Dạ Lăng Hàn sốt rất cao, trán nóng hổi như bị nung.
Thuốc hạ sốt vẫn chưa phát huy công dụng nhanh như vậy, bây giờ hắn đang sốt cao, đôi môi khô khốc nhẹ nhàng run rẩy, không ngừng gọi tên Vân Dật.
Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng mỗi một chữ đều gõ vào trái tim của Vân Dật.
"Chú ơi, bố con vẫn luôn gọi tên của chú đấy ạ."
Tuế Tuế bẹp cái miệng nhỏ nói: "Bố con thật là đáng thương, bố bệnh nặng mãi vẫn chưa tỉnh lại."
Đáy lòng của Vân Dật tràn ngập cảm giác khó chịu, trái tim đã yên lặng bấy lâu nay dần có cảm giác.
Cậu không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại khiến cậu phải nhìn rõ bản thân.
Cậu vẫn còn để tâm đến Dạ Lăng Hàn!
Điều này khiến cho cậu vừa ảo não vừa bực bội.
Bị loại đàn ông như này làm tổn thương một lần rồi, vì sao vẫn còn để tâm đến hắn?
Vân Dật tránh khỏi tay của Tuế Tuế rồi đứng lên: "Để chú gọi cho cứu thương, bố con nhất định không có việc gì."
Tuế Tuế giữ chặt tay Vân Dật: "Chú ơi, chú có thể giúp con chăm sóc bố không ạ? Người giúp việc trong nhà đi đâu hết rồi đấy ạ, con cũng không biết bọn họ đi nơi nào?"
"Chú sẽ tìm hộ lý cho hắn." Vân Dật rất lạnh nhạt cự tuyệt.
Cậu sợ cứ dây dưa với Dạ Lăng Hàn sẽ nhịn không được mà hồi tâm chuyển ý.
Tuế Tuế dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vân Dật: "Chú ơi, bố con thật sự rất đáng thương. Chú đừng mặc kệ bố con mà."
"Chú ơi, cầu xin chú! Ở lại chăm sóc cho bố con được không ạ?"
Giọng nói mềm mại của Tuế Tuế khiến Vân Dật không có cách nào từ chối, cuối cùng vẫn đồng ý ở lại.
Nhìn thấy thuốc trên bàn Vân Dật hỏi: "Có bác sĩ đã đến đây sao?"
"Chú bác sĩ ấy có tới ạ, đã tiêm cho bố con một lần rồi ạ."
Tuế Tuế ghé vào mép giường lo lắng mà nhìn Dạ Lăng Hàn: "Vì sao người bố vẫn nóng như vậy chứ?"
Vân Dật nhìn bộ dạng khẩn trương của Tuế Tuế, trong lòng cực kì hụt hẫng.
Bốn năm nay Tuế Tuế vẫn luôn ở cùng Dạ Lăng Hàn, tình cảm của hai người cực kì gắn bó.
Đột nhiên đưa Tuế Tuế rời khỏi Dạ Lăng Hàn, thằng bé có thể chấp nhận sao?
Đáy lòng của Vân Dật rất không yên ổn, để Tuế Tuế lựa chọn giữa cậu và Dạ Lăng Hàn, nếu Tuế Tuế không chọn cậu thì sao? Cậu phải làm gì bây giờ?
Bắt buộc phải cường ngạnh đưa Tuế Tuế đi hay sao?
Vấn đề về quyền nuôi con khiến Vân Dật đau đầu không thôi, càng khiến cậu đau đầu hơn là Tuế Tuế muốn cậu đút thuốc cho Dạ Lăng Hàn.
"Chú ơi, bác sĩ nói phải cho bố con uống thuốc."
Tuế Tuế cầm vỉ thuốc nhét vào tay Vân Dật, dùng đôi mắt ngấn nước nhìn cậu.
Đối diện với mắt ấy sao Vân Dật cự tuyệt được, cậu chỉ có thể dựa theo chỉ dẫn rồi lấy thuốc ra.
Vân Dật rót một ly nước sau đó cầm thuốc đi đến mép giường.
