Màn đêm buông xuống, đèn đường đã được bật lên.
Dạ Lăng Hàn đã đứng ngoài biệt thự cửa rất lâu rồi nhưng Vân Dật cũng chẳng thèm liếc hắn một cái.
Quản gia đi ra rất nhiều lần, truyền đạt lời của Vân Dật cực kì rõ ràng.
Mặc cho Dạ Lăng Hàn đứng đó bao lâu cậu cũng sẽ không gặp hắn.
Nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn đợi! Hắn sẽ không từ bỏ!
Không gặp được Vân Dật, hắn nhất định sẽ không về.
Trước kia Dạ Lăng Hàn cao cao tại thượng không coi ai ra gì, hắn tuyệt đối sẽ không vì để gặp một người mà hèn mọn chờ đợi mấy tiếng liền.
Nhưng hắn hiện tại đã sớm không phải là hắn của trước kia.
Vì muốn được gặp Vân Dật hắn nguyện ý chờ, chờ bao lâu cũng được.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối thời tiết càng lạnh hơn.
Vết thương của Dạ Lăng Hàn chưa lành, miệng vết thương đã nứt ra mấy lần, quần áo bệnh nhân đã ướt cả một mảng máu.
Miệng vết thương của hắn rất đau, trái tim lại càng đau hơn, cơn choáng váng cũng theo đau đớn mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng hắn trước sau đều không có ý muốn rời đi, đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào tầng hai đang sáng đèn của biệt thự.
Trong thư phòng.
Tả Hựu Trạch cảm thấy rõ ràng Vân Dật đang thất thần, không chỉ có hắn, những người khác cũng cảm thấy tâm trạng của Vân Dật không hợp lý.
Đôi mắt của Kiều Tư hơi nheo lại, hắn là con lai, đôi mắt có màu xanh biếc, đôi mắt này bây giờ xanh như biển sâu: "Tả Hựu Trạch, thế này là sao?"
Tả Hựu Trạch hạ giọng nói: "Dạ Lăng Hàn."
Ba chữ này là nghiến răng mà nói. a
"Dạ Lăng Hàn?" Ánh mắt của Kiều Tư dần trầm xuống: "Hắn với anh Dật có quan hệ gì?"
"Không rõ lắm." Tả Hựu Trạch thật sự không rõ lắm.
Vân Dật nói, anh sẽ không yêu Dạ Lăng Hàn, nhưng cảm xúc của Vân Dật rõ ràng đang bị Dạ Lăng Hàn nắm lấy.
Kiều Tư siết chặt nắm chặt, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Tả Hựu Trạch cũng hiểu ý, hắn cuống quít đứng dậy đi theo sau Kiều Tư.
Trong thư phòng chỉ còn lại Giang Dục và Minh Khê.
Minh Khê nghiêng đầu hỏi Giang Dục: "Anh Dục, hai người bọn họ làm gì thế?"
Giang Dục nói: "Có việc."
Vừa rồi Tả Hựu Trạch nói chuyện với Kiều Tư hắn cũng nghe được một chút, vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của Vân Dật, Giang Dục không hé miệng nửa lời.
Con ngươi của Minh Khê xoay chuyển, cũng đoán được đại khái.
"Anh Vân Dật!" Minh Khê đi đến bên cạnh Vân Dật, cố ý phân tán lực chú ý: "Em nghe nói hợp đồng của Dung Thành với công ty của anh ta sắp đến hạn. Hình như anh ta cố ý muốn vào công ty của chúng ta. Anh Dật, anh sẽ nhận anh ta sao?"
" Chuyện đó khắc sẽ có người xử lý, có được hay không cũng phải xem ý tứ của Dung Thành với công ty nữa."
Vân Dật nói: "Không chỉ có một công ty muốn đào cậu ta, cậu ta có rất nhiều lựa chọn."
"Nhưng em nghe thấy anh ta đang muốn đến công ty nhà mình." Minh Khê dò hỏi: "Anh Dật, có phải hắn có ý đồ gì với anh không?"
Vân Dật nhíu mày: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Minh Khê vừa muốn trả lời, cửa thư phòng bỗng bị mở toang, quản gia nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: "Thiếu gia, không...... Không hay rồi. Cậu Kiều đánh nhau với Dạ tổng!"
Ngoài cửa biệt thự, Kiều Tư với Dạ Lăng Hàn đang đánh nhau túi bụi.
Hai người giống như hai con thú đỏ mắt, đáy mắt kéo mãn tơ máu, hận không thể đem đối phương đưa vào chỗ chết.
