Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 159




Dung Thành tìm kiếm như điên trong suối nước nóng, nhưng tìm tất cả những nơi có thể đến đều không thể thấy Dạ Lăng Hàn và Vân Dật.

Xe của Dạ Lăng Hàn vẫn đỗ ngoài cửa, hắn không rời đi, vậy hắn đã đưa Vân Dật đi đâu?

Bất an dần xuất hiện trong lòng Dung Thành, hắn cảm thấy trên đầu hắn có một đám mây đen đang kéo tới ép hắn thở không nổi.

Dạ Lăng Hàn đưa Vân Dật đi đâu?

Hắn sẽ làm gì với Vân Dật?

Chẳng lẽ......

Nghĩ đến cái khả năng kia, trước mắt Dung Thành dần chuyển thành màu đen sì.

Bước chân của hắn dần nhanh hơn, lại một lần lục soát mọi nơi.

Dạ Lăng Hàn không phải tự nhiên mà nảy ra ý nghĩ muốn đánh dấu Vân Dật, hắn đã tính toán từ lâu rồi, từ khi Tuế Tuế nói cho hắn biết Dung Thành sẽ đi suối nước nóng là hắn bắt đầu lên kế hoạch.

Địa hình của khu suối nước nóng này ra sao hắn đã nắm trong lòng bàn tay, nên hắn mới biết nơi này để ẩn nấp.

Hắn đã trả tiền cho giám đốc, nhân viên, hắn sẽ không để Dung Thành dễ dàng tìm thấy hắn được.

Dạ Lăng Hàn ôm Vân Dật, giống như ôm bảo bối trân quý.

Hắn đã mong mỏi bốn năm nay, từng giây từng phút đều nghĩ đến việc có người này một lần nữa.

Cuối cùng cũng tới ngày này, hắn lại không dám lưu luyến sự ôn nhu ấy.

"Nhiên Nhiên, anh xin lỗi! Anh biết lúc này, nơi này là không thích hợp, nhưng anh không còn cách nào khác!"

Mong chờ đã đợi bốn năm cuối cùng cũng đến, nhưng Dạ Lăng Hàn lại không cảm thấy vui vẻ gì, hắn biết Vân Dật cũng không sung sướng gì.

"Anh xin lỗi! Anh xin lỗi em!"

Dạ Lăng Hàn thấp giọng xin lỗi, giọng nói đầy đau lòng cùng sợ hãi.

Hắn ôm Vân Dật từ phía sau, hôn từ má đến cổ của cậu.

Hắn không dám nhìn vào mắt Vân Dật, hắn sợ nhìn thấy hận ý trong đôi mắt ấy.

Ngoại trừ "hận" ra Vân Dật chẳng nói thêm gì, cậu biết cho dù cậu nói cái gì cũng không thể ngăn cản hành động của Dạ Lăng Hàn.

Giờ phút này, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ.

Cậu muốn giết Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn làm vội vàng, không có ý nghĩa muốn tận hưởng nào.

Hắn giống như đang nóng lòng hoàn thành công việc, nhanh chóng đi đến bước cuối luôn.

Một dòng nhiệt len lỏi vào nơi tận cùng trong cơ thể, Vân Dật cảm thấy như đang bị điện giật, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.


Cảm giác kì lạ lan tràn khắp cơ thể, cũng giống như bốn năm trước, cậu không cảm nhận được một chút sung sướng nào, ngược lại giống như đang bị đeo gông vậy, khiến cậu không có cách nào tránh thoát.

Ngón tay Dạ Lăng Hàn giật giật, lật cổ tay Vân Dật lên.

Trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một kết ấn màu xanh.

Một lần nữa, Vân Dật lại là của hắn.

Một tiếng sau Dung Thành mới tìm thấy Dạ Lăng Hàn và Vân Dật.

Hắn đẩy tán cây ra, nhìn thấy Vân Dật đứng bên cạnh suối nước nóng, Dạ Lăng Hàn thì quỳ bên cạnh cậu.

Quần áo hai người đều ướt đẫm, nước vẫn đang tong tong chảy xuống.

Vân Dật giơ tay đấm cho Dạ Lăng Hàn một cái, Dạ Lăng Hàn không trốn tránh, ngồi im nhận cú đấm.

