Dung Thành thấy Vân Dật ở đó đã lâu không quay về, liền lập tức mang theo bảo tiêu phá cửa xông vào, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn ngã xuống sofa bên cạnh, bên môi dính vết máu.
Trên mặt Vân Dật bịt khăn đen, tay chân đều bị trói lấy, nhìn không rõ biểu cảm, an an tĩnh tĩnh mà dựa vào lưng sofa.
Dung Thành đi đến kéo khăn ra, phát hiện hô hấp cậu ổn định, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cởi trói cho Vân Dật, vỗ nhẹ mặt Vân Dật: "Học trưởng ——"
Không ai trả lời hắn, Vân Dật ngất rồi.
Dung Thành ôm Vân Dật chạy ra ngoài biệt thự, Chu Tân nghe thấy động tĩnh chạy đến thì thấy một màn này.
Đáy lòng hắn lộp bộp một tiếng.
Xong rồi, Dạ tổng lại phạm sai lầm rồi! Lần này sao có thể cứu vãn được tình hình nữa!
Tiểu thiếu gia sắp phải gặp cảnh gia đình tan vỡ rồi!!!
Dạ tổng ơi Dạ tổng! Ngài thật là hồ đồ quá đi mất!
Chu Tân đau đớn vô cùng dậm dậm chân, vừa bước vào phòng khách liền ngửi được một mùi máu tươi nồng nặc.
Đừng nói động đến cả dao nữa nha!
Chu Tân bước nhanh đi, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất liền sốc nặng.
Bộ dạng của Dạ Lăng Hàn thật sự trông rất ghê người, trên mặt hắn bê bết máu, trên người máu chảy ướt áo, thoạt nhìn rất ghê người.
"Dạ tổng!"
Chu Tân kinh hãi hét lên.
Nhìn qua không có vết thương nào ngoài da, vì sao lại nhiều máu tới như vậy?
Hắn mở ra cái hộp kia ra, tất cả ống tiêm đều trống rỗng.
Chu Tân kinh hồn táng đảm, hắn lập tức gọi cấp cứu, tức tốc đưa Dạ Lăng Hàn vào bệnh viện.
*
Vân Dật hôn mê rất lâu, bác sĩ nói cậu nhận kích thích quá lớn nên mới dẫn tới bị ngất.
Lòng Dung Thành nóng như lửa đốt, vẫn luôn canh chừng bên cạnh cậu.
Tình hình ở trong biệt thự thật sự quá đáng sợ, Dạ Lăng Hàn cả người toàn là máu, sống chết không rõ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ dưới sự kích động Vân Dật đã ra tay với Dạ Lăng Hàn sao?
Dung Thành phân phó trợ lý, dặn hắn điều tra tình hình hiện tại của Dạ Lăng Hàn.
Nếu mạng sống của Dạ Lăng Hàn gặp nguy hiểm, trước tiên phải nghĩ cách giúp Vân Dật thoát tội.
Một tiếng sau, trợ lý gọi lại: "Dung thiếu, tình hình của Dạ Lăng Hàn đang rất nguy kịch, đang cấp cứu trong bệnh viện."
"Rốt cuộc là bị làm sao?" Dung Thành lẫm thanh: "Cụ thể là bị thương ở đâu?"
"Không có ngoại thương, nhưng đang cấp cứu, tình hình không lạc quan. Bác sĩ đã dặn người nhà chuẩn bị tốt tinh thần."
Ngữ khí của trợ lý nghiêm trọng khiến sắc mặt Dung Thành trở nên cực kỳ khó coi: "Lại điều tra tiếp, điều tra rõ."
Ngắt điện thoại, Dung Thành quay về phòng ngủ, định đợi Vân Dật tỉnh lại sẽ cẩn thận hỏi một chút tình huống lúc đó.
"Dạ Lăng Hàn ——"
Một tiếng nhỏ khiến bước chân Dung Thành đình trệ, biểu tình của hắn có chút hoảng hốt.
