Chu Tân nói vậy khiến Vân Dật cảm thấy không đúng, lúc từ nhà của Dạ Lăng Hàn về cậu đã hỏi qua Dung Thành, Dung Thành nói rằng Dạ Lăng Hàn không có việc gì.
Tại sao lý do Dạ Lăng Hàn nhập viện lại là thuốc hợp thành chứ?
"Cậu mau nói rõ đi xem nào? Dạ Lăng Hàn nhập viện từ khi nào?"
Đuôi mắt của Chu Tân lộ ra bi thương, nhớ tới Dạ Lăng Hàn ở bệnh viện cửu tử nhất sinh, hắn nức nở nói: "Ngày đó sau khi cậu rời khỏi biệt thự, Dạ tổng đã được đưa vào bệnh viện. Ở bệnh viện cấp cứu rất lâu, mãi mới cứu được nửa cái mạng mà về nhà. Bác sĩ nói để ngài ấy về nhà nghỉ dưỡng, vừa mới về nhà cậu liền tới tìm ngài ấy. Cùng hôm đó ngài ấy lại nhập viện, tình huống lần này còn nghiêm trọng hơn."
Vân Dật nhớ tới Dạ Lăng Hàn chịu hai đấm kia của cậu, trong lòng lại âm ỉ.
Cậu không ngờ rằng từ đó đến giờ Dạ Lăng Hàn vẫn luôn phải nằm viện. Cậu lại càng không nghĩ tới, Dung Thành giấu cậu, lừa cậu lâu đến như vậy.
Nhìn thấy Vân Dật buông lỏng cảnh giác, Chu Tân nghĩ nghĩ tính nói sự thật cho Vân Dật.
Tuy rằng Dạ Lăng Hàn cấm không cho hắn nói, nhưng Chu Tân thật sự nhìn không nổi nữa rồi, hắn cảm thấy Dạ Lăng Hàn thật sự thảm muốn chết. Trước đây Dạ Lăng Hàn khốn nạn không đáng đồng tình, nhưng mấy năm gần đây hắn chịu tội cũng đủ nhiều rồi, không nên để hắn cõng cái nồi nước bẩn kia được.
"Vân thiếu, Dạ tổng thật sự không có bắt cóc Minh Khê. Ngài ấy nói như vậy chẳng qua không muốn cho cậu biết thôi. Dạ tổng nói, nếu cậu thương hại ngài ấy, ngài ấy chịu không nổi. Không thương hại, ngài ấy càng chịu không nổi. Ngài ấy thật sự rất yêu cậu, lại càng để ý người bên cạnh cậu."
Chu Tân thở dài: "Minh Khê cố ý tiếp cận Dạ tổng, muốn tạo tai tiếng để khiến ngài ấy thua kiện. Dạ tổng biết được dụng ý của cậu ta nên không ém tin tức xuống, ngược lại tuôn hết ra, còn dặn nhớ che mặt Minh Khê. Nếu không phải ngài ấy không muốn ém tin tức xuống, scandal cũng không treo trên hot search nhiều ngày như vậy. Nếu Dạ tổng muốn cướp quyền nuôi tiểu thiếu gia, vụ kiện sẽ không kết thúc nhanh như vậy được."
Mỗi chữ Chu Tân nói ra đều khiến Vân Dật kh·iếp sợ, nguyên lai Dạ Lăng Hàn ở sau lưng cậu đã làm nhiều chuyện như vậy.
Đây là Dạ Lăng Hàn mà cậu quen sao?
Trong lòng Vân Dật ngũ vị tạp trần, nhất thời không biết nên phản ứng như nào.
"Vân thiếu, không biết Dạ tổng có thể qua nốt đêm nay không, bác sĩ nói tình hình không lạc quan lắm."
Chu Tân đi theo Dạ Lăng Hàn đã nhiều năm, nhìn hắn yêu Vân Dật rõ ràng nhất.
"Dạ tổng thực sự rất yêu cậu, ngày đó ngài ấy dùng thuốc hợp thành, kỳ thật là không muốn sống nữa. Ngài ấy đem mạng của mình ra để cầu được cậu tha thứ, Vân thiếu, làm ơn hãy tha thứ cho Dạ tổng đi."