Đầu của hắn bị đánh lệch qua một bên, vừa quay đầu lại lập tức ăn một quyền tiếp theo.

Dạ Lăng Hàn không nói một lời, chịu đựng toàn bộ cơn giận của Vân Dật.

Thấy một màn này, đáy lòng Dung Thành lộp bộp một tiếng, trước mắt biến thành màu đen.

Hắn đứng cách Vân Dật hai mét, nhưng vẫn ngửi thấy rõ ràng mùi hương của tin tức tố luẩn quẩn trong không khí.

Đó là mùi hương thuộc về Dạ Lăng Hàn.

Quần áo hai người xộc xệch, cả người ướt đẫm đủ để giải thích tất cả.

Dạ Lăng Hàn đã đánh dấu Vân Dật!

Sức lực trong người Dung Thành giờ phút này như bị rút cạn, bước chân hắn mềm nhũn, dựa vào cái cây bên cạnh.

Hắn lại tới chậm!

Lần nào hắn cũng đến chậm một bước.

Có một số chuyện, chậm một bước là không thể cứu vãn nữa.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, hơi nhiệt ở suối nước nóng bốc lên.

Nhưng cả người Vân Dật đều đang run rẩy không ngừng, cậu nhìn người đàn ông quỳ bên cạnh, chỉ muốn thọc cho hắn một dao chết luôn.

Mấy cú đấm kia căn bản không đủ để loại bỏ căm hận trong lòng cậu.

Thấy Vân Dật không động nữa, Dạ Lăng Hàn ngẩng đầu lên nhìn cậu, đuôi mắt đầy khẩn cầu: "Nhiên Nhiên, em đừng nóng giận."

"Cút!" Vân Dật rống giận, vành mắt đỏ lên vì tức giận: "Tôi không muốn thấy bản mặt của anh, cút ngay! Cút!"

Ngón tay của Dạ Lăng Hàn vươn tới nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, vừa mới chạm vào tay thôi mặt đã ăn một cái tát.


Vân Dật đánh không lưu tình chút nào, một cái tát khiến khóe miệng của Dạ Lăng Hàn chảy máu: "Đừng chạm vào tôi!"

Nhớ lại những việc vừa rồi xảy ra, Vân Dật liền buồn nôn khó chịu.

"Em đừng kích động, anh sẽ không chạm nữa!"

Dạ Lăng Hàn quy củ quỳ, không dám chạm vào Vân Dật nữa.

Bây giờ hắn ngoan ngoãn nghe lời vậy khiến Vân Dật cảm thấy thật nực cười, ánh mắt ngập tràn hận ý.

Giả vờ giả vịt cho ai xem?

Bộ dạng của Dạ Lăng Hàn chật vật khó nhìn, mặt mũi bầm dập toàn là vết thương, nhưng hắn không rời khỏi Vân Dật nửa bước.

Bị đánh chết cũng được, chỉ cần Vân Dật nguôi giận.

"Nhiên Nhiên, chuyện cũng đã xảy ra rồi, muốn chém muốn giết đều mặc em xử lí."

Dạ Lăng Hàn ngừng lại một chút: "Chờ sau khi quay về thủ đô anh sẽ đi tìm Dịch Tầm xin lỗi."

"Xin lỗi? Anh cũng xứng à!" Trong giọng nói của Vân Dật như kẹp băng, lạnh đến dọa người.

"Anh biết anh bây giờ không xứng với em, anh biết em rất hận anh. Nhưng anh chính là không muốn mất em."

Dạ Lăng Hàn hạ quyết tâm, hắn muốn cùng Vân Dật kết hôn.

Mặc kệ phải trả giá đắt như nào hắn cũng phải đem người này cột chặt vào người.

Vân Dật cho rằng cậu đã hiểu rõ Dạ Lăng Hàn khốn nạn như nào, nhưng hôm nay cậu mới biết hắn còn có thể khốn nạn đến mức này nữa.

Là cậu xem nhẹ Dạ Lăng Hàn, cho rằng hắn đã khác với trước kia.