"Dạ Lăng Hàn ——"
Lại một câu nữa, so vừa rồi còn rõ ràng hơn.
Dung Thành đột nhiên nhìn về phía giường, giọng nói này là của Vân Dật.
Vân Dật vẫn còn đang nhắm mắt chưa tỉnh, lông mày cậu nhăn chặt, biểu tình cực kì bi thương, nước mắt chảy xuống, môi thều thào gọi: "Dạ Lăng Hàn ——"
"Dạ Lăng Hàn ——"
"Dạ Lăng Hàn ——"
Giọng nói của cậu từ chua xót đến bi thương, từ đầu tới cuối đều gọi tên Dạ Lăng Hàn.
Dung Thành siết chặt nắm tay, gương mặt điển trai hơi biến đổi.
Đuôi mắt hắn dâng lên lửa giận, lồng ngực đau đến phảng phất muốn vỡ ra, một giọng nói dưới đáy lòng kêu gào:
Vì sao?
Vì sao Vân Dật mãi không thể quên được Dạ Lăng Hàn?
Mỗi lần hắn cho rằng hắn sắp thành công, Dạ Lăng Hàn lại đột nhiên xuất hiện, náo loạn trước mặt hắn và Vân Dật.
Tiếng chuông di động vang khiến Dung Thành dần bình tĩnh lại, hắn rời khỏi phòng ngủ nhận điện thoại: "Nói!"
Trợ lý nói: "Dung thiếu, tra được rồi! Dạ Lăng Hàn đã tiêm thuốc hợp thành và một loại thuốc khác. Thuốc đó không hợp với thân thể hắn sinh ra bài xích mãnh liệt, bác sĩ đang cấp cứu, nói rằng qua được đêm nay hay không còn chưa biết được."
Dung Thành nhớ lại đống ống tiêm nằm ngổn ngang ở biệt thự của Dạ Lăng Hàn, hắn cho rằng Dạ Lăng Hàn tiêm thuốc cho Vân Dật, muốn ép Vân Dật ở bên cạnh hắn.
Không nghĩ tới rằng chính Dạ Lăng Hàn mới là người tiêm thuốc.
Dạ Lăng Hàn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Dùng mạng sống để lấy chút thương hại có cần làm đến mức này hay không?
Nếu bởi vì thế mà mất đi tính mạng thì sao?
Như vậy chết có đáng không?
Trợ lý thấy hắn chậm chạp không đáp lại, hỏi: "Dung thiếu, còn cần lại điều tra tiếp không?"
"Phái người ở bệnh viện để ý, có chuyện gì lập tức báo với tôi."
Dung Thành nói xong liền ngắt điện thoại.
Hắn lại lần nữa đi đến phòng ngủ, Vân Dật không có nói mơ tiếp, nhưng ngủ đến cũng không được an ổn.
Cậu giống như đang nằm mơ, mày nhíu chặt lại, lông mi run rẩy không thôi.
Dung Thành đang chuẩn bị trấn an cậu, Vân Dật đột nhiên gọi thành tiếng: "Dạ Lăng Hàn ——"
Cậu bừng tỉnh!
Tiếng kêu ấy mang theo bi thương từ sâu trong linh hồn, mỗi chữ đều chọc vào ngực Dung Thành phát đau.
"Học trưởng, anh thấy sao rồi?"
Hắn áp xuống sự không cam lòng, ngồi ở bên giường quan tâm nhìn Vân Dật vừa tỉnh lại.
"Dạ Lăng Hàn!" Vân Dật một phen nắm lấy tay Dung Thành: "Dạ Lăng Hàn đâu? Hắn sao rồi?"
"Học trưởng, anh......" Dung Thành chần chừ mà nhìn cậu, ánh mắt vừa uỷ khuất vừa mông lung.
Vân Dật đột nhiên phản ứng lại, cậu quá kích động.
"Tôi......"
Chuyện phát sinh ở biệt thự, so với ác mộng còn khiến cậu tuyệt vọng hơn.
