Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 165




Vân Dật ở nhà dưỡng bệnh một tháng, sau đó đến bệnh viện muốn xoá kết ấn.

Tuy rằng bác sĩ nhắc đi nhắc lại chuyện này rất nguy hiểm, Vân Dật vẫn khăng khăng muốn phẫu thuật, bác sĩ bất đắc dĩ chỉ có thể sắp xếp thời gian phẫu thuật.

Dung Thành nghe tin liền ngăn cản Vân Dật phẫu thuật: "Học trưởng, anh không thể lấy sinh mạng của bản thân ra mạo hiểm được."

"Tôi không muốn dây dưa không rõ với Dạ Lăng Hàn."

Vân Dật nhìn kết ấn trên cổ tay, kết ấn này khảm vào người cậu y như một sự sỉ nhục.

Chỉ cần vừa nhớ tới chuyện ngày hôm đó ở suối nước nóng cậu lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.

"Học trưởng, phẫu thuật rất nguy hiểm. Em không muốn có chuyện gì xảy ra với anh."

Dung Thành nắm lấy tay Vân Dật đầy mặt lo lắng: "Em không để bụng chuyện anh bị ai đánh dấu, chỉ cần anh khỏe mạnh bình an chính là hạnh phúc của em. Chúng ta có thể không làm chuyện thân mật hoặc là anh có thể đánh dấu em mà."

"Dung Thành, tôi không thể dùng thuốc ức chế nữa. Nếu không xoá kết ấn, mỗi một lần phát tình sau này chỉ có thể đi tìm Dạ Lăng Hàn. Tôi không muốn lại phải hèn mọn như trước kia nữa."

Vân Dật nhắm mắt lại, lúc mở ra trong ánh mắt đầy kiên định: "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, cho dù có chết, cũng muốn cắt đứt mọi thứ liên quan đến Dạ Lăng Hàn.

Mắt Dung Thành ửng đỏ, nắm tay siết chặt, hắn hận bản thân vô dụng, vì sao không thể bảo vệ tốt Vân Dật.

Bốn năm trước như thế này, bốn năm sau cũng như thế này.

Vì sao hắn dốc lòng muốn che chở người, lại phải nhận ủy khuất với sỉ nhục như vậy.

Dung Thành kiềm chế tức giận sắp bùng phát, hắn tiến lên nhẹ nhàng mà ôm lấy Vân Dật: "Học trưởng, nhất định sẽ phẫu thuật thành công. Em ở bên ngoài chờ anh! Anh ra ngoài sẽ gặp em đầu tiên. Còn có Tuế Tuế nữa, thằng bé ở nhà chờ anh!"

Vân Dật vỗ phía sau lưng hắn: "Đợi tôi ra ngoài."

Dung Thành buông cậu ra, nhìn cậu đi vào phòng phẫu thuật.

Cửa phòng đóng lại, ánh mắt Dung Thành cũng trầm theo.

Con ngươi kia xám xịt, giống như con thú ngủ đông có thể cắn chết con mồi bất cứ lúc nào.

Hành lang bệnh viện an tĩnh dị thường, Dung Thành đứng ở ngoài cửa gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng.

Nếu Vân Dật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dạ Lăng Hàn cùng Dạ gia đều phải chôn cùng.

Chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Dung Thành nhận điện thoại: "Luật sư Trần, có chuyện gì sao?"

"Dung thiếu, có tin tốt." Luật sư Trần nói: "Dạ Lăng Hàn bên kia đồng ý đàm phán, theo tôi tìm hiểu, hắn tìm luật sư không có tiếng trong ngành lắm, cũng không phải muốn kiện tụng hôn nhân. Tôi nghĩ căn bản hắn không muốn tranh quyền nuôi con."


"Cậu nói cái gì?" Giọng nói của Dung Thành chợt trầm xuống.

Luật sư Trần ngốc, chần chờ nói: "Dung thiếu, Dạ Lăng Hàn hắn...... Hắn không tranh quyền nuôi con, đây không phải chuyện tốt sao?"

Tại sao giọng điệu của Dung Thành lại tỏ ra thất vọng?

"Cậu chắc chắn hắn mời luật sư không có thực lực?"

"Tôi chắc chắn! Tôi đã điều tra qua hắn, một luật sư tay mơ. Hơn nữa Dạ Lăng Hàn đồng ý nói chuyện, phỏng chừng là muốn từ bỏ quyền nuôi con." Luật sư Trần nói: "Tôi đã chuẩn bị phương án lâu dài, không ngờ là Dạ Lăng Hàn lại từ bỏ. Thật là kỳ lạ."

