Hắn sợ hãi cái gì? Sợ cái gì mới được chứ?
Chỉ dựa vào gia thế hiển hách của hắn, Omega ưu tú muốn nhào vào hắn nhiều vô kể. Chỉ cần ngoắc tay, không chỉ là Omega, Alpha đã vứt bỏ tôn nghiêm cũng muốn trèo lên giường hắn.
Ngoan ngoãn, đáng yêu, xinh đẹp...... Cái gì cần có đều có, hà tất gì phải phí thời gian lên người không biết điều như Kỷ Nhiên?
Dạ Lăng Hàn bày ra tư thái kiêu ngạo, ngón tay lại dùng sức nắm lấy cổ tay Kỷ Nhiên, hắn nắm cực chặt, bộ dáng khẩn trương như sợ lỏng tay một tí Kỷ Nhiên sẽ biến mất trước mặt hắn.
"Buông tay!" Cổ tay Kỷ Nhiên đau nhức, tay không rút ra được, liền muốn đẩy nam nhân bên cạnh ra.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên nắm chặt hơn, kéo cậu đi, kéo cậu đến cây bạch quả trong rừng cách đó không xa.
"Dạ Lăng Hàn, buông tay!"
Kỷ Nhiên mới khỏi bệnh, thân thể vẫn còn yếu, căn bản không phải là đối thủ của Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn đẩy cậu đến một gốc cây bạch quả, sấn đến bên người cậu—
Lồ ng ngực vừa rộng vừa nóng áp lên lưng cậu, cách lớp quần áo, Kỷ Nhiên vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào người cậu, thân thể không nhịn được phát run.
Thân thể này đối Dạ Lăng Hàn thực sự quá mẫn cảm.
Đối phương có thể trêu chọc cậu đến mềm nhũn, dễ như ăn cháo.
Mặt của Kỷ Nhiên ửng đỏ, lan đến tận cổ, da thịt trắng nõn bị nhuộm hồng. Dạ Lăng Hàn thấy vậy, khoé miệng cong lên mờ ám, cúi người, dán sát vào vành tai Kỷ Nhiên nói: "Nhìn bộ dạng hiện tại của em xem, trông dâm thật đấy. Mấy ngày nay không có tôi ở bên cạnh, chắc hẳn cô đơn lắm đi?"
"Không...... Không phải!" Kỷ Nhiên ngoài miệng phủ nhận, nhưng bị thân thể bán đứng.
"Xem, em ngoài miệng nói không phải, nhưng thân thể của em đang rất chào đón tôi."
Dạ Lăng Hàn đắc ý nhếch khóe miệng: "Em như vậy có thể chia tay với tôi sao? Rời khỏi tôi, em cũng chẳng thể làm một Alpha như bình thường được nữa. Alpha có nhiệm vụ duy trì nòi giống, nhìn lại bộ dạng của em, còn có Beta hay Omega muốn sinh con cho em sao!"
Lời nói tràn ngập trào phúng khiến Kỷ Nhiên vô cùng nhục nhã.
Ở Long Tê đại lục Alpha là vinh quang, là cấp bậc cao nhất, cao cao tại thượng tồn tại.
Nhưng cậu vì yêu một người, lại hèn mọn mà tồn tại.
Nhưng mà, cậu nhận lại không phải tình yêu của đối phương, mà là mỉa mai cùng nhục nhã.
Không biết sức lực từ đâu đến, Kỷ Nhiên lập tức tránh thoát khỏi giam cầm của Dạ Lăng Hàn, cả người cậu phát run, ánh mắt lấp lánh ánh đen ngày xưa giờ dày đặc tia máu.
"Dạ Lăng Hàn, tốt xấu gì cũng yêu nhau một thời gian dài, anh một hai phải tuyệt tình như vậy sao?"
Dạ Lăng Hàn bị đẩy một cái lảo đảo, tức giận nhìn Kỷ Nhiên: "Tôi nuông chiều em quá rồi đúng không!"
Hắn tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay của Kỷ Nhiên, đè cậu lên gốc cây.
Nhân lúc Kỷ Nhiên chưa phản ứng, dùng sức xé rách quần áo của cậu.
Kỷ Nhiên mặc một cái áo dệt len, vải khá mỏng, sức lực của hắn lại lớn, áo bị xé một đường từ cổ đến tận ngực, lộ ra làn da trắng nõn.
Vài ngày không gặp Kỷ Nhiên, không làm cũng cậu, khi nhìn đến cơ thể của Kỷ Nhiên hô hấp trở nên nặng nề, nhiệt độ cơ thể lên lên xuống xuống.
Hắn li3m môi, hé miệng muốn li3m bả vai cậu. Môi vừa chạm lên bờ vạ trắng nõn kia, Dạ Lăng Hàn đã bị đẩy ra.
Kỷ Nhiên lạnh giọng nói: "Đừng động vào tôi! Tôi thấy bẩn!"
Dạ Lăng Hàn trầm mặt, lạnh lùng nói: "Em có tư cách gì mà chê tôi bẩn? Tôi đã không có ghét bỏ em vô dụng em nên cảm ơn tôi mới phải. Em là cái thá gì chứ? Cũng xứng nói lời này trước mặt tôi?"
Quần áo Kỷ Nhiên bị xé rách, áo trên cơ thể chỉ còn mảnh nhỏ.
Dạ Lăng Hàn đưa tay kéo quần cậu xuống, Kỷ Nhiên liều mạng túm không buông, nhưng vẫn là vô pháp chống lại. Quần cuối cùng vẫn bị kéo xuống.