Cậu không nhìn thấy đến cuối cùng Dạ Lăng Hàn như thế nào, nhưng nghĩ lại là biết, hắn tiêm nhiều thuốc đến như vậy, còn có thể bình an làm sao được.
Vân Dật vội vàng hỏi: "Dung Thành, Dạ Lăng Hàn thế nào?"
Dung Thành nói: "Hắn không sao."
"Không sao?" Vân Dật khiếp sợ mà nhìn hắn: "Tại sao lại không sao? Hắn cho đã tiêm thuốc hợp thành với một đống thuốc cứng cơ, sao có thể không sao chứ?"
"Học trưởng, anh chắc chắn rằng hắn tiêm hai loại thuốc đó sao?"
Dung Thành nói xong khiến Vân Dật sửng sốt.
Cậu không chắc chắn.
Chỉ là cảm thấy ống tiêm với màu thuốc rất giống với trước kia, còn thuốc bên trong có tác dụng gì cậu cũng không rõ.
Nhìn thấy Vân Dật chần chừ, đuôi mắt Dung Thành hơi lay động, hắn rũ mắt, nắm lấy tay Vân Dật: "Học trưởng, anh quá tốt bụng rồi. Dạ Lăng Hàn rõ ràng lợi dụng lòng tốt của anh để lấy sự thương hại của anh đó, anh đừng để bị hắn lừa."
Vân Dật cẩn thận nhớ lại, cậu cảm nhận rằng Dạ Lăng Hàn không có lừa cậu.
"Dạ Lăng Hàn thật sự không có việc gì sao?"
"Đương nhiên không có việc gì!" Dung Thành nói: "Nếu có việc đã sớm được truyền đi. Nếu anh không yên tâm, có thể để chú Vân phái người đi điều tra."
Câu "Nếu anh không yên tâm" phơi bày cảm xúc nóng vội của Vân Dật, cậu hoảng loạn nói: "Tôi không có không yên tâm, đều là hắn gieo gió gặt bão."
Phản ứng của Vân Dật khiến tim của Dung Thành lạnh đi một nửa, hắn có thể cảm nhận được rằng Vân Dật vẫn còn để ý Dạ Lăng Hàn.
Nếu anh ấy biết hiện tại tính mạng của Dạ Lăng Hàn đang bị đe dọa, chỉ sợ sẽ dao động mất.
Tuyệt đối không thể cho anh ấy biết.
Dung Thành hơi nheo mắt lại, đáy mắt trầm trầm không rõ: "Học trưởng, nếu Dạ Lăng Hàn thật sự tiêm thuốc hợp thành, anh sẽ tha thứ cho hắn sao?"
Ánh mắt của Vân Dật chấn động, nhất thời không biết nói gì.
Cậu sẽ tha thứ cho Dạ Lăng Hàn sao?
Những thống khổ đó đều là do Dạ Lăng Hàn ban tặng, cậu không thể quên được.
Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn cậu liền sẽ nhớ đến những chuyện trước đây, không thể cùng hắn yên bình ở một chỗ được.
Nối lại tình xưa lại càng không thể.
Vân Dật nói: "Tôi sẽ không tha thứ cho hắn!"
Dung Thành nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: "Vậy là tốt rồi."
Giọng của Dung Thành quá nhỏ, Vân Dật không nghe rõ bèn hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Dung Thành ngước mắt nhìn cậu, ôn nhu nói: "Mặc kệ anh quyết định như thế nào, em đều sẽ chấp nhận. Nhưng Dạ Lăng Hàn thật sự không đáng để tha thứ!"
Vân Dật mím môi không nói, tâm tình rất phức tạp.
Dung Thành bắt được cảm xúc ở đáy mắt của Vân Dật, bàn tay bên hông siết mạnh: "Tuế Tuế vừa tới thăm anh, thằng bé rất lo lắng."