Cậu lay lay Dạ Lăng Hàn: "Dậy uống thuốc."
Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn mê mang, thoạt nhìn cũng không phải tỉnh thật sự.
Vân Dật đưa thuốc đến bên miệng của hắn, đôi mắt đen nhánh của Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cậu, như thể đang mơ.
"Vân Dật?"
Trong đầu của Dạ Lăng Hàn mơ mơ màng màng, hắn cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
Nếu không phải nằm mơ, sao hắn lại nhìn thấy Vân Dật?
Vân Dật ghét hắn như vậy, còn nói là cả đời này không muốn nhìn thấy hắn, bảo hay mau đi cho khuất mắt, không có khả năng chủ động xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Vân Dật!"
Dạ Lăng Hàn đưa tay sờ thử, đầu ngón tay nóng bỏng chạm vào khuôn mặt của Vân Dật, cảm nhận được sự mềm mại trên mặt hắn hiện lên nụ cười thoả mãn.
Nụ cười ấy đâm vào tim Vân Dật phát đau: "Mau uống thuốc đi."
Dạ Lăng Hàn nhận thuốc, ngoan ngoãn uống. Sau khi uống xong còn dùng cặp mắt đen ướt dầm dề nhìn cậu: "Có thể ở lại với anh một lát được không? Chỉ một lát thôi."
Dạ Lăng Hàn dùng ngữ khí cầu xin mà nói ra những lời này, biểu tình cực kì hèn mọn.
Vân Dật mềm lòng.
Dạ Lăng Hàn nhìn cậu, đôi mắt phiếm hồng: "Anh không cầu xin em tha thứ cho anh, chỉ cần có thể được nhìn thấy em là được rồi."
Ngón tay hắn vươn qua muốn nắm lấy tay của Vân Dật, nhưng cuối cùng vẫn ngừng ở không trung không dám đặt xuống.
Hiện tại tình yêu của Dạ Lăng Hàn cực kì cẩn thận, sợ rằng chính mình sẽ khiến Vân Dật cảm thấy bài xích.
Cho dù ý thức của hắn đang không rõ ràng, nhưng hắn vẫn nhớ Vân Dật đang chán ghét hắn đến mức nào.
Vân Dật không thể thản nhiên mà đối mặt với Dạ Lăng Hàn, cậu chỉ trầm mặc không nói lời nào.
Dạ Lăng Hàn cũng không nói cái gì nữa, đôi mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào Vân Dật.
Cho dù đầu hắn đang đau như búa bổ, ý thức đang dần trở nên mơ hồ hắn vẫn cố gắng mở to hai mắt.
Có thể nhìn thấy vợ hắn là điều tốt lắm rồi.
Chỉ có lúc này hắn mới không cảm thấy đau đớn.
"Chú ơi, con mệt quá, con muốn đi ngủ."
Tuế Tuế ngoan ngoãn chạy khỏi phòng ngủ, trở về phòng của mình.
Vân Dật không yên tâm, ở trong phòng chăm sóc bé.
Tuế Tuế nằm trên giường ôm lấy tay của Vân Dật nói: "Chú ơi, bố của con thật sự rất đáng thương. Khi bị bệnh chẳng có ai chăm sóc, ngày nào cũng chỉ một mình. Bố con phải nên tìm người yêu, như vậy từ nay về sau cũng sẽ không cô đơn nữa."
"Bố của con vẫn luôn độc thân?"
Sau khi Vân Dật hỏi vấn đề này mới cảm thấy thật không thích hợp lắm.
Đời sống của Dạ Lăng Hàn có như nào cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cậu không nên quan tâm.
Tuế Tuế lắc đầu: "Bố con vẫn không có người yêu, bố vẫn luôn nhớ mẹ con."
"Có rất nhiều lần buổi tối con nghe thấy bố gọi tên của mẹ." Tuế Tuế chớp mắt: "Chú ơi, con nói nhỏ cho chú nghe nhé, mẹ của con tên là Kỷ Nhiên. Chú Tử Thu nói, tên của con với mẹ có liên quan đến nhau, là bố con muốn kỉ niệm nên mới đặt tên này."