Những lời Chu Tân nói khiến Vân Dật chấn động không thôi, cậu đứng trước cửa phòng ICU, cách cửa kính nhìn Dạ Lăng Hàn nằm trên giường, trên người cắm chi chít dây.
Hắn vô thanh vô tức nằm đó, nhờ có máy đo mới biết được rằng hắn vẫn đang còn sống.
Dạ Lăng Hàn như vậy khiến Vân Dật cảm thấy thật xa lạ, ở trong ấn tượng của cậu, Dạ Lăng Hàn vĩnh viễn cao cao tại thượng, bá đạo kiêu ngạo, cậu chưa từng nghĩ tới, Dạ Lăng Hàn sẽ có một ngày bất lực cùng cô đơn như vậy.
Vân Dật ở bệnh viện rất lâu mới rời đi, cậu lái xe quay về biệt thự, nhìn thấy Dung Thành đứng ngoài cửa chờ cậu.
"Học trưởng, anh đi đâu vậy?"
Kỳ thật Dung Thành đã điều tra được Vân Dật đến bệnh viện, lúc này hắn mới nôn nóng chạy tới.
"Cậu vẫn luôn biết Dạ Lăng Hàn đang ở bệnh viện, vì sao lại gạt tôi?"
Vân Dật không thể tưởng tượng mà nhìn Dung Thành, đàn em vẫn luôn ôn nhu, đáng tín nhiệm như vậy, tại sao lại cảm thấy thật xa lạ?
Dung Thành nôn nóng giải thích: "Em chỉ là không muốn anh lại bị hắn lừa. Đây chẳng qua chỉ là khổ nhục kế của Dạ Lăng Hàn."
"Cậu nên nói cho tôi biết sự thật."
Trong ánh mắt của Vân Dật lộ ra thất vọng, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Dung Thành sẽ lừa gạt cậu.
"Nếu em nói với anh tình hình thực tế, nhất định anh sẽ mềm lòng." Đến lúc này, Dung Thành không giấu giếm nữa, hắn nói ra tiếng lòng: "Vân Dật, trong lòng anh vẫn luôn có Dạ Lăng Hàn, mỗi tin tức về hắn đều có thể tác động tới tâm của anh. Nếu anh biết Dạ Lăng Hàn bệnh nặng nằm viện, anh còn có thể hận hắn giống như trước nữa sao? Chúng ta sắp đính hôn rồi, em không muốn lại cành mẹ đẻ cành con. Dạ Lăng Hàn lừa anh đến biệt thự, tự tiêm thuốc hợp thành vào, hắn chính là muốn dùng mạng sống để ép anh quay lại với hắn. Em sao có thể không hiểu dụng ý của hắn, bây giờ, anh nói xem em nên làm như thế nào? Con người đều ích kỷ như nhau, em thích anh, em muốn có được anh, em liền sẽ nghĩ mọi cách đạt được mục đích của mình."
Vân Dật cường điệu: "Tôi sẽ không quay lại với hắn."
"Anh thật sự muốn đính hôn với em sao?" Dung Thành tiến lên một bước, tới gần Vân Dật, đôi mắt đen nhìn chăm chú đôi mắt Vân Dật: "Nếu lời anh nói là thật, tối nay, hoặc là anh đánh dấu em, hoặc là để em đánh dấu anh."
Ở trước mặt Vân Dật, Dung Thành chưa bao giờ hùng hổ doạ người như thế này.
Vân Dật vô thố nhìn hắn, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Học trưởng, em không sợ phải chờ lâu, em chỉ sợ cho dù em có chờ bao lâu đi chăng nữa, anh cũng không nhìn rõ nội tâm của anh."
Dung Thành rũ mắt, cười khổ nói: "Anh nhớ mãi không quên được Dạ Lăng Hàn, nhưng anh lại không muốn thừa nhận. Anh muốn quên hắn, nhưng anh lại không muốn thoát khỏi đoạn tình cảm này. Anh chùn chân bó gối, đem chính mình vây ở giữa vòng luẩn quẩn với Dạ Lăng Hàn. Rốt cuộc anh muốn chọn cái gì, chỉ sợ đến chính anh còn không biết."