Dạ Lăng Hàn vẫn là Dạ Lăng Hàn, khốn nạn ăn sâu vào máu thịt rồi sao có thể nói thay đổi là thay đổi.

"Học trưởng!"

Thanh âm rất nhỏ vang lên lại như một tiếng sấm ầm nổ vang bên tai Vân Dật.

Cậu quay phắt đầu lại, đối diện với đôi con ngươi đầy đau khổ của Dung Thành.

Một khắc ấy, Vân Dật cảm thấy như bị lột trần không có chỗ trốn

Cậu chỉ liếc hắn, không dám nhìn Dung Thành.

Sắc mặt Dung Thành trắng bệch, chậm rãi đi ra khỏi bụi cây.

"Học trưởng, không phải anh tự nguyện đúng không?"


Mắt Dung Thành đỏ bừng: "Em biết anh không phải tự nguyện."

"Có phải em ấy tự nguyện hay không cũng không liên quan gì đến cậu, bây giờ Vân Dật là người của tôi."

Dạ Lăng Hàn đứng lên, chắn trước mặt Vân Dật không cho Dung Thành nhìn.

Cơ thể hắn cao lớn giống như bức tường, đem Vân Dật che kín kẽ.

Người này là của hắn, đừng có tên nào mơ ước người của hắn.

"Dạ Lăng Hàn, anh đừng khinh người quá đáng."

Giọng nói của Dung Thành chợt trầm xuống, nhìn Dạ Lăng Hàn với khuôn mặt đầy sát ý.

Tên cặn bã này lúc trước đã tổn thương Vân Dật như vậy, bây giờ còn mặt dày làm ra loại việc như này.

Dạ Lăng Hàn có thể chịu thua với Vân Dật nhưng hắn tuyệt đối sẽ không yếu thế trước Dung Thành.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt giao giữa không trung, không khí giương cung bạt kiếm.

Giây tiếp theo, bọn họ nhào về phía đối phương, giống như hai con thú hoang mất không chế đang vật lộn.

Tuy rằng trên mặt Dạ Lăng Hàn có vết thương, nhưng dù sao cũng là Alpha sẵn rồi. Cho dù mấy năm nay Dung Thành vẫn luôn điên cuồng tập luyện, vẫn không thể chiếm thế thượng phong.

Hai người đánh nhau túi bụi, đều muốn đem đối phương đưa vào chỗ chết.

Trong đầu Vân Dật ầm vang lên, hiện tại trong đầu cậu không thể bình tĩnh được chút nào.

Cậu không biết nên đối mặt với Dạ Lăng Hàn và Dung Thành ra sao, lại càng không biết cậu nên làm gì tiếp theo bây giờ?

Vân Dật nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, cậu muốn rời khỏi nơi này, chỗ nào cũng được. Cậu không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, cậu sợ cậu sẽ bị ép điên mất.

Vân Dật loạng choạng bước đi, đi rất mau, cậu muốn rời khỏi cái nơi khiến cậu mất khống chế này.

Dạ Lăng Hàn đấm Dung Thành ngã xuống đất, liên tục đấm thêm.

Dung Thành không chịu yếu thế, siết nắm đấm đánh trả.

Hắn bị thương còn nặng hơn Dạ Lăng Hàn, vẫn luôn ở thế hạ phong.

Dạ Lăng Hàn nổi điên, mỗi một đấm là thấy máu, hắn thật sự hận không thể đập chết Dung Thành.

Nếu không phải Dung Thành can thiệp thì Vân Dật cũng sẽ không phải đột nhiên đính hôn, hắn cũng sẽ không một hai phải ở cái nơi này mà đánh dấu Vân Dật.

Hắn cho rằng hắn còn có rất nhiều thời gian giải hoà cùng Vân Dật, đều là do tên khốn Dung Thành này ngáng một chân, khiến hắn mất đi cơ hội quý giá.

"Dung Thành, con mẹ nó mày nhớ rõ cho tao, Vân Dật là người của tao, mày còn dám dây dưa với em ấy nữa tao sẽ cho mày ăn đủ."

"Loại người như anh không xứng với Vân Dật. Dạ Lăng Hàn, tôi còn sống một ngày sẽ nhất định không để anh tiếp tục làm khổ Vân Dật."

