Dạ Lăng Hàn yếu đuối như vậy khiến Vân Dật cảm thấy cực kì xa lạ, người đàn ông nằm bên cạnh cậu giống một đứa bé đang ỷ lại, vừa dè dặt vừa đáng thương, khiến người ta không đành lòng tuyệt tình.
Vân Dật nghĩ thầm: Chỉ lần này thôi, chờ sau khi Dạ Lăng Hàn khỏi bệnh cậu sẽ tuyệt đối không dây dưa cùng hắn nữa.
"Tôi sẽ ở lại đây, nhưng cũng chỉ ở một ngày thôi. Anh mau mà hạ sốt, nếu không......"
Đột nhiên Dạ Lăng Hàn gối lên đùi cậu, Vân Dật còn chưa kịp nói mấy lời vô tình xong đã phải nuốt về.
"Nhiên Nhiên, anh khó chịu quá."
Dạ Lăng Hàn giữ chặt tay của Vân Dật, úp bàn tay cậu lên trán hắn: "Đầu anh đau quá, cổ họng cũng rất đau."
Hành động thân mật như vậy khiến Vân Dật sợ, cậu mau chóng rút tay lại xong lại bị Dạ Lăng Hàn mặt dày kéo về.
"Anh đang bị bệnh, em nhẹ nhàng với anh một chút được không."
"Nằm im, đừng lộn xộn."
Vân Dật xị mặt khẽ quát: "Đừng để tôi đánh anh!"
"Em đánh anh đi! Anh sẽ không phản kháng! Trong lòng em thấy thoải mái là được."
Dạ Lăng Hàn cầm tay Vân Dật đánh vào mặt mình.
"Hả giận không? Chưa hết giận lại đánh thêm."
Vân Dật cố gắng rút tay về: "Đừng nghĩ rằng anh làm như vậy tôi thì sẽ hết ghét anh, anh như vậy tôi càng thấy ghét anh hơn thôi."
Cậu dùng sức đẩy đầu của Dạ Lăng Hàn về gối, quát lên: "Nằm im!"
Dạ Lăng Hàn ngoan ngoãn nằm im, đôi mắt ngậm nước mở to mà nhìn Vân Dật, khiến Vân Dật đầy bụng lửa giận cũng không thể phát tiết.
Cậu cầm cốc nước đưa cho Dạ Lăng Hàn: "Mau uống thuốc."
"Cảm ơn." Dạ Lăng Hàn ngậm lấy thuốc trong tay Vân Dật.
Vân Dật kéo chăn che kín mặt hắn, che đi ánh mắt khiến tay chân cậu luống cuống.
Sau khi uống thuốc xong, Dạ Lăng Hàn mơ mơ màng màng ngủ.
Vân Dật ngồi bên cạnh hắn xử lí công việc.
Điện thoại của trợ lí gọi tới, Vân Dật ấn nút nghe, đang chuẩn bị nói chuyện thì cơ thể nóng hầm hập cọ tới, dính lên lưng cậu.
Ngay sau đó, một bàn tay vòng qua eo ôm cậu.
Vân Dật cúi đầu nhìn cánh tay rắn chắc của người đàn ông, cậu mất tự nhiên ho một tiếng, che giấu ánh mắt hoảng loạn.
"Vân thiếu ——"
Trợ lý nhắc nhở nói: "Ngài thấy bản kế hoạch còn cần chỉnh sửa ở đâu nữa không?"
"Không còn." Vân Dật cầm tay Dạ Lăng Hàn muốn gỡ ra.
Nhưng cậu cứ kéo ra Dạ Lăng Hàn lại quấn lên, sau vài lần lặp đi lặp lại, Vân Dật không thèm để ý nữa, tập trung nói chuyện với trợ lý.
Chờ sau khi nói chuyện xong, xoay người lại đã thấy Dạ Lăng Hàn ngủ rồi.
Hắn không có ôm eo nữa mà chỉ túm vạt áo sơ mi như là sợ cậu chạy mất vậy.