Dung Thành nói thẳng như vậy, chọc thủng tâm tư bấy lâu nay của Vân Dật.
Cho tới nay, những chuyện cậu không muốn thừa nhận, hôm nay hoàn toàn bại lộ hết.
Vân Dật luống cuống đứng đó, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Dung Thành cảm thấy hắn nói tàn nhẫn, nhưng hắn muốn Vân Dật nhìn rõ nội tâm của mình.
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, để bản thân biến thành cái loại người mà hắn ghét nhất, chỉ vì muốn giữ được Vân Dật.
Nhưng cuối cùng, Vân Dật vẫn còn lưỡng lự.
Trong đầu Vân Dật loạn thành một đoàn, trong lúc hoảng hốt, cảm giác được Dung Thành tiến tới gần.
Cậu theo bản năng mà đẩy ra, Dung Thành lảo đảo va vào cái cây phía sau.
"Dung Thành! Xin lỗi!" Vân Dật áy náy nhìn hắn: "Vừa rồi tôi phản ứng hơi quá."
Dung Thành cười khổ nói: "Nhìn đi! Trong tiềm thức, anh căn bản không muốn em tới gần. Nếu đổi thành Dạ Lăng Hàn, anh sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy sao?"
Vân Dật không có chỗ trốn tránh, một lời giải thích cậu cũng không thể nói ra.
"Vân Dật, anh là người rất tốt, đối với ai cũng vậy. Ôn nhu, kiên nhẫn, có trách nhiệm, nhưng chỉ lúc đối mặt với chuyện tình cảm lại do dự không quyết đoán. Nếu như anh yêu Dạ Lăng Hàn, thì hãy cho hắn một cơ hội. Nếu anh muốn quên hắn, thì tốt nhất nên dứt khoát một chút."
Dung Thành nhìn thẳng vào mắt Vân Dật: "Nếu như anh đã biết chuyện Dạ Lăng Hàn nằm viện, vậy em cũng không giấu nữa. Chuyện Minh Khê là do em sắp xếp, bao gồm cả chuyện bắt cóc nữa."
Vân Dật khiếp sợ mà nhìn hắn: "Vì sao cậu phải làm như vậy?"
"Đương nhiên là vì anh." Ánh mắt Dung Thành sắc bén: "Vân Dật, không phải yêu một người là thành toàn cho người đó. Khi biết rõ nắm bắt thời cơ là có thể có được, vì sao em lại không dốc toàn lực mà tranh thủ chứ. Em lấy hết dũng khí cùng nghị lực để hoàn thành một việc, cho dù không thành công cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối. Nhưng mà Vân Dật, anh đến thử cũng không dám thử!"
"Nếu anh muốn thử bắt đầu cùng em, vậy mau quên Dạ Lăng Hàn đi, bắt đầu lại từ đầu. Vân Dật, em cho anh thời gian suy nghĩ. Khi nào anh suy nghĩ xong thì đến tìm em."
Dung Thành đã rời đi rất lâu rồi, Vân Dật vẫn còn đứng ở ngoài cửa.
Gió thật lạnh, nhưng không thể thổi bay cảm xúc loạn xạ trong đầu cậu.
Thẳng đến khi Vân Tùng gọi cậu, Vân Dật mới đi vào trong nhà.
Thấy sắc mặt Vân Dật không ổn, Vân Tùng hỏi: "Thiếu gia, cậu gặp phiền phức gì sao?"
"Vân thúc, nếu là chú, chú sẽ lựa chọn tin tưởng một người đã từng khiến chú tổn thương không? Bây giờ hắn đã khác xưa rất nhiều, nhưng những sự thay đổi ấy có thể duy trì trong bao lâu?"
Vân Dật mê mang, chuyện tình cảm giống như mê cung. Người bên trong không tự biết, người bên ngoài cũng không hiểu rõ.
Vân Tùng rót cho Vân Dật một ly trà, đưa tới trước mặt cậu: "Chuyện tình cảm, chỉ có hai kết quả. Thành hoặc không thành. Không thử, sẽ vĩnh viễn không biết kết quả là gì."
