm gì?"
Dạ Lăng Hàn tăng thêm lực bóp, siết chặt cằm của Kỷ Nhiên.
Lực độ của hắn rất lớn, cằm bị nắm đỏ lên.
Nếu là người bình thường thì đã kêu lên thành tiếng rồi, nhưng Kỷ Nhiên vẫn mím chặt môi, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Chỉ là, gương mặt vốn đã trắng nay còn trắng hơn.
Đôi mắt phả ra âm u của Dạ Lăng Hàn dính chặt lên mặt Kỷ Nhiên: "Ngoan một chút! Nếu không tôi có rất nhiều biện pháp xử lí em giống như ngày hôm đó."
Đôi mắt đen như mực của Kỷ Nhiên rũ xuống, không nhìn hắn.
Dạ Lăng Hàn cúi đầu nhìn cậu, Kỷ Nhiên đeo vòng cổ, thật giống như hắn đang nuôi thú cưng.
Một con thú cưng hắn có thể tuỳ ý xâu xé.
Ngón tay hắn sờ mặt cậu, xoa bên má trắng nõn của Kỷ Nhiên: "Chờ đến khi em phát tình, anh sẽ đánh dấu em! Đợi em sinh con cho anh, sau đó anh sẽ tháo cái vòng này xuống."
"Để tôi sinh con cho anh, tôi tình nguyện cả đời đeo cái thứ này."
Thái độ của Kỷ Nhiên, làm Dạ Lăng Hàn thực bực bội.
Nhưng hắn nghĩ đến vòng cổ có định vị, còn là chất liệu đặc biệt, không có chìa khoá không thể tháo ra.
Để Kỷ Nhiên không có cơ hội chạy trốn.
Nếu sau này Kỷ Nhiên mang thai, lại vẫn một mực muốn chạy trốn, chẳng phải càng nóng ruột hơn sao.
"Em đừng có im lặng như vậy."
Dạ Lăng Hàn cong môi cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng rất nhiều, có thể nói là ôn nhu.
Kỷ Nhiên cũng không muốn rước phiền nữa.
Trước kia cậu nhường nhịn Dạ Lăng Hàn quá nhiều, ăn không biết bao nhiêu mệt.
Một người đã tổn thương quá nhiều, sẽ chẳng muốn nhớ đến nữa.
Cậu hiện tại sẽ không còn tin nữa!
Xe ô tô chạy trên đường lớn, bên trong xe im lặng đến quỷ dị.
Dạ Lăng Hàn không nói lời nào, Kỷ Nhiên cũng chẳng thèm mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Dạ Lăng Hàn không nhịn được, kéo Kỷ Nhiên ôm vào trong lòng.
"Trước đây không phải em thích nhất là dính lấy anh sao? Hiện tại là làm sao vậy?"
Dạ Lăng Hàn vục đầu vào cổ cậu, ngửi mùi hương trên người Kỷ Nhiên, thoả mãn thích thú.
Nhớ đến mùi hương Omega của cậu, ham muốn chinh phục ở sâu đáy lòng của hắn liền bùng lên, áp chế thế nào cũng không được.
Hắn rất đắc ý cong khóe miệng.
Khiến Kỷ Nhiên từ Alpha biến thành Omega, chính là thành tựu đặc biệt của hắn.
Đây là Omega của riêng mình hắn!
Trước kia Kỷ Nhiên thật sự quấn người, nhưng hiện tại nhìn thấy chỉ thấy chán ghét.
Kỷ Nhiên liếc hắn, đôi môi mím chặt.
Môi mỏng của Kỷ Nhiên hấp dẫn hắn, Dạ Lăng Hàn cúi đầu hôn lên môi cậu.
Tin tức tố thuộc về riêng Dạ Lăng Hàn làm Kỷ Nhiên theo phản xạ tự nhiên mà run lên.
Tin tức tố của Omega sẽ hấp dẫn Alpha, đồng thời Alpha cũng thả tin tức tố hấp dẫn Omega.