Ánh mắt Dung Thành âm trầm, ẩn chứa ám quang, hắn trầm ngâm nói: "Như vậy không được!"

"Dung thiếu, cậu nói sao?"

"Luật sư Trần, gần đây thân thể Vân thiếu không khoẻ, không thể tham gia đàm phán. Cậu báo cho toà án hoãn lại thời gian đi. Chờ......" Dung Thành tính toán thời gian: "Chờ tuần sau lại tiến hành."

"Dung thiếu, tôi sẽ liên hệ với phía toà án." Luật sư Trần nói: "Cậu và Vân thiếu có thể yên tâm, lần này nhất định là chúng ta thắng rồi."

Dung Thành cúp máy, nhưng sắc mặt lại âm trầm.

Vụ kiện này nhất định phải thắng, nhưng tuyệt đối không thể thắng thuận lợi như vậy.

Dạ Lăng Hàn thương Tuế Tuế như vậy, lúc trước vì muốn đứa bé này mà không từ thủ đoạn khiến Vân Dật từ Alpha biến thành Omega. Dạ Lăng Hàn rất chấp nhất Vân Dật với Tuế Tuế, đã tới trình độ cực kì cố chấp rồi.

Một người cố chấp từ bỏ con, đủ để chứng minh hắn thật sự muốn Vân Dật tự do hoặc là hắn còn muốn làm cái gì đó.

Nếu Dạ Lăng Hàn cứ dây dưa không dứt, Vân Dật sẽ càng thêm thống hận hắn. Mỗi một lần dây dưa đều sẽ đẩy Vân Dật càng xa hơn. Nhưng Dạ Lăng Hàn đột nhiên buông tay, có khi nào Vân Dật lại thấy hắn thay đổi, rồi hồi tâm chuyển ý?

Rốt cuộc thì giữa Vân Dật với Dạ Lăng Hàn vẫn còn Tuế Tuế, Tuế Tuế chính là nhịp cầu tình cảm của hai người họ, Dạ Lăng Hàn muốn tiếp cận Vân Dật lại quá dễ dàng.

Dung Thành không dám mạo hiểm.

Hắn tính toán một lúc, đi đến phòng thoát hiểm, gọi điện thoại cho Minh Khê.

"Minh Khê, xong việc chưa? Bên này...... Bên này anh có chút việc muốn nhờ em giúp."

Giọng nói của Minh Khê nhẹ nhàng truyền đến: "Anh Dung, có chuyện gì anh cứ nói. Chỉ cần em có thể giúp đỡ, nhất định sẽ không chối từ."

"Minh Khê, em có thể tới bệnh viện một chuyến được không?"

Dung Thành rũ mắt, che giấu tính kế: "Học trưởng anh ấy....anh ấy......"

"Anh Vân Dật bị làm sao?" Giọng nói của Minh Khê lập tức cuống lên: "Có phải anh Vân Dật xảy ra chuyện gì phải không?"


"Học trưởng đến bệnh viện muốn xoá kết ấn, bác sĩ nói phẫu thuật rất nguy hiểm, anh khuyên anh ấy không được. Em mau tới đây khuyên nhủ anh ấy đi."

Trong giọng nói của Dung Thành đầy nôn nóng: "Bây giờ anh ấy sắp tiến hành phẫu thuật rồi, Minh Khê, em là người ở bên anh ấy lâu nhất, hẳn là anh ấy sẽ nghe lời em hơn."

"Anh Dung, giờ em lập tức qua, anh mau gửi địa chỉ cho em đi."

Minh Khê nói với trợ lý mấy câu, bảo trợ lý lái xe đến đây.

Dung Thành ngắt điện thoại, trong ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Hắn gửi địa chỉ bệnh viện cho Minh Khê.

Hai mươi phút sau, Minh Khê vội vã chạy tới.

Nhìn thấy Dung Thành một mình đứng ở hành lang, trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nôn nóng.

Cậu chạy vọt tới trước mặt Dung Thành: "Dung Thành, anh Vân Dật đâu?"

Dung Thành nhìn về phía phòng phẫu thuật: "Đang làm phẫu thuật."

Minh Khê mặt cắt không còn giọt máu, đau khổ mắng: "Tên khốn Dạ Lăng Hàn này! Nếu không phải tại hắn, anh Vân Dật cũng sẽ không phải chịu dày vò như vậy! Loại người như này chết cũng không được tử tế!"

