Cha mẹ so với quỷ hút máu không khác nhau, vì để thoát khỏi ngôi nhà lạnh lẽo không có tình người này, Kỷ Nhiên quyết định đưa hai ngàn vạn cho bọn họ, cắt đứt quan hệ.
Sau khi ký hợp đồng xong, Kỷ Tông Quốc và Lý Tuệ Cầm mới hùng hổ rời đi.
Hai ngàn vạn không phải con số nhỏ, cổ phiếu cùng tài sản trên danh nghĩa đã sớm bị cậu bán đi, trong lúc nhất thời không thể gom đủ số tiền này.
Trong phòng ngủ, Kỷ Nhiên cầm điện thoại gọi đến cho tất cả bạn học có thể cho vay tiền.
"Kiến Minh, dạo này khấm khá chứ? Có thể cho tôi mượn ít tiền không?"
"Kỷ thiếu, cậu đừng nói đùa như vậy chứ. Cậu có Dạ thiếu là kim chủ chống lưng, còn lo không có tiền? Đừng làm anh em buồn cười chứ!"
Tút! Điện thoại bị cúp!
Kỷ Nhiên gọi cho bạn học tiếp theo.
"Dạ thiếu đá cậu như nào mà phí chia tay cũng không đưa thế, làm cậu trở nên túng quẫn vậy? Ai da! Thật là thảm quá! Nếu cậu cần tiền, tôi giới thiệu một kim chủ mới cho cậu nhé. Lão tổng của Hoa Thành đặc biết thích Alpha, cậu hầu hạ ông ta một đêm, khẳng định có đủ tiền cậu cần."
Lần này là Kỷ Nhiên chủ động ngắt điện thoại.
Những người bạn trước kia đều dán bên người cậu, nay Dạ Lăng Hàn đính hôn cùng Cam Duệ, thái độ ân cần trong nháy mắt biến mất.
Giờ nhìn cậu muốn tránh còn sợ không kịp, còn bỏ đá xuống giếng, nhìn thấy cậu còn đến trào phúng mấy câu.
Thói đời thay đổi! Kỷ Nhiên rũ mắt, cười đầy tự giễu.
Có thể nghĩ đến biện pháp gì cậu cũng đều thử rồi, nhưng vẫn không gom đủ tiền.
Kỷ Nhiên mở ngăn tủ, lấy ta một cái hộp nhung.
Bên trong là một chiếc đồng hồ, là quà hắn tặng vào sinh nhật 18 tuổi của cậu.
Khi đó Dạ Lăng Hàn theo đuổi mãnh liệt, biết sắp đến sinh nhật cậu, cố tình ra nước ngoài đặt làm chiếc đồng hồ này.
Lúc hắn đưa cho cậu, đôi mắt hắn đầy thâm tình nhìn cậu nói: "Nhiên Nhiên, về sau mỗi một giây một phút, chúng ta đều trải qua cùng nhau."
Đồng hồ còn đó, nhưng tâm đã chẳng còn ở nơi này.
Nghe nói chiếc đồng hồ này có giá trị đến năm ngàn vạn, nếu bán đi có thể giải quyết vấn đề cấp bách trước mặt này.
Trong lòng Kỷ Nhiên không bỏ được, đây là quà Dạ Lăng Hàn tặng cậu, cũng là món quà duy nhất.
Hai người ở bên nhau bốn năm, Dạ Lăng Hàn chỉ tặng mỗi chiếc đồng hồ này cho cậu.
Nếu bán đi, một món cũng chẳng còn.
Kỷ Nhiên đặt chiếc hộp xuống, gọi điện cho Dạ Lăng Hàn.
Trong lòng cậu hơi thấp thỏm, còn có sợ hãi.
Cậu sợ nếu mình mở miệng vay tiền, Dạ Lăng Hàn sẽ mia mai cậu.
Nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác...
Brr—
Brr—
Brr—
Chờ đợi từng tiếng điện thoại, tim cậu đập bang bang, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Kỷ Nhiên hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mở miệng: "Dạ...Dạ Lăng Hàn, tôi muốn..."
"Chào cậu, Dạ thiếu hiện tại không có ở đây."
Cam Duệ cầm di động, nhìn về phía người bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi rằng cậu làm vậy có thích hợp không.
Dạ Lăng Hàn gật đầu, giơ tay chỉ về phía phòng tắm.
Cam Duệ hiểu ý, tiếp tục nói: "Dạ thiếu đang tắm, cậu có chuyện gì không?"
Nghe được hai chữ "đang tắm", biểu tình Kỷ Nhiên cứng lại, môi không ngừng run rẩy.
Không biết qua bao lâu, cậu mới kéo hồn trở về được, gian nan mở miệng nói: "...Không có việc gì."
Không có chờ bên kia đáp lại, cậu lập tức cúp máy.
Nhìn chằm chằm màn hình di động, ánh mắt Kỷ Nhiên trống rỗng, biểu tình hoảng hốt.
Qua thật lâu, cậu mới động đậy một chút.
Bàn tay ấn trước ngực, chỉ cảm thấy nơi này thật sự rất đau, như bị một bàn tay chọc thủng lồng ngực đâm vào xương cốt, bóp nát trái tim cậu.