Sau khi trở thành Omega, đối với tin tức tố của Dạ Lăng Hàn, Kỷ Nhiên càng trở nên nhạy cảm.
Rốt cuộc thì hai người đã thân mật rất nhiều năm, cậu đã quen với mùi hương của hắn.
Dạ Lăng Hàn hôn, trong đầu Kỷ Nhiên càng ngày càng hỗn loạn.
"Ưm ——"
Cậu giãy giụa, đã nghĩ có thể thoát khỏi lưới tình dối trá này.
Nhưng Dạ Lăng Hàn lại mạnh mẽ ôm cậu vào lòng, hôn càng thêm sâu hơn.
Đến khi Kỷ Nhiên mềm nhũn dựa vào lòng hắn, Dạ Lăng Hàn mới buông tha cho cậu.
Kỷ Nhiên thở hổn hển, mắt mở to, đối diện là đôi mắt tràn đầy đắc ý của Dạ Lăng Hàn.
Tựa như có một bàn tay vô hình tát vào mặt, trên má nóng ran.
Kỷ Nhiên vừa nhục nhã vừa khó chịu, luôn miệng nói hận Dạ Lăng Hàn, nhưng vẫn bị bản năng đầu hàng.
Dạ Lăng Hàn mân mê cổ tay của cậu, nơi đó là vị trí tuyến thể.
Không lâu nữa thôi, hắn có thể đánh dấu Kỷ Nhiên, để em ấy sinh con cho mình.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Dạ Lăng Hàn tốt hơn rất nhiều, cũng không làm gì Kỷ Nhiên nữa.
Sau khi quay lại biệt thự, Kỷ Nhiên bị nhốt trong phòng ngủ.
Dạ Lăng Hàn thay đổi quần áo, đưa theo bảo tiêu trở lại nhà lớn Dạ gia.
Sau khi Kỷ Nhiên rời khỏi Đồng Thành, Dạ Lăng Hàn vẫn luôn im lặng, không có ý muốn đi tìm người.
Dạ Vân Bình còn tưởng hắn đã nghĩ thông, đã bỏ qua việc này rồi.
Không nghĩ đến, Dạ Lăng Hàn lại trực tiếp đưa Kỷ Nhiên về đây.
Đối với Kỷ Nhiên, Dạ Vân Bình không có một chút hảo cảm nào, ông ta cảm thấy Kỷ Nhiên không xứng làm con dâu của Dạ gia.
Hay là nói, đến tư cách trở thành tình nhân của Dạ Lăng Hàn cậu cũng không có.
Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn trở về, Dạ Vân Bình trầm giọng quát: "Nếu con dám để cậu ta vào cửa, ta sẽ lập tức trục xuất con ra khỏi gia môn."
Dạ Lăng Hàn ngồi trên sô pha, hai chân thon dài vắt chéo, không chút để ý mà nói: "Cha, cha muốn con cưới Cam Duệ, con cũng đã cưới cậu ta rồi. Chuyện khác, cha đừng nhúng tay vào được không?"
"Con và Cam Duệ đã đính hôn được bao lâu rồi? Hai tháng! Trong suốt khoảng thời gian đó Cam Duệ phát tình nhiều lần, tại sao con không đánh dấu thằng bé?"
Sắc mặt Dạ Vân Bình xanh mét, đối với Dạ Lăng Hàn hạ mệnh lệnh: "Hoặc là đánh dấu Cam Duệ, để nó mang thai. Hoặc là ta sẽ cho người đưa Kỷ Nhiên đi!"
"Tại sao cha cứ luôn không chấp nhận Kỷ Nhiên?" Dạ Lăng Hàn nhíu mày: "Con đánh dấu em ấy, để em ấy sinh con không phải xong rồi sao? Kỷ Nhiên lại không phải không sinh được?"
"Kỷ Nhiên là gì chứ? Nó không có tư cách sinh con cho Dạ gia."
Dạ Vân Bình không thể nhịn được nói: "Hôm nay là ngày Cam Duệ phát tình, con phải đánh dấu thằng bé cho ta!"