Kỷ Nhiên biết chọc giận Dạ Lăng Hàn
sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào cả, nhưng cậu không muốn nhịn nữa.
Mối tình này cậu đã bỏ hết tâm huyết, cho đi tất cả mà chỉ nhận lấy đau xót.
Quay về biệt thự, Dạ Lăng Hàn đẩy Kỷ Nhiên lên giường, bóp cổ cậu, hung dữ chất vấn: "Em không thể thành thật một chút sao? Ngoan ngoãn ở bên tôi có gì không tốt?"
Tại sao luôn muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi?
Dạ Lăng Hàn thật sự sắp điên tới nơi rồi!
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã làm, nhưng Kỷ Nhiên vẫn một mực trưng cho hắn thấy bộ dáng kiên quyết muốn nháo đến cùng.
"Nếu tôi nói, anh hãy huỷ hôn với Cam Duệ rồi kết hôn với tôi, anh có thể làm được không?"
Dạ Lăng Hàn sửng sốt, ngay sau đó lại cười lạnh một tiếng: "Em đến sinh con còn chẳng biết, giờ em có tư cách gì mà đòi kết hôn cùng tôi? Tôi đã cho em cơ hội để trở thành Omega, là chính bản thân em không chịu hợp tác!"
Một loạt câu từ lạnh vô tình đâm chọc vào trái tim, đau đến khó chịu, Kỷ Nhiên đã nghĩ có thể níu kéo được một chút.
Cậu ngẩng mặt lên, nhìn về phía nam nhân trước mặt, gằn ra từng chữ: "Thời điểm anh theo đuổi tôi anh đã nói, sẽ mãi mãi ở bên nhau."
"Em làm tình nhân của tôi, ngoan ngoãn mà ở bên cạnh tôi, như vậy vẫn là mãi mãi ở bên nhau."
Dạ Lăng Hàn nắm cằm cậu, nhìn chằm chặp vào đôi mắt đen láy kia.
Trong đầu hắn, thật sự không muốn Kỷ Nhiên rời đi.
Nhưng tính tình Kỷ Nhiên xấu như vậy, nếu không nghiêm trị, về sau càng khó quản.
"Cam Duệ chẳng qua chỉ là bạn đời trên danh nghĩa mà thôi, em không cần thiết phải tính toán chi li làm gì cả."
Kỷ Nhiên rũ mắt, thấp giọng cười một tiếng.
Rốt cuộc còn mong chờ điều gì nhỉ?
Không phải đã sớm biết làm gì có khả năng Dạ Lăng Hàn sẽ kết hôn với cậu sao?
Thấy Kỷ Nhiên an tĩnh không làm ầm ĩ nữa, cơn tức của Dạ Lăng Hàn nguôi đi rất nhiều.
Ánh mắt rơi trên khuôn mặt tinh xảo của cậu, nhớ đến bóng dáng mê hoặc của cậu đang đút rượu cho Lưu Hạo Toàn, còn có nụ cười rạng rỡ thu hút ánh nhìn của cậu, cả người Dạ Lăng Hàn hừng hực nóng, bụng dưới căng trướng, cúi người, hướng đến môi Kỷ Nhiên hôn xuống.
"Dạ Lăng Hàn, chúng ta chia tay đi!"
Câu nói bất thình lình khiến cho Dạ Lăng Hàn cực kì ngạc nhiên, khuôn mặt ôn nhu lập tức biến mất, thay vào đó là giận dữ: "Em nói gì cơ?"
Bốn chữ này tựa hồ là xông từ kẽ răng của hắn ra, hàm răng hắn nghiến chặt, mỗi chữ đều rít lên giận dữ.
Kỷ Nhiên chậm rãi lặp lại từng chữ một: "Chúng ta chia tay đi!"
"Em đừng có mơ!" Dạ Lăng Hàn bóp chặt cằm cậu: "Trừ phi em chết, nếu không cả đời này em đều phải ở bên cạnh tôi!"
"Vậy anh để tôi chết đi!" Đáy mắt của Kỷ Nhiên tràn ngập kiên quyết.
Cậu không thể thản nhiên mà nhìn Dạ Lăng Hàn ân ân ái ái với người khác được, không thể mất đi tôn nghiêm mà trở thành tình nhân trong tối.
Cậu muốn chính là có thể đường đường chính chính sánh bước cùng hắn, muốn cùng hắn sống trọn một đời.
Nhưng mà, thứ cậu muốn, Dạ Lăng Hàn căn bản chẳng muốn cho.
Ở bên cạnh hắn nhận lấy nhục nhã, chẳng bằng chết đi cho nhẹ lòng.
Đáy mắt Kỷ Nhiên không chút dao động, nháy mắt bóp nghẹt trái tim của Dạ Lăng Hàn.
Cảm giác khủng hoảng từ sâu trong đáy lòng, hắn cảm thấy Kỷ Nhiên thật sự sắp rời bỏ hắn.
"Tôi không cho phép!"
Dạ Lăng Hàn mạnh mẽ ôm chặt lấy Kỷ Nhiên, tựa như muốn khảm sâu vào xương thịt cậu, muốn hai người không thể tách rời.
Kỷ Nhiên vẫn không nhúc nhích, giống như con rối gỗ không có sinh mệnh.
Người trong ngực không có một tia cảm xúc, bất an của Dạ Lăng Hàn càng trở nên mãnh liệt, nắm chặt cánh tay Kỷ Nhiên hoảng loạn nói: "Tôi nói cho em biết, dù em có chết, cũng đừng có nghĩ sẽ rời khỏi tôi được."
Con ngươi trầm trầm không có một chút cảm xúc, nhìn đến Dạ Lăng Hàn phát bực.
Hắn bế Kỷ Nhiên lên giường, đè cậu xuống——
Một đêm này, Dạ Lăng Hàn điên cuồng chiếm lấy Kỷ Nhiên.
Dường như chỉ còn cách này, hắn mới có thể xác nhận được rằng Kỷ Nhiên vẫn còn là của hắn.