Đuôi mắt Dung Thành đầy kiên quyết chọc Dạ Lăng Hàn càng điên hơn, hắn liên tục đấm, Dung Thành giơ chân đá vào bụng hắn.

Dạ Lăng Hàn đau đến cong eo, Dung Thành nhào đến, vừa đánh vừa đá.

Dạ Lăng Hàn hận hắn bao nhiêu, hắn cũng hận Dạ Lăng Hàn từng đấy.

Nếu không phải tại Dạ Lăng Hàn, hắn đã có thể mau chóng đính hôn với Vân Dật, bọn họ sẽ hạnh phúc sống ở bên nhau.


Dạ Lăng Hàn đạp Dung Thành xuống đất, quyền cước tương thêm.

Hai người đánh túi bụi, căn bản là không biết Vân Dật đã rời đi.

"Baba ơi!"

"Baba làm sao vậy?"

"Bố ơi!"

"Chú Dung ơi"

"Baba ngất rồi!"

Tuế Tuế hoảng loạn kêu lên khiến hai người lập tức dừng tay.

Dạ Lăng Hàn lảo đảo bò dậy, chạy nhanh tới nơi Tuế Tuế kêu lên.

Dung Thành bị thương rất nặng, đứng dậy không nổi.

Hắn trơ mắt nhìn Dạ Lăng Hàn biến mất khỏi tầm mắt, ảo não siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy hận thù.

Thù cướp người yêu tuyệt không đội trời chung.

Vân Dật nằm dưới đất, Tuế Tuế dựa sát bên cạnh, sau khi nhìn thấy Dạ Lăng Hàn liền nôn nóng nói: "Bố ơi, baba ngất xỉu."

Dạ Lăng Hàn bế Vân Dật lên, chạy nhanh rời đi.

Hắn lái xe đưa Vân Dật đến bệnh viện gần đó, bác sĩ kiểm tra qua nói là không có gì trở ngại, do cảm xúc quá mức mới dẫn đến việc ngất đi.

Dạ Lăng Hàn ở thuê phòng ở khách sạn bên cạnh cho Vân Dật nghỉ ngơi.

Hắn gọi điện thoại cho Chu Tân, bảo hắn tới đón Tuế Tuế về.

Chu Tân thấy khắp người hắn đầy thương tích, không yên tâm mà gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ xử lí miệng vết thương cho Dạ Lăng Hàn, bảo rằng cánh tay hắn bị gãy xương, cần dưỡng thương cho tốt.

Dạ Lăng Hàn làm gì có tâm tư dưỡng thương, đến bệnh viện bó bột xong lại vội vàng quay về trông nom Vân Dật.

Bây giờ quan hệ giữa hắn và Vân Dật như đi trên băng mỏng, loại thời điểm này hắn không thể để Vân Dật biến mất khỏi tầm mắt hắn được.

Hiện tại Vân Dật khác hoàn toàn với trước đây, muốn rời khỏi hắn quả thực dễ như trở bàn tay.

Vân Dật tỉnh lại, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn đang quỳ gối bên cạnh giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.

Thấy cậu đã tỉnh, đôi mắt đen của hắn tràn ngập vui mừng.

"Nhiên Nhiên, em tỉnh rồi. Có đói bụng không? Muốn ăn gì không?"

Vân Dật lạnh mặt nhìn hắn, mở miệng: "Dạ Lăng Hàn, tại sao anh không đi chết đi?"

Dạ Lăng Hàn sửng sốt, tim như bị đao cắt.

Vân Dật muốn hắn chết.

Dạ Lăng Hàn dùng sức nắm lấy tay Vân Dật, mặc kệ cậu phản kháng, cầm tay cậu dán lên má hắn: "Anh đã chờ đợi bốn năm trời mong đến ngày em quay trở về, sao anh lại có thể đi tìm chết? Em mắng anh ích kỷ cũng được, khốn nạn cũng không sao, nhưng anh không thể chết vì em được. Cái gì mà yêu một người là có thể chết vì người đó chứ, toàn là những lời chó má. Anh yêu em, anh sẽ không thể chết được, anh sống chính là vì để có thể yêu em."