Hô hấp của Vân Dật cứng lại.
Dạ Ức Nhiên.
Hồi ức, Kỷ Nhiên.
Vân Dật nỗ lực nhắc nhở bản thân đừng vì một cái tên mà thương hại Dạ Lăng Hàn. Nhưng giây phút này, cậu thật sự rung động.
"Chú ơi, con ngủ đây." Tuế Tuế buông tay Vân Dật ra: "Bố con liền giao cho chú đó. Làm phiền chú rồi!"
Vân Dật đắp chăn hẳn hoi cho bé: "Ngủ đi!"
Sau khi Tuế Tuế ngủ say Vân Dật mới rời đi.
Cậu do dự một lát xong vẫn đi vào trong phòng ngủ.
Dạ Lăng Hàn nằm trên giường nhắm mắt, hẳn là đang ngủ.
Vân Dật đi đến bên giường sờ thử trán hắn, cảm thấy nhiệt độ vẫn rất cao.
Bác sĩ có để lại miếng dán hạ sốt, Vân Dật lấy ra dán lên trán Dạ Lăng Hàn.
Bất thình lình có một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, Vân Dật cúi đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của người đàn ông.
"Cảm ơn."
Dạ Lăng Hàn đã tỉnh táo hơn vừa nãy rất nhiều: "Cảm ơn em vẫn nguyện ý tới chăm sóc anh."
"Tôi chỉ không muốn Tuế Tuế lo lắng."
Vân Dật rút tay về, lạnh lùng nói: "Việc giữa tôi và anh không cần liên lụy đến con. Đợi sau khi anh khỏi bệnh, chúng ta nói một chút về vấn đề nuôi Tuế Tuế."
Dạ Lăng Hàn cười khổ nói: "Anh biết.....Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh."
"Đêm nay em hãy ngủ ở phòng khách, không cần ở đây đâu. Bệnh của anh không biết có lây được không, không thể lây bệnh cho em."
Dạ Lăng Hàn kéo cao chăn che kín mặt của hắn.
Đem tất cả buồn tủi trên mặt giấu đi.
Vân Dật đã nguyện ý tới chăm sóc hắn rồi, hắn nên thấy đủ mới đúng.
"Anh cảm thấy tôi sẽ ở đây sao?"
Giọng nói của Vân Dật mang theo trào phúng: "Nơi này một giây tôi cũng không muốn ở."
Căn phòng này chỉ đem đến hồi ức nhục nhã cho cậu thôi.
Có bao nhiêu sự việc xảy ra trong căn phòng này, nào là việc bị Dạ Lăng Hàn cưỡng bách trên giường này.
Vân Dật xoay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm.
Dạ Lăng Hàn nhìn bóng dáng cậu rời đi lòng tràn đầy chua xót.
Hắn lại nói linh tinh nữa rồi, lần này khẳng định Vân Dật sẽ không đến để ý hắn nữa.
Ngón tay Dạ Lăng Hàn sờ lên miếng dán hạ sốt.
Đây là Vân Dật dán cho hắn.
Dạ Lăng Hàn thỏa mãn cười.
Sau khi thuốc dần phát huy tác dụng, Dạ Lăng Hàn mơ màng ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ dậy, Dạ Lăng Hàn cảm giác khỏe hơn rất nhiều.
Hắn cẩn thận gỡ miếng dán hạ sốt trên trán xuống, cẩn thận thu lại.
Chỉ cần là những thứ có liên quan đến Vân Dật thì đều đáng giá bảo tồn.
Dạ Lăng Hàn không biết hắn sốt có lây bệnh không, hắn không dám đi ra ngoài.
Cách một cánh cửa, hắn nghe thấy Vân Dật với Tuế Tuế đang nói chuyện phiếm, tiếng hai người cười nói đùa giỡn nghe thật hạnh phúc.
Dạ Lăng Hàn đứng ở cạnh cửa tham lam nghe thêm.