Vân Dật vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cậu cảm thấy Dạ Lăng Hàn hiện tại dường như khác trước kia một trời một vực.
Hiệu quả của thuốc hạ sốt cực tốt, đến chiều cơn sốt của Dạ Lăng Hàn đã giảm.
Sau khi hắn tỉnh lại không nhìn thấy Vân Dật liền lập tức cuống lên không thôi.
Hắn xốc chăn lên, không kịp xỏ dép đã xông ra ngoài.
Vân Dật vừa mở cửa liền đụng phải Dạ Lăng Hàn chạy ra ngoài.
Dạ Lăng Hàn nhìn thấy cậu thì đột nhiên sửng sốt, giây tiếp theo hắn mạnh mẽ ôm Vân Dật vào lòng: "Nhiên Nhiên, anh còn tưởng em đã đi rồi cơ."
Vân Dật tránh ra: "Anh hạ sốt rồi, tôi cũng có thể đi rồi."
"Không được!" Dạ Lăng Hàn đỡ trán: "Anh cảm thấy đầu vẫn còn rất đau, còn cần phải nghỉ ngơi thêm."
Vân Dật biết hắn đang giả vờ, lạnh mặt nói: "Tôi không có nghĩa vụ chăm sóc anh, gọi trợ lý của anh đến đi."
"Coi như nể mặt Tuế Tuế đi, em không thể bỏ mặc anh thế được. Nếu như anh bệnh chết, Tuế Tuế lại mất đi một người bố."
Dạ Lăng Hàn mềm giọng: "Nhiên Nhiên, em thương hại anh đi, ở lại với anh thêm một ngày nhé."
Vân Dật liếc xéo hắn: "Dạ Lăng Hàn, mau cất ngay cái tâm tư nhỏ đấy của anh đi."
Biểu cảm của Dạ Lăng Hàn cực kì vô tội: "Anh không có bất kì ý đồ gì hết, chỉ đơn giản là muốn em ở lại chăm sóc anh thôi. Anh đang bệnh yếu ớt như này, bắt buộc cần một người bên cạnh những lúc như vậy."
Thấy Vân Dật không dao động, Dạ Lăng Hàn bắt đầu chơi xấu: "Nếu em là không đáp ứng yêu cầu của anh, anh liền đăng Weibo nói rằng em ngủ với anh xong còn không chịu trách nhiệm. Anh sẽ khiến fans của em có cái nhìn khác về em, anh còn muốn phát sóng trực tiếp nói em đã tuyệt tình phủi bỏ trách nhiệm như nào."
Vân Dật không thể tin được mà nhìn hắn, đầu óc của Dạ Lăng Hàn có vấn đề đúng không?
Cái tên kiêu ngạo bốn năm trước tuyệt đối không phải cái tên bỉ ổi trước mặt này.
Nhìn bộ dạng Vân Dật á khẩu không trả lời được, trong lòng của Dạ Lăng Hàn rất đắc ý.
Phương pháp Vân Tử Thu dạy hắn dùng tốt phết.
Vì để theo đuổi Vân Dật, Dạ Lăng Hàn cố ý đi học hỏi Vân Tử Thu.
Vân Tử Thu nói cho hắn biết, thứ nhất, không biết xấu hổ. Thứ hai, ngàn lần không cần mặt. Thứ ba, ở trước mặt vợ không cần dùng đến mặt mũi.
Khổ nhục kế chắc chắn không thể thiếu, bản thân có bao nhiêu thảm hại phải bày ra hết, những lúc quan trọng có thể tự làm hại bản thân.
Phải trở nên vô lại, tuyệt đối không thể vì vợ mắng cho vài câu đã nổi giận được.
Nhớ lại những ngày tháng không có vợ, hắn sẽ nhận ra mặt mũi gì đó chẳng đáng một xu.
Sau khi lấy lại tinh thần, Vân Dật nổi giận: "Dạ Lăng Hàn, anh thật sự cho rằng tôi sợ anh?"