Dung Thành thở dài: "Anh đã khuyên học trưởng rồi, anh ấy cứ khăng khăng như vậy. Nhưng mà cũng đúng thôi, dù là ai cũng chịu không nổi khuất nhục như vậy. Dạ Lăng Hàn còn nhiều lần coi thường học trưởng. Minh Khê, trước giờ anh chưa hận ai bao giờ, Dạ Lăng Hàn là người đầu tiên."

"Dạ Lăng Hàn hắn là tên chó má, cầm thú cũng không bằng. Sớm muộn gì hắn cũng phải trả giá, chết không tử tế được."

Minh Khê nghiến răng, giống con thú nhỏ đang phẫn nộ.

"Nhất định anh Vân Dật sẽ không có việc gì." Minh Khê yên lặng cầu nguyện trong lòng.

"Minh Khê, mọi chuyện thực ra không đơn giản như những gì chúng ta tưởng." Dung Thành lo lắng sốt ruột: "Dạ Lăng Hàn mời luật sư, hắn muốn cùng học trưởng tranh quyền nuôi con. Tuế Tuế quan trọng với học trưởng như vậy, nhất định không thể để hắn thắng vụ kiện này."

Minh Khê căm giận nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, em có thể giúp gì được không?"

Dung Thành nói: "Đúng là có cần sự trợ giúp của em, chờ sau khi phẫu thuật xong chúng ta nói sau."

Minh Khê siết chặt nắm tay: "Nhất định không thể để Dạ Lăng Hàn giành được quyền nuôi Tuế Tuế."

Trong quá trình phẫu thuật, Vân Dật vẫn luôn tỉnh.

Thiết bị lạnh băng đâm xuyên qua làn da cậu, cho dù đã tiêm thuốc tê nhưng cũng không thể triệt để mất cảm giác.


Cậu rất đau, mỗi giây mỗi cơn đau đều nhắc nhở cậu rằng, cậu không thể tha thứ cho Dạ Lăng Hàn.

Đã nhận đủ mọi sự nhục nhã rồi, phải quên đi người đàn ông này, mạnh mẽ sống tiếp.

Mồ hôi lăn từ trán Vân Dật xuống, dọc theo khuôn mặt tái nhợt mặt của cậu rơi xuống giường.

Hộ sĩ lau mồ hôi cho cậu, nhìn sắc mặt của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Vân thiếu, cậu có ổn không?"

Cô gái đến gần quan sát tình hình của Vân Dật, cũng may không có việc gì.

Từng mũi dao giống như mũi khoan đang đục khoét trong cơ thể, rất đau, rất đau, cậu mơ hồ có thể cảm nhận rõ ràng đau đớn trong người.

Trước mắt Vân Dật biến thành màu đen, tầm mắt cậu càng ngày càng mơ hồ......

"Bác sĩ, không ổn rồi! Vân thiếu cậu ấy......"

Bên tai truyền đến tiếng hô thất thanh của hộ sĩ, tiếp theo là một loạt tiếng ồn ào, tiếng bác sĩ tiếng ầm ĩ, chỉ là những thanh âm này cách cậu càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Bác sĩ chạy ra ngoài: " Tình hình Vân thiếu không tốt, hiện tại đang cấp cứu. Yêu cầu người nhà kí hiểm thư."

Biểu cảm của Dung Thành đầy bàng hoàng, sau khi phản ứng mắt hắn muốn nứt ra giận dữ hét: "Hiểm cái gì, không được xảy ra việc gì!"

"Phẫu thuật vốn dĩ đã rất nguy hiểm, hơn nữa đây còn là lần thứ hai Vân thiếu xoá kết ấn, nguy hiểm gấp ngàn lần. Tôi đã sớm nói với cậu ấy, chẳng qua......"

Bác sĩ nói còn chưa xong, Dung Thành đã túm lấy cổ áo nhấc tới trước mặt: "Tôi mặc kệ nguy hiểm như nào, ông nhất định phải cứu anh ấy, Nếu Vân Dật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông cùng cái bệnh viện này sẽ chôn theo anh ấy luôn."

(Má Vương:v)

Dung Thành đẩy bác sĩ vào trong phòng: "Đi vào cứu anh ấy!"

Bác sĩ bị hắn doạ sợ, hoảng loạn chạy vào trong.

Hai chân Minh Khê hai mềm nhũn, đã có chút không đứng được, cậu tựa vào tường, nước mắt ào ào rơi xuống.

Tại sao lại như vậy?

Vân Dật tốt như vậy, tại sao lại gặp những chuyện như này?

Tất cat là tại Dạ Lăng Hàn!

Dung Thành siết chặt nắm đấm, kìm nén cảm xúc phẫn nộ cùng hoảng loạn trong lòng.

