Một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng ở cửa bệnh viện.
Một bóng người nhanh chóng từ trong xe chạy tới, chạy đến phía Thịnh Duy Thanh.
"Thầy Thịnh, thầy làm sao vậy ạ?"
Dung Thành khom lưng đỡ Thịnh Duy Thành cả người thương tích dậy.
"Thầy Thịnh, em đưa thầy vào bệnh viện."
Dung Thành vừa định đưa Thịnh Duy Thanh vào bệnh viện chữa trị, chưa kịp đi Thịnh Duy Thanh đã ngăn cậu lại: "Đừng vào đó."
Người của Dạ Lăng Hàn vây bệnh viện chật như nêm cối, lúc này đi vào, chẳng khác hướng họng súng đi đến.
"Nhưng mà, vết thương của thầy nặng quá."
Dung Thành có chút lo lắng mà nhìn Thịnh Duy Thanh, nhìn Thịnh Duy Thanh vẫn kiên quyết lắc đầu, đành đỡ anh lên xe.
Thịnh Duy Thanh cầm khăn giấy lau qua miệng vết thương, Dung Thành hỏi: "Thầy Thịnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Một chút xô xát thôi." Thịnh Duy Thanh hỏi: "Sao em lại ở đây?"
"Em vốn đang đi thị sát bệnh viện thì trùng hợp thấy thầy ở cửa bệnh viện."
Thịnh Duy Thanh nhướn mày: "Bệnh viện đó là của nhà em mở?"
"Đúng vậy!" Dung Thành thấy sắc mặt anh biến đổi liền vội hỏi: "Bệnh viện xảy ra chuyện gì sao?"
"Kỷ Nhiên đang ở bệnh viện."
Thịnh Duy Thanh biết chuyện Dung Thành cho Kỷ Nhiên mượn 2000 vạn, có lẽ quan hệ hai người cũng không tệ lắm.
"Dung Thành, thầy có thể nhờ em một việc được không?"
"Thầy Thịnh, thầy cứ nói đi! Chỉ cần trong khả năng của em, em sẽ dốc sức giúp."
Thái độ của Dung Thành thật sự nhiệt tình, Thịnh Duy Thanh đã từng dạy cậu, đối với học sinh này cũng hiểu qua tính cách.
Dung Thành là một người chính trực, thật sự tốt bụng.
Thịnh Duy Thanh không che giấu nói ra tất cả cho cậu nghe: "Em hãy đưa Kỷ Nhiên ra khỏi đó giúp thầy!"
—•—
Kỷ Nhiên mở to mắt, nhìn thấy ngoài cửa sổ là một hồ nước xanh biếc rộng lớn, lá non đâm chồi bừng bừng sức sống.
Cảnh tượng trước mắt quá hoàn mỹ, phảng phất như đang ở thế giới trong truyện cổ tích.
Vài giây ngơ ngẩn qua đi, Kỷ Nhiên chuyển động con ngươi nhìn về phía xung quanh.
Gian phòng bày biện theo tông màu đen trắng xám đơn giản, bày ra một cảm giác điệu thấp mà đẹp đẽ không kém phần sang trọng.
Nơi này thật xa lạ, trước kia cậu chưa bao giờ đã đến đây.
Người giúp việc mở cửa ra, nhìn thấy Kỷ Nhiên bước xuống giường, vịn vào đầu giường gắng sức bước đi.
Cô lập tức đi lên trước đỡ cậu, nhẹ giọng nói: "Kỷ thiếu, cậu mới vừa tỉnh, vẫn là không nên tùy tiện đi lại."
Kỷ Nhiên nhìn người giúp lạ lẫm này, không giống người hầu của Dạ Lăng Hàn.
"Đây là chỗ nào?"
"Đây là Đồng Thành." Người giúp việc nói: "Trước tiên cậu cứ quay về giường nằm, tôi chạy đi báo với thiếu gia nhà tôi."
Kỷ Nhiên trên người không có sức lực, đi vài bước cảm thấy mệt mỏi.
Cậu cũng không cậy mạnh, trở lại giường nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau có tiếng bước chân vang lên, một người đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy người tới, biểu tình của Kỷ Nhiên cứng đờ, đáy mắt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Dung Thành, sao lại là em ấy?
"Học trưởng, anh thấy khá hơn chút nào chưa?"
Dung Thành năm nay mới vừa hai mươi, kém Kỷ Nhiên một tuổi.
"Vì sao anh lại ở chỗ này được?"
Kỷ Nhiên nhớ rất rõ ràng, cậu hẳn là đang bị Dạ Lăng Hàn giữ ở trong biệt thự mới đúng.
"Em cùng thầy Thịnh đưa anh từ bệnh viện ra."
Dung Thành nhìn vào mắt của Kỷ Nhiên, ôn nhu nói: "Nơi này rất an toàn, anh có thể yên tâm ở chỗ này dưỡng bệnh, Dạ Lăng Hàn sẽ không tìm được anh."
Đôi mắt Kỷ Nhiên mở lớn, đáy mắt đầy kinh ngạc cùng vui sướng.
Cậu thật sự có thể rời đi?
Về sau có phải sẽ hoàn toàn rời xa Dạ Lăng Hàn, có thể sống như bao người khác?
Chỉ cần tưởng tượng đến có thể thoát khỏi cái nhà giam hoa lệ kia, Kỷ Nhiên liền hưng phấn đến run người.
"Tự do" giống một liều thuốc cực mạnh rót vào trong tâm trí, nhanh chóng phục hồi sức sống.
Tinh thần của Kỷ Nhiên mỗi ngày đều tốt lên nhanh chóng.
Nhưng mà, tâm trạng của Dạ Lăng Hàn lại ngày một kém đi.