Hai chữ "đứng lại" giống như sấm sét bổ xuống, nổ vang bên tai của Kỷ Nhiên.
Máu toàn thân chợt đông cứng, biến thành sợ hãi gấp bội.
Cơ thể nóng bức khó chịu, đáy lòng chỉ nghe thấy âm thanh đang gào thét rời khỏi nơi này.
Cậu lập tức tỉnh táo, không quay đầu lại mà lao vun vút về phía trước.
Dung Thành cũng nghe thấy giọng nói của Dạ Lăng Hàn, cậu nắm lấy tay của Kỷ Nhiên kéo anh đi nhanh về phía trước.
Hai người như không nghe thấy giọng nói phía sau, chân bước ngày càng nhanh.
Phản ứng của Dạ Lăng Hàn khiến Cam Duệ buồn bực cho rằng hắn bị tin tức tố của Omega kia ảnh hưởng, lập tức tiến lên giữ chặt cánh tay của Dạ Lăng Hàn, ôn nhu nói: "Dạ thiếu, vị Omega phía trước đã có người yêu rồi."
Dạ Lăng Hàn chẳng thèm để ý đến cậu, ánh mắt dán chặt vào dáng người thẳng tắp phía trước kia.
Hắn sẽ không nhận nhầm, đó chính là Kỷ Nhiên!
Khó trách này mùi tin tức tố quen đến vậy.
Ngày đó ở trường học chính là mùi hương này!
Xem ra Kỷ Nhiên đã sớm phát tình, chỉ là vẫn luôn lừa gạt hắn!
Được! Tốt lắm!
Lá gan Nhiên Nhiên càng lúc càng lớn, thế mà còn dám lừa hắn!
Dạ Lăng Hàn trầm thấp nở nụ cười, tiếng cười làm người sởn tóc gáy.
"Nhiên Nhiên ——"
Dạ Lăng Hàn bỗng mở miệng gọi tên Kỷ Nhiên, Cam Duệ đang chuẩn bị khuyên hắn đừng gây chuyện đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Cậu chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân đằng trước.
Kỷ Nhiên phát tình!
Sao anh ta lại phát tình chứ!
Trong nháy mắt, cảm giác nguy cơ mãnh liệt lan ra khắp cơ thể, Cam Duệ cảm thấy không ổn.
Nếu Kỷ Nhiên là Omega, Dạ Lăng Hàn đánh dấu anh ta sau đó hai người liền sẽ kết hôn.
Kế hoạch của cậu ta làm sao có thể thành công được!
Cam Duệ hít sâu một hơi, áp xuống sợ hãi và bất an nơi đáy lòng.
Cậu đi lên trước, gắt gao nắm chặt cánh tay của Dạ Lăng Hàn: "Dạ thiếu, anh nhận nhầm người rồi! Kỷ thiếu là Alpha, cậu ấy không phải là Omega."
Dạ Lăng Hàn nhếch khóe miệng, vẽ ra đường cung ma mị.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào dáng người phía trước, nhìn thấy Kỷ Nhiên đi càng ngày càng xa, lại vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi bàn tay của mình.
Mắt thấy cửa phòng nghỉ ở ngay phía trước, Kỷ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy vừa rồi Dạ Lăng Hàn chỉ đang thử cậu thôi.
Chỉ cần vào trong phòng, cậu sẽ có cơ hội chạy trốn.
Chạy đến một nơi mà vĩnh viễn Dạ Lăng Hàn không thấy được cậu.
Ngón tay mới vừa chạm vào then cửa, một bàn tay đã nắm chặt lấy cổ tay của cậu.
Kỷ Nhiên run lên, thân thể cứng lại.
"Anh nói cho em đi rồi sao?"
Giọng nói của Dạ Lăng Hàn vang lên phía sau lưng, cùng với tin tức tố độc chiếm của Alpha.
Đối với Omega đang phát tình, tin tức tố của Alpha cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu.
Hô hấp của Kỷ Nhiên trở nên dồn dập, khao khát mới vừa bị áp xuống lại lần nữa bị khơi lên, giống như thuỷ triều một lần nữa ập đến, nhưng hiện giờ không thể áp chế được.
Cảm giác được thân thể của Kỷ Nhiên thay đổi, hô hấp của Dung Thành cũng dồn dập theo.
Cậu gắng gượng chịu đựng, quay đầu lại, nhìn về nam nhân phía sau nói: "Tiên sinh, làm ơn buông tay cho!"
Thân hình Dạ Lăng Hàn cao lớn, dưới lớp mặt nạ kia không nhìn ra biểu tình, nhưng đôi mắt lộ ra bên ngoài lại sắc lạnh đến ghê người.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Dung Thành đang đeo mặt nạ thằng hề, nhân lúc Dung Thành chưa kịp phản ứng, liền kéo mặt nạ của cậu xuống.
Nhìn thấy mặt của Dung Thành, mắt của Dạ Lăng Hàn hừng hực lửa giận.
Hắn tìm Kỷ Nhiên nhiều ngày như vậy, không nghĩ tới Kỷ Nhiên thế mà lại ở cùng Dung Thành.
Mặt nạ của Dung Thành bị kéo ra, ánh mắt lập tức chấn động, muốn đưa tay cướp lấy cuối cùng lại chậm một bước.