Hắn nhìn về phía Minh Khê đang hoang mang lo sợ: "Minh Khê, anh đi gọi điện thoại tìm bác sĩ, em ở chỗ này nhé, có chuyện gì ra ngoài tìm anh."

Minh Khê hoảng loạn gật đầu.

Dung Thành rời khỏi khu phẫu thuật, gọi điện cho thầy giáo ở học viện y, để bọn họ đưa vài chuyên gia đến đây.

Dung Thành gọi liên tiếp vài cuộc, vận dụng mối quan hệ để tìm cách.

Nhân viên Dạ thị có rất nhiều công ty y dược và nghiên cứu khoa học, Dung Thành làm vậy đã khiến Dạ Lăng Hàn chú ý, hắn cảm thấy không thích hợp, Dung Thành muốn tìm đều là chuyên gia chuyên khoa Omega.


Có thể khiến Dung Thành ra mặt chỉ có thể liên quan đến Vân Dật, chẳng lẽ Vân Dật đã xảy ra chuyện gì rồi?

Dạ Lăng Hàn điều Chu Tân điều tra Dung Thành, sau đó mới biết Vân Dật đang ở bệnh viện xoá kết ấn.

Dung Thành nói chuyện điện thoại xong quay lại, vừa bước vào hành lang liền thấy Minh Khê chỉ vào mặt Dạ Lăng Hàn chửi ầm lên: "Dạ Lăng Hàn, đúng là thứ súc vật thiếu đạo đức, sao anh lại có mặt mũi xuất hiện ở đây chứ? Không biết xấu hổ còn vác mặt đến đây gặp anh Vân Dật sao? Nếu anh Vân Dật có mệnh hệ gì, tôi khiến cả nhà anh chôn cùng."

Sắc mặt Dạ Lăng Hàn cực kỳ khó coi, nhưng hắn không cãi lại, mặc kệ Minh Khê mắng.

Dung Thành đi tới, hai tròng mắt đầy tức giận: "Sao anh tới đây? Cút đi! Học trưởng không muốn nhìn thấy anh."

Dạ Lăng Hàn cố nén tức giận, không muốn cùng Dung Thành nổi xung đột.

Hiện tại quan trọng nhất chính là kiểm tra an nguy của Vân Dật.

"Nhiên Nhiên sao rồi?"

"Anh ấy thế nào? Anh còn có mặt mũi hỏi à!" Giọng nói của Minh Khê run rẩy, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Vân Dật sinh tử chưa rõ, cậu liền muốn bóp chết tên khốn Dạ Lăng Hàn này.

Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm đấm không nói một câu.

Hành lang lập tức yên tĩnh đến đáng sợ.

Dù sao cũng đang ở bệnh viện, ba người không có gây ra nháo loạn gì.

Tim Dạ Lăng Hàn treo trên không trung, hắn chỉ mong Vân Dật bình an vô sự.

Chỉ cần Vân Dật không sao, về sau hắn nhất định sẽ cách xa cậu, không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Dạ Lăng Hàn rất hối hận, vì sao nhất thời xúc động lại đánh dấu Vân Dật.

So với việc mất đi Vân Dật, hắn càng sợ hơn việc Vân Dật xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Thời gian giống như đang ngừng lại, từng giây phút trôi qua đầy gian nan.

Lúc của phòng phẫu phẫu mở ra Dạ Lăng Hàn mới như sống lại, hắn chạy nhanh tới cửa, nhưng bị ánh mắt Vân Dật ghim chặt tại chỗ.

Thời điểm Vân Dật nhìn hắn, trong ánh mắt cậu đã không còn một chút gợn sóng, giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

Một giây kia khiến Dạ Lăng Hàn cảm thấy xưa nay chưa bao giờ tuyệt vọng bằng lúc này.

"Dạ Lăng Hàn, về sau tôi và anh không còn có bất cứ quan hệ gì nữa rồi."

Vân Dật dần đi xa, có rất nhiều chuyện, Dạ Lăng Hàn muốn ngăn cản cậu rời khỏi hắn. . Chí𝗇h‎ chủ,‎ 𝗋ủ‎ bạ𝗇‎ đọc‎ ch𝘶𝗇g‎ #‎ ТR‎ 𝘶MТR𝖴𝒀𝐄𝗡.V𝗡‎ #

Nhưng hắn không dám làm thế, hắn cũng không còn mặt mũi làm như vậy.

Hiện tại, hắn và Vân Dật hoàn toàn kết thúc rồi sao?

(Má ôi con W làm sao ấy giờ mới đăng được 🥲 xin lỗi vì sự lề mề này)