"Chuyện của Dạ tổng, chú cũng đã nghe qua. Nếu cháu không thể đưa ra quyết định, vậy không bằng đợi đến khi Dạ tổng tỉnh lại rồi đưa ra quyết định cũng không muộn."
Vân Tùng nói: "Cháu nói hạnh phúc mới là quan trọng nhất. Với trạng thái hiện giờ của cháu, nếu đính hôn cùng Dung Thành là không công bằng với cậu ấy. Lần trước tổng thống quyết định việc đính hôn này đúng là chưa cân nhắc kĩ."
"Lỗi do cháu." Vân Dật xoa bóp giữa lông mày: "Ở phương diện tình cảm, đúng là cháu chưa đủ trưởng thành."
"Tình cảm rất phức tạp, không phải ai cũng đều có thể nhìn thấy rõ nội tâm của chính mình từ đầu được."
Vân Tùng nói: "Cho bản thân một chút thời gian, cẩn thận nghĩ đi."
Vân Dật chưa kịp cho bản thân thời gian để ổn định tâm tình thì nhận được điện thoại của Chu Tân.
"Vân thiếu, cậu có thể tới bệnh viện một chuyến không? Tình hình của Dạ tổng đang rất nguy cấp."
Chu Tân gấp gáp nói: "Lúc hôn mê ngài ấy cứ gọi tên cậu."
Trái tim của Vân Dật như bị kéo mạnh lên, cuối cùng cậu cũng không thể thờ ơ được nữa.
Đi đến bệnh viện, Chu Tân đã chờ sẵn ở cửa.
Dạ Lăng Hàn từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU chuyển tới phòng bệnh thường, nhưng vẫn còn đang hôn mê.
Mặt hắn trắng bệch, vô thanh vô tức nằm im, trông cực kì yếu ớt.
"Vừa rồi tình trạng của ngài ấy mới ổn định, bác sĩ nói, nếu cứ lặp đi lặp lại như vậy sẽ càng khó khống chế hơn."
Chu Tân lấy ghế cho Vân Dật: "Vân thiếu, cậu ở đây với ngài ấy đi, trò chuyện với ngài ấy một chút. Thỉnh thoảng ngài ấy sẽ tỉnh lại, nghe được giọng cậu nhất định sẽ mau chóng tỉnh lại. Bác sĩ nói, cần người nhà trò chuyện với bệnh nhân nhiều hơn, để bệnh nhân có ý chí muốn sống. Bây giờ Dạ tổng chỉ trông chờ cái chết, ngài ấy không có ý muốn tỉnh lại."
Vân Dật càng nghe càng khó chịu.
Tại sao cậu và Dạ Lăng Hàn lại đi đến tình trạng như này?
Chẳng lẽ cứ phải có một người chết đi mới có thể kết thúc mối quan hệ của bọn họ sao?
Chín năm dài đằng đẵng, chẳng được mấy ngày yên ổn.
Hạnh phúc của người khác dễ dàng như vậy, tại sao với cậu lại khó khăn đến thế?
Tâm trạng của Vân Dật giảm trầm trọng, cậu ngồi xuống ghế nhìn Dạ Lăng Hàn nằm trên giường.
Chu Tân rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.
"Dạ Lăng Hàn, anh thật sự chẳng thay đổi chút nào, trước kia đã ích kỷ, bây giờ cũng vẫn ích kỷ. Anh cho rằng, anh như vậy là tôi sẽ tha thứ cho anh sao, tôi chỉ càng hận anh thêm thôi. Anh vẫn luôn ép tôi, chưa bao giờ nghĩ cho tôi cả."
Vân Dật chống tay lên trán: "Anh là bố của Tuế Tuế, hi vọng anh có ý thức trách nhiệm một chút, nghĩ cho con cái đi. Bây giờ Tuế Tuế không biết tình trạng của anh, gần đây thằng bé còn bảo, chờ sau khi thằng bé nghỉ sẽ đi thuỷ cung với anh."
Dạ Lăng Hàn đang nằm mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy có người đang nói chuyện, hình như là Vân Dật.
Hắn mở choàng mắt, nhìn thấy Vân Dật đang ngồi bên cạnh hắn.
Đầu óc Dạ Lăng Hàn ngây ngốc, hắn không phải đang nằm mơ chứ?
Vân Dật đến!