Dạ Lăng Hàn giơ tay đấm xuống, Dung Thành bị hắn đấm ngã xuống nền nhà.
Sức mạnh của Alpha và Beta chênh lệch rất nhiều, Dung Thành căn bản không phải đối thủ của Dạ Lăng Hàn.
Một đấm kia khiến Dung Thành mặt chảy đầy máu, ngã trên mặt đất nửa ngày vẫn chưa đứng dậy được.
"Dạ thiếu!" Sự việc bất thình lình xảy ra khiến Cam Duệ vô cùng kinh ngạc, cậu chạy đến muốn kéo Dạ Lăng Hàn nhưng lại bị đẩy ra.
Đôi mắt Dạ Lăng Hàn đỏ đậm, nhìn chằm chằm mặt nạ thiên sứ trên mặt Kỷ Nhiên, ánh mắt sắc bén như muốn rạch một lỗ trên mặt nạ vậy.
Dung Thành liều mạng từ trên mặt đất bò dậy, giơ tay đấm về phía Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng né tránh, dưới sự né tránh, bàn tay đang nắm chặt Kỷ Nhiên vô thức buông ra.
"Học trưởng, đi mau!"
Dung Thành dùng sức đẩy, đem Kỷ Nhiên đẩy mạnh phòng nghỉ.
Dung Thành nắm chặt then cửa, bên ngoài bảo vệ, một mực không buông tay.
"Học trưởng, mau khoá cửa lại! Chạy mau!"
Giọng nói của Dung Thành truyền qua cửa, nặng nề đập vào trong lòng của Kỷ Nhiên.
Biết rõ thủ đoạn của Dạ Lăng Hàn có bao nhiêu là tàn nhẫn, Kỷ Nhiên không muốn liên luỵ đến Dung Thành, cậu muốn mở cửa ra, lại phát hiện cửa bị bên ngoài giữ chặt không thể mở.
"Dung Thành ——"
Kỷ Nhiên cách cánh cửa gọi một tiếng, lo lắng trong giọng nói hoàn toàn chọc lên lửa giận của Dạ Lăng Hàn.
Kỷ Nhiên còn đi lo lắng Dung Thành!
Ngay trước mặt hắn lo lắng cho thằng khác!
Dạ Lăng Hàn gỡ mặt nạ xuống ném đi, đá vào người Dung Thành.
"Người của tao mà mày cũng dám động vào!"
Kỷ Nhiên là của hắn, ngoại trừ hắn ai cũng không thể chạm vào!
Dạ Lăng Hàn liên tục đá vào người Dung Thành, mỗi một lần đá có thể nghe thấy tiếng xương cốt nứt ra.
Máu tươi tràn ra ngoài khoé miệng Dung Thành, nhưng cậu cắn răng một tiếng cũng không kêu lên
Cậu gắt gao giữ chặt cửa không buông ra, trong lòng chỉ có một suy nghĩ phải bảo vệ Kỷ Nhiên.
Nghe thấy tiếng ẩu đả ngoài cửa, Kỷ Nhiên siết chặt nắm tay.
Mấy ngày nay đều là Dung Thành chăm lo cho cậu, mới có thể từ cửa chết bò về.
Cậu không thể liên lụy Dung Thành!
Kỷ Nhiên nắm lấy then cửa, dùng sức kéo ra.
Cửa mở!
Dung Thành chống đỡ không nổi, đến cuối cùng không còn sức liền buông lỏng tay, Kỷ Nhiên dễ dàng mở cửa.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, bên trong là dáng người mảnh mai đứng đó.
Kỷ Nhiên tháo mặt nạ xuống, nhìn về phía Dạ Lăng Hàn.
Bởi vì phát tình, gương mặt cậu ửng hồng, đôi môi run rẩy, cả người phát ra tin tức tố mãnh liệt quyến rũ, như là hoa hồng gọi người đến hái.
Nhưng mà, đóa hồng này mang theo gai nhọn!
Ánh mắt sắc bén của cậu giống như gai nhọn, thẳng tắp chĩa về phía Dạ Lăng Hàn.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên như vậy, thân là Alpha, Dạ Lăng Hàn ham muốn không thôi, trong thân thể gào thét chiếm lấy cậu.
Ánh mắt của hắn cực kì nóng, như con quái thú há miệng rộng muốn nuốt chửng Kỷ Nhiên.
Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn quá trực tiếp, để lộ ra dục vọng rõ ràng.
Cam Duệ thầm nghĩ không ổn.
Nếu Dạ Lăng Hàn đánh dấu Kỷ Nhiên, cậu sẽ mất đi cơ hội gả vào Dạ gia.
Cam Duệ đưa mắt ra hiệu với phục vụ, thấp giọng nói: "Còn thất thần làm gì? Mau đi lấy thuốc ức chế."
Phục vụ mau chóng phản ứng lại, nhanh chân rời đi.
"Dạ thiếu, thân thể của Kỷ thiếu hẳn là xuất hiện phản ứng không tốt, đợi uống thuốc ức chế vào là có thể...."
Cam Duệ chưa nói xong, đã bị giọng nói của Dạ Lăng Hàn đánh gãy.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Nhiên, cong khóe môi cười nói: "Nhiên Nhiên, anh muốn đánh dấu em!"