"Tuế Tuế sao rồi?" Vân Dật cảm thấy rất áy náy, khoảng thời gian này quá hỗn loạn, cậu đã bỏ bê Tuế Tuế quá rồi.
"Tuế Tuế không có việc gì, chỉ là rất lo lắng cho anh." Dung Thành ôn nhu nói: "Thằng bé quả là rất hiểu chuyện. Nhiều chuyện xảy ra như vậy, đối với trẻ con ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng. Thằng bé thông minh nhưng cũng rất nhạy cảm, bé có chút nhận ra được tình hình bây giờ, gần đây có chút trầm mặc."
Vân Dật đau lòng con trai: "Là tôi không tốt, không thể cho thằng bé một mái ấm hoàn chỉnh."
Gần đây cậu vẫn luôn cùng Dạ Lăng Hàn dây dưa, không nằm viện thì cũng là thưa kiện, dù không nói với Tuế Tuế, con trai nhỏ chắc chắn cũng đã biết được đại khái tình hình.
"Học trưởng, chờ sau khi vụ kiện này xong, chúng ta cùng nhau đưa theo Tuế Tuế về Vân Lai, sau đó cùng nhau yên ổn sống nhé."
Dung Thành nắm chặt tay Vân Dật: "Em sẽ chăm sóc tốt cho anh và Tuế Tuế, bắt đầu lại một lần nữa."
Thật sự có thể bắt đầu lại một lần nữa sao?
Trước mắt Vân Dật hiện ra khuôn mặt của Dạ Lăng Hàn, còn có đôi mắt tràn ngập bi thương kia của hắn.
Trái tim như bị ai bóp lấy vậy.
Vân Dật liếc mắt, môi mỏng mím lại thành một đường, cật lực nhẫn nại cảm xúc khác thường ở trong lòng.
*
Sau khi Minh Khê biết được chuyện này, vừa quay xong liền lập tức chạy đến thăm Vân Dật.
Vân Dật đã khoẻ lại, đang đưa Tuế Tuế đến công viên.
Minh Khê đến trong nhà không có ai, Vân Tùng cũng không có nhà.
Nghe người giúp việc nói Dung Thành đang ở trong biệt thự, Minh Khê muốn hỏi hắn một chút về tình hình của Vân Dật liền đi lên sân thượng.
Mới vừa đi đến cửa sân thượng liền nghe thấy tiếng nói chuyện.
Dung Thành đang nói chuyện cùng trợ lý, Minh Khê đang tính toán rời đi, nhưng nội dung câu chuyện khiến cậu đứng lại.
"Dạ Lăng Hàn hiện tại vẫn ở bệnh viện?"
"Dạ gia mời chuyên gia từ nước ngoài đến, đang họp cùng nhau. Tôi đoán... có lẽ tình hình không mấy lạc quan."
"Tin tức sao rồi?"
"Dạ gia đương nhiên không dám truyền tin ra ngoài, nếu Dạ Lăng Hàn xuất hiện việc ngoài ý muốn, cổ phiếu tập đoàn Dạ thị nhất định sẽ rơi xuống đến đáy. Ngoại trừ Dạ Lăng Hàn ra, Dạ gia không ai có đủ năng lực đảm đương nhiều công ty như vậy được. Hiện tại Dạ gia như rắn mất đầu, đang rất loạn!"
"Nhớ để ý, nhất định phải áp hết tin tức xuống."
"Dung thiếu, nếu Dạ Lăng Hàn thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn, việc này thật sự áp không được. Vân thiếu sớm muộn kiểu gì cũng sẽ biết!"
"Có thể áp bao lâu càng tốt, ít nhất phải đợi đến khi tiệc đính hôn xong."
"Tôi đã biết! Chỉ là.....chỉ sợ Vân Tùng sẽ biết sớm hơn. Dịch Tầm bên kia luôn để ý đến tin tức của Dạ Lăng Hàn."
"Tổng thống bên kia tôi sẽ lo, bọn họ quan tâm Vân Dật hơn."