Cho đến khi hai người đi xa hắn vẫn không nhúc nhích chút nào.
Dạ Lăng Hàn đứng yên rất lâu, đến khi chân tê cứng mới quay về giường.
Đối với người khác đó chỉ là hạnh phúc tầm thường, còn đối với hắn là thứ cầu cũng không được.
Rất nhiều người ngưỡng mộ thân thế của hắn, lại không ai hắn khát khao hạnh phúc bình thường đến mức nào.
Dạ Lăng Hàn lấy điện thoại ra, mở album ảnh chụp Vân Dật.
Bốn năm này hắn đều dựa vào số ảnh này mà sống.
Mỗi một bức ảnh đều là hồi ức trân quý.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Dạ Lăng Hàn vội vàng cất điện thoại.
Vân Dật mở cửa đi vào, trong tay còn bưng một khay thức ăn.
Dạ Lăng Hàn nhìn thấy cậu, vui mừng ở đuôi mắt sắp tràn ra ngoài: "Sao em lại đến đây?"
"Chẳng lẽ để Tuế Tuế đưa cơm cho anh?" Vân Dật đặt đĩa cơm trên bàn.
Mặc dù mặt của Vân Dật lạnh lùng nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Huống chi, Vân Dật còn mang cơm cho hắn nữa mà.
Vợ của hắn thật là tốt.
Dạ Lăng Hàn vừa định đi đến, lại nhớ bản thân đang bị bệnh, hắn quay ngược lại lấy ra một cái khẩu trang đen từ trong ngăn tủ.
Hắn đi đến bên cạnh Vân Dật, đưa cho cậu: "Em đeo khẩu trang đi, đừng để lây bệnh."
Vân Dật không để ý đến hắn, xoay người rời khỏi phòng.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của cậu, nhìn đến chăm chú.
Chờ đến khi Vân Dật hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới lưu luyến mà thu hồi mắt.
Vốn nghĩ rằng Vân Dật đưa cơm cho hắn là hạnh phúc rồi, đến khi nhìn thấy đĩa cơm vành mắt của Dạ Lăng Hàn đỏ lên.
Đây là cơm Vân Dật làm.
Dạ Lăng Hàn cầm đũa ăn cơm, mỗi một miếng cơm đều là hương vị quen thuộc.
Chính là hương vị này, giống trước kia như đúc.
Đời này vẫn còn có thể ăn cơm Vân Dật nấu, chắc chắn là ông trời ban ân.
Dạ Lăng Hàn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn vì ăn một đĩa cơm mà lệ nóng quanh tròng như này.
Hắn ăn sạch sẽ đồ ăn, một hạt cơm cũng không chừa lại.
Vân Dật vẫn ở đây bồi Tuế Tuế ăn cơm, một ngày ba bữa đều mang cho Dạ Lăng Hàn, nhưng cũng chỉ là đưa cơm, không nói bất cứ lời gì.
Tuy là như vậy, Dạ Lăng Hàn cũng cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Mỗi ngày hắn đều chờ tới lúc Vân Dật mang đồ ăn cho hắn, như thế hắn có thể nhìn thấy Vân Dật, cho dù chẳng đến một phút nhưng với hắn mà nói cũng đủ quý.
Vân Dật ở lại biệt thự ba ngày, bệnh của Dạ Lăng Hàn cũng đang tốt lên.
Cậu tính toán cho Tuế Tuế ăn cơm trưa xong sẽ trở về nhà.
Lúc đang nấu cơm, một cảm giác khô nóng quen thuộc từ trong thân thể Vân Dật thoát ra.
Hai chân của Vân Dật mềm nhũn, đứng thẳng còn không xong, cậu ra sức khiến bản thân tỉnh táo hơn. Nhưng lần phát tình này khác hẳn so với những lần phát tình trước kia khiến cơ hội phản ứng cậu cũng không có.
Dạ Lăng Hàn đang ở xử lý công việc trong phòng thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Đây là mùi tin tức tố của Vân Dật khi phát tình.
Chẳng lẽ Vân Dật phát tình?