"Em không sợ anh, là anh sợ em!"
Dạ Lăng Hàn nhào đến ôm lấy eo Vân Dật, sống chết không buông tay.
"Thả tôi ra!" Vân Dật muốn đẩy hắn ra, nhưng Dạ Lăng Hàn ôm quá chặt.
Vân Dật đánh vào người hắn, Dạ Lăng Hàn không hề dao động.
Vân Dật thật sự bị hắn chọc cho tức điên rồi, trước giờ cậu chưa từng gặp trường hợp mặt dày như này, bây giờ có chút bó tay.
"Em ở lại với anh một ngày, chỉ một ngày thôi."
Dạ Lăng Hàn cầu xin nói: "Anh bảo đảm, sau ngày mai sẽ không quấn lấy em nữa."
Vân Dật bị hắn vùng vằng như vậy cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Dạ Lăng Hàn thả tay ra, gọi điện kêu người mang những món Vân Dật thích lên.
"Bác sĩ nói hệ miễn dịch của anh giảm nên mới bị ốm, không lây bệnh đâu."
Dạ Lăng Hàn cầm đũa gắp thức ăn cho Vân Dật: "Anh vẫn nhớ rõ em thích ăn món này, còn có thăn bò, cải làn, tôm hùm hấp......"
Hắn liên tiếp nói ra những món mà Vân Dật thích ăn, không có một món nào sai cả.
"Em thích hoa hồng đỏ. Em thích màu đen, em nói màu đen là thuần túy nhất. Em thích Tiger, thích bài《 Chim bay 》nhất. Bộ phim điện ảnh thích nhất là 《 Hồn đoạn lam kiều 》."
Dạ Lăng Hàn ngước mắt nhìn về phía Vân Dật, ánh mắt chân thành: "Anh vẫn luôn nhớ rõ em thích cái gì, chỉ là trước kia không hiểu yêu một người là như thế nào, cho dù nhớ rõ, cũng cảm thấy những việc này không cần thiết phải nói cho em biết. Một mực chỉ muốn giữ em bên cạnh rồi làm ra rất nhiều điều sai trái."
Yêu một người sâu đậm, không phải nói quên là có thể quên.
Cho dù tình yêu phai nhạt cũng sẽ vẫn để lại dấu vết.
Nhưng bảo cậu tha thứ cho Dạ Lăng Hàn, cậu không làm được.
"Bình hoa đã vỡ, cho dù có gắn lại trên thân bình cũng sẽ vẫn còn vết nứt, nó đã không còn là một cái bình hoa nguyên vẹn nữa. Tình cảm giữa chúng ta cũng như vậy, năm đó lúc anh làm những việc ấy thì nên nghĩ sẽ có ngày này. Những vũ nhục và phản bội kia tôi sẽ không quên. Dạ Lăng Hàn, mặc kệ anh thay đổi thật hay giả vờ tôi cũng sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào hết."
Giọng nói của Vân Dật không nhanh không chậm, rất bình tĩnh khiến cho Dạ Lăng Hàn cảm thấy hụt hẫng.
"Anh thật sự sẽ thay đổi, em hãy tin tưởng anh thêm một lần nữa đi."
Ánh mắt run rẩy của Dạ Lăng Hàn gắt gao nhìn Vân Dật, ánh mắt hắn uỷ mị khiến Vân Dật cảm thấy không quen.
Cho dù bây giờ Dạ Lăng Hàn nhìn có vẻ giống như quyết tâm sửa đổi, nhưng cũng không thể khiến Vân Dật tiếp tục tin tưởng hắn.
Sự tin tưởng có nhiều, nhưng cho đi là mất đi rồi.
Dạ Lăng Hàn năm lần bảy lượt tổn thương cậu cũng đồng nghĩa với việc lấy đi tín nhiệm của cậu, đến cuối cùng chẳng còn sót lại chút nào.
