Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn quyết tâm muốn nhục nhã Kỷ Nhiên, cũng biết được trong lòng Dạ Lăng Hàn Kỷ Nhiên chẳng còn phân lượng nào.
Trong phòng một lần nữa náo nhiệt lên, có mấy tên cậu ấm thích cảm giác mạnh bắt đầu ồn ào: "Kỷ Nhiên, mau rót rượu cho Dạ thiếu đi. Làm cho Dạ thiếu vui vẻ, tiền nãy sẽ là của cậu."
Việc Kỷ Nhiên đi mượn tiền khắp nơi sớm đã truyền ra, trước kia cậu là người Dạ Lăng Hàn đặt đầu quả tim mà yêu thương sủng ái, mọi người đều tôn trọng cậu ba phần.
Hiện tại ai cũng biết Dạ Lăng Hàn đã đính hôn cùng Cam Duệ, đối với Kỷ Nhiên chẳng qua là chơi đùa mà thôi.
Vì muốn nịnh Dạ Lăng Hàn vui vẻ, bọn họ thi nhau sỉ nhục Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên bất động, giống như không nghe thấy.
Dạ Lăng Hàn nắm lấy cằm cậu, dùng sức: "Không nghe thấy sao? Rót rượu cho tôi!"
"Không biết!" Kỷ Nhiên dứt khoát từ chối.
"Không biết thì học! Ở đây ra vẻ thanh cao làm gì chứ?"
Dạ Lăng Hàn cầm chai rượu nhét vào tay Kỷ Nhiên: "Rót rượu!"
Kỷ Nhiên vẫn bất động, ánh mắt thanh lãnh làm lửa giận của Dạ Lăng Hàn bùng phát.
Nghĩ đến cậu nói chuyện với Dung Thành bằng giọng nói mềm mại, Dạ Lăng Hàn lại tức sôi máu.
Mượn tiền sao không tìm hắn? Hắn không có tiền chắc?
Thà đi mượn người khác, chứ nhất quyết không muốn xin hắn.
Hôm nay nhất định hắn sẽ làm cho Kỷ Nhiên mở miệng xin tha!
Kỷ Nhiên bị Dạ Lăng Hàn đẩy mạnh, rượu chảy lên người, cả người nồng nặc mùi rượu.
Có vài giọt bắn lên mặt cậu, bị một ánh đèn chiếu đến, trông cực kì quyến rũ.
Tuy rằng là Alpha, nhưng diện mạo của Kỷ Nhiên hết sức tinh xảo, khác hẳn với các Alpha tráng kiện thô bạo khác. Cậu thanh tú không tầm thường, liếc mắt thôi đã làm cho người khác cảm thấy kinh diễm.
Trong phòng lập tức an tĩnh, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người của Kỷ Nhiên.
Alpha ở đây đều là những người có quan hệ khá tốt với Dạ Lăng Hàn, tiểu tình nhân trong ngực bọn họ đều là Omega.
Bọn họ mềm mại dựa sát vào Alpha bên cạnh, đây là bản năng thuộc về Omega.
Xem một màn như vậy, thấy Kỷ Nhiên bên cạnh Dạ Lăng Hàn cực kì hấp dẫn.
Dung mạo mĩ miều như vậy, trong nháy mắt khơi dậy ham muốn chinh phục của nhóm Alpha.
Toàn bộ người trong phòng đều dán mắt vào Kỷ Nhiên, cho dù là Alpha hay Omega, đều bị Kỷ Nhiên hấp dẫn.
Việc này khiến cho Dạ Lăng Hàn cực kì cực kì khó chịu.
Nắm đấm siết mạnh khiến các khớp kêu rôm rốp—
Ly rượu trong tay bị ném mạnh xuống đất.
Ly rượu rơi xuống thảm, bắn lên trên, lăn đến bên chân của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn nhặt cái ly kia lên.
Ánh mắt mọi người đều đồng nhất dừng lại trên tay cậu, đều hận không thể biến thành cái ly kia cho cậu chơi đùa.
Mục đích mang Kỷ Nhiên đến đây là muốn nhục mạ cậu, cho cậu học cách ngoan ngoãn.
Không nghĩ tới lại rước đến một đám sói.
Dạ Lăng Hàn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo mang theo cảnh cáo xẹt qua mặt từng người trong phòng.
Đối diện với ánh mắt của hắn, tất cả bọn họ đều nhanh chóng cúi đầu.
Dạ Lăng Hàn ra tay rất dứt khoát, không ai muốn chọc rước hoạ vào thân.
Kỷ Nhiên đặt ly rượu lên bàn, âm thanh chạm nhẹ xuống mặt bàn khiến tâm trạng của những người ở đây run theo.
Thanh âm trong trẻo lơ đãng cất lên: "Có phải nếu tôi kính rượu, tiền trên bàn sẽ là của tôi?"
Dạ Lăng Hàn vừa nghe, đáy mắt hiện ra đắc ý.
Thanh cao thì sao chứ, không phải vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn đấy sao.
"Làm tình nhân phải có bộ dáng của tình nhân, người khác làm như nào, em liền làm như thế. Hầu hạ kim chủ thoải mái, tiền này là của em."
Dạ Lăng Hàn cố ý nói Kỷ Nhiên là tiểu tình nhân, còn mình là kim chủ, chính là muốn nhắc nhở cậu nên chú ý thân phận.
Kỷ Nhiên cười nhàn nhạt, cầm lấy chai rượu rót một ly.
Dạ Lăng Hàn nhìn động tác của cậu lại càng thêm đắc ý.
Hắn chắc chắn rằng Kỷ Nhiên không thể làm, bộ dạng trang nhã chỉ cần hù doạ một chút chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Kỷ Nhiên nhấc ly rượu kia lên, xoay người đối mặt với Dạ Lăng Hàn, ánh mắt lại không dừng trên mặt hắn, trực tiếp lướt qua dừng ở trên một người khác.
"Lưu thiếu, tôi kính anh một ly."
Một câu, toàn thể im miệng không nói.
"Xin lỗi, lần đầu tiên đi kính rượu người khác, còn chưa quen lắm."
Kỷ Nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Lưu thiếu, ngồi lên đùi anh ta, Kỷ Nhiên ghé sát vào ngực hắn, cánh tay quấn lấy cổ anh, đem ly rượu đưa đến bên miệng: "Lưu thiếu, tôi kính anh một ly."