Dạ Lăng Hàn là Alpha đệ nhất đại lục Long Tê không phải cái danh ảo, thể năng của hắn cực kì tốt, nếu không phải do đang bị thương, căn bản sẽ không đôi co mãi không xong với Kiều Tư như này.
Kiều Tư quanh năm tập thể hình, thân thể cũng rất khoẻ, cởi áo ra là một thân cơ bắp.
Hắn thật sự không nghĩ rằng hắn sẽ thua Dạ Lăng Hàn.
Đôi mắt xanh thẫm hiện ra huyết sắc, một quyền hướng tới mặt Dạ Lăng Hàn.
Miệng vết thương trước ngực của Dạ Lăng Hàn nứt ra, máu nhỏ tí tách xuống dưới.
Cảm nhận được có nắm đấm đang tới, hắn muốn tránh, nhưng sức lực trên người tụt rất nhanh, một đấm này hắn không thể né.
Dạ Lăng Hàn bị đấm ngã xuống đất, khóe miệng rạn nứt, máu tươi chảy ròng ròng.
Vân Dật vừa chạy ra liền nhìn thấy một màn này.
"Kiều Tư!"
Vân Dật trầm giọng quát, giữ lấy Kiều Tư đang muốn ra tay tiếp.
"Anh Dật, loại người như này chính là thiếu đánh, đợi em lộng chết hắn, xem hắn còn dám đến quấy rầy anh nữa không."
Trên mặt Kiều Tư cũng có vết thương, nhưng không nặng.
So sánh ra thì Dạ Lăng Hàn có vẻ chật vật hơn nhiều.
Hắn vẫn còn đang mặc quần áo bệnh nhân, nhưng giờ khắp người đâu đâu cũng nhìn thấy vết máu ghê người.
Vân Dật nhìn thấy hắn như vậy khó tránh khỏi dao động.
Minh Khê với Giang Dục đi theo sau Vân Dật, nhìn thấy sắc mặt của Vân Dật, đáy lòng lộp bộp một tiếng.
Minh Khê phản ứng rất nhanh, cậu nói với quản gia: "Còn thất thần cái gì? Mau gọi xe cứu thương đưa Dạ tổng đến bệnh viện."
"Anh Vân Dật, mọi người đều là người của công chúng, bị đám paparazzi chụp được lại sẽ không tốt. Dạ tổng là nhân vật có uy tín danh dự, bị như vậy trước cửa nhà chúng ta sẽ bị đồn không hay. Mặc cho hôm nay ai đúng ai sai, trước hết cứ đưa Dạ tổng đến bệnh viện đã, đừng gây ra án mạng." Minh Khê thuận tay nắm lấy cổ tay của Vân Dật: "Anh Vân Dật, anh không tiện ra mặt, hãy để trợ lý của anh đưa Dạ tổng đến bệnh viện đi."
Vân Dật mắt điếc tai ngơ, ngay lúc này mọi âm thanh xung quanh đều không lọt được vào tai cậu nữa.
Cậu không thể khống chế bản thân mà nhìn về phía Dạ Lăng Hàn, nhìn hắn chậm rãi đứng từ dưới đất lên.
Dạ Lăng Hàn trước mắt cực kì chật vật, sớm đã không còn phong thái mạnh mẽ trước kia.
"Vân Dật, vì sao em không thể cho anh một cơ hội?"
Dạ Lăng Hàn đi về phía Vân Dật, trên đường đã bị Tả Hựu Trạch ngăn lại: "Dạ tổng, mong ngài tự trọng."
Tự trọng? Vợ hắn con hắn sắp rời khỏi hắn rồi! Hắn còn cần gì tự trọng?
"Tránh ra."
Dạ Lăng Hàn quát nhẹ một tiếng, đáy mắt bực bội cùng phẫn nộ đang nhẫn nhịn đến cực điểm rồi.
Tả Hựu Trạch một mực không cho.
Kiều Tư cũng xông tới, lạnh giọng nói: "Muốn đánh có phải không? Ông đây nhất định sẽ tiếp. Tên khốn như anh không biết tự soi lại đức hạnh của bản thân à, đã kết hôn có con rồi, dựa vào cái gì còn đến dây dưa với anh Dật? Dưới bầu trời này dù có là ai cũng không đến lượt anhi."
Mấy người bên cạnh Vân Dật, mỗi người mỗi vẻ, thập phần ưu tú.
Dạ Lăng Hàn cảm nhận được nguy cơ từ trước đến nay chưa từng có.
Bây giờ Vân Dật đã không còn là Kỷ Nhiên trước kia nữa, không phải người có thể tuỳ ý bị bất cứ ai coi là đồ chơi.