"Nếu còn muốn tôi ở đây thì mau câm miệng cho tôi." Vân Dật rũ mắt, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, nhưng giọng nói đã lạnh hơn rất nhiều: "Dạ Lăng Hàn, tôi không sợ anh, tôi chỉ không muốn Tuế Tuế khó xử."
Dạ Lăng Hàn mím môi, cuối cùng cũng không đem mấy lời trong lòng nói ra.
Không thể quá hấp tấp được, từ từ tiến dần, để thời gian gạt bớt nỗi đau trong lòng Vân Dật đã.
Hắn rất thành thật không nói chuyện nữa, chỉ liên tục gắp đồ ăn cho Vân Dật.
Vân Dật nhìn thức ăn Dạ Lăng Hàn gắp nhưng cũng chẳng mảy may động đến.
Cuối cùng Dạ Lăng Hàn cũng không dám gắp đồ ăn cho cậu nữa, cúi đầu yên lặng mà ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Vân Dật bắt đầu xử lý công việc.
Dạ Lăng Hàn không có việc gì làm liền ở một bên nhìn cậu.
Nhìn xong, Dạ Lăng Hàn phát hiện Vân Dật thật sự rất có tài năng.
Hiện tại Vân Dật so với bốn năm trước thật sự khác rất nhiều, cả người cậu đều phát ra ánh sáng lóa mắt giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời rực rỡ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vết Thương Ẩn
2. Em Là Hũ Mật Của Anh
3. Tà Đạo Tu Tiên Lục
4. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
=====================================
Chỉ bốn năm, Vân Dật giống như đầu thai hoán cốt, thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Lúc Vân Dật vẫn còn là Kỷ Nhiên, cậu giống như trân châu bị phủ bụi, không có cơ hội để toả sáng.
Hiện tại thì khác rồi!
Vân Dật càng ngày càng có mị lực, cũng cách hắn càng ngày càng xa.
*
Ngày hôm sau, bệnh của Dạ Lăng Hàn đã khỏi hẳn.
Cơ thể hắn rất tốt, do lần trước bị thương cộng thêm vết thương lòng nên mới nằm viện lâu như vậy.
Đầu óc đau nhức mọi ngày cũng không còn.
Sau khi khỏi bệnh, hắn thật sự không đi ăn vạ Vân Dật.
Vân Dật cũng không cho hắn có cơ hội chơi chiêu.
Ăn cơm trưa xong lập tức tỏ rõ thái độ: "Những việc cần nói tôi đều nói rõ ràng, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi."
Dạ Lăng Hàn đi theo phía sau Vân Dật ra khỏi cửa.
Hắn đi trước hoàn tất thủ tục trả phòng xong, quay lại đã Vân Dật đã đi mất dạng.
Giám đốc hội sở đích thân xử lí cho Dạ Lăng Hàn: "Dạ tổng, thân thể của ngài sao rồi? Lần sau ngài đừng đứng ở hành lang nữa. Hành lang là nơi gió lùa đến, thật sự rất lạnh. Ngài còn cố ý dặn tôi mở hết cửa sổ, như vậy rất dễ bị cảm lạnh."
"Tôi muốn bị bệnh."
Thể chất của Dạ Lăng Hàn khá tốt, ở ngoài hành lang một đêm sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Không để bản thân bị bệnh, sao có thể khiến Vân Dật thương tình chứ?
Nếu không phải hắn thông minh, nếu không dùng chiêu khổ nhục kế này Vân Dật tuyệt đối sẽ không bồi hắn hai ngày.
Tuy rằng mối quan hệ giữa hai người chưa có tiến triển gì lớn, nhưng thái độ của Vân Dật không còn lạnh nhạt như ngày đầu nữa rồi, cũng nguyện ý cùng hắn bình tĩnh nói chuyện.
Đây là thay đổi.
Hôm nay thay đổi một chút, ngày mai thay đổi một chút, chẳng bao lâu nữa là hắn có thể theo đuổi vợ yêu rồi.
Hoàn tất thủ tục xong xuôi, Dạ Lăng Hàn xoay người rời đi, vừa quay đầu nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Vân Dật.