Nghe đến đó Minh Khê nghi hoặc nhíu mày, Dạ Lăng Hàn bị làm sao? Tại sao bệnh tình lại đột nhiên nguy kịch?
Tuy rằng Dung Thành lừa Vân Dật có điểm không đúng, nhưng Minh Khê cũng cảm thấy tốt nhất đừng cho Vân Dật biết.
Vân Dật sắp đính hôn cùng Dung Thành rồi, tốt nhất là không cần cành mẹ đẻ cành con.
Lúc Minh Khê cúi đầu trầm tư, cuộc đối thoại ở trên sân thượng lại tiếp tục:
"Dung thiếu, còn có một việc...... Tả Hựu Trạch đang ở điều tra việc ngày đó Minh Khê bị bắt cóc."
"Tả Hựu Trạch? Sao hắn lại biết Minh Khê bị bắt cóc?"
"Ngày hôm đó là Tả Hựu Trạch đưa Minh Khê đi."
"Hắn biết là ai bắt cóc Minh Khê không?"
"Tả Hựu Trạch vẫn chưa tra được, nhưng thủ hạ của hắn có mạng lưới quan hệ rất rộng, chỉ sợ không lâu nữa liền sẽ biết chúng ta......"
"Phái người xử lý mấy tên bắt cóc sạch sẽ đi, xoá hết camera đi. Nhất định phải coi chừng kĩ phía Tả Hựu Trạch."
"Dung thiếu, tôi đã biết, tôi đây liền đi an bài."
Lời này khiến Minh Khê cực kỳ khiếp sợ, bất quá cậu phản ứng rất nhanh, chạy nhanh ra khỏi biệt thự.
Cậu ngồi trên xe bảo mẫu, gọi điện cho Tả Hựu Trạch: "Tả Hựu Trạch, tôi có việc phải nói với cậu. Chúng ta gặp nhau đi."
Trợ lý với tài xế đều ở đây, Minh Khê không thể nói rõ ràng, cậu muốn gặp Tả Hựu Trạch rồi nói.
"Minh Tiểu Khê, cậu nghĩ kĩ rồi sao? Có phải muốn được anh đây ôm không?"
Tả Hựu Trạch cười trêu chọc, ngữ điệu nhẹ nhàng.
Minh Khê không rảnh cùng hắn nói giỡn: "Đừng nhiều lời vô nghĩa! Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói."
Nghe thấy sự nghiêm trọng trong lời nói của Minh Khê, Tả Hựu Trạch nghiêm mặt nói: "Lát nữa tôi vẫn còn phải quay, nếu không có việc gì thì tới trường quay tìm tôi."
Minh Khê nói: "Mau đưa địa chỉ đây, giờ tôi qua."
Tả Hựu Trạch gửi địa chỉ cho cậu.
Sau khi Dung Thành nói chuyện với trợ lý xong, vừa đi ra liền gặp người giúp việc.
Trong tay người giúp việc còn bưng trà với điểm tâm cùng trái cây.
Dung Thành hỏi: "Có khách sắp tới sao?"
Người giúp việc nói: "Cậu Minh Khê vừa đến. Ngài không gặp cậu ấy sao? Cậu ấy nói lên tầng tìm ngài."
Dung Thành nhăn mặt: "Cậu ta đến đây lúc nào?"
"Vừa mới rời đi thôi ạ." Người giúp việc vừa nói xong liền thấy sắc mặt Dung Thành cực kỳ khó coi.
"Cô bảo cậu ta lên sân thượng?"
Người giúp việc cẩn thận mà nói: "Vâng.....Đúng vậy! Ngài không gặp cậu ấy sao?"
Ánh mắt Dung Thành trầm xuống: "Cô đi xuống trước đi!"
Người giúp việc bưng đĩa rời đi.
Dung Thành nhìn về phía trợ lý: "Phái người tìm Minh Khê, mau chóng mang cậu ta về đây. Đừng để cậu ta đi tìm Vân Dật."
Trợ lý gật đầu: "Vâng."