Vân Dật có quyền có tiền, đương nhiên có nhiều lựa chọn hơn.
Không phải cậu không thể.
Quá khứ tự hào về gia thế, bối cảnh, ở đây lại thấy thật nhỏ bé không đáng nhắc đến.
"Vân Dật!"
Dạ Lăng Hàn gắt gao nhìn Vân Dật: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"
"Nếu anh muốn nói về chuyện của Tuế Tuế, anh có thể nói cùng luật sư của tôi."
Vân Dật hướng quản gia nói: "Đưa hắn đến bệnh viện."
Cả người của Dạ Lăng Hàn toàn là máu khiến nơi lồng ngực của Vân Dật trướng đau khó chịu, cậu sợ nếu cậu nhìn hắn thêm một lúc nữa sẽ không nhịn được mà quan tâm hắn.
Vân Dật sợ cậu sẽ mất khống chế ở nơi này, cậu nhanh chóng xoay người đi vào biệt thự.
Dạ Lăng Hàn thấy cậu chuẩn bị rời đi, hắn đẩy Tả Hựu Trạch đang chắn trước mặt ra đi nhanh về phía trước, nhanh chóng giữ chặt cánh tay của Vân Dật.
Tốc độ của hắn quá nhanh, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng hắn đã kéo Vân Dật ôm vào trong lòng.
Vân Dật là mạng sống của hắn, không có Vân Dật hắn chẳng còn động lực mà sống tiếp nữa.
Tại sao trái tim lại đau đến như vậy? Nỗi đau ấy ăn mòn thần kinh, lý trí, khiến hắn đau đớn muốn chết.
"Em đừng đi! Nghe anh nói hết đã được không!"
Thân thể của Dạ Lăng Hàn run rẩy, cả người hắn đều đau, trái tim càng đau hơn, trước mắt đã biến thành màu đen, hắn sợ giây tiếp theo hắn sẽ ngất xỉu Vân Dật sẽ lại biến mất khỏi hắn, hắn gắng gượng để bản thân tỉnh táo chút, như vậy hắn sẽ có cơ hội ở bên Vân Dật.
"Trước tiên em đừng đi đã...... Đừng đi......"
"Vân Dật, anh thật sự biết sai rồi. Năm đó là anh không đúng, nhưng anh yêu em là sự thật!"
"Anh yêu em!"
"Anh cầu xin em đừng rời bỏ anh, đừng mang Tuế Tuế đi được không. Em muốn anh làm cái gì cũng được!"
Giờ khắc này Dạ Lăng Hàn hèn mọn tới bẩn thỉu, mặt mũi là gì, tôn nghiêm là cái gì hắn không cần nữa, hắn chỉ cần Vân Dật.
Giọng nói của Dạ Lăng Hàn mỏng manh, rõ ràng không có chút uy lực nào, nhưng lại lập tức túm được trái tim của Vân Dật.
Cậu cúi đầu, trong khoảnh khắc này đây, cậu rung động.
Có lẽ, Dạ Lăng Hàn cũng không phải là không thể tha thứ như cậu tưởng tượng.
Có lẽ......
Có tiếng nắm đấm vụt tới, Kiều Tư chuẩn bị ra tay đánh Dạ Lăng Hàn.
Tựa như là bản năng, Vân Dật nghiêng mình chắn trước người Dạ Lăng Hàn.
"Anh Dật!" Minh Khê hốt hoảng kêu lên.
"Kiều Tư, mau dừng tay!" Tả Hựu Trạch biến sắc, muốn chạy qua ngăn lại nhưng không kịp.
Kiều Tư không tài nào nghĩ đến đột nhiên Vân Dật lại bảo vệ cho Dạ Lăng Hàn, hắn không kịp thu hồi nắm đấm, một đấm kia nặng nề nện vào thái dương của Vân Dật.
"Vân Dật!"
Dạ Lăng Hàn hét lớn, vội vã ôm lấy cơ thể của Vân Dật.
Kiều Tư thu lại lực tay, một đấm kia mang theo rất nhiều lực. Nhưng Vân Dật lại thấy trong đầu ong một tiếng, có thứ gì đang ào ào trong đầu cậu.
Từng bức ảnh trong mắt hiện lên khiến cậu không thể tiếp nhận kịp.
Cậu không thể kham nổi áp lực trong đầu liền sau đó đã hôn mê bất tỉnh.
Vân Dật được đưa vào bệnh viện, Vân Tùng vừa đến Vân Lai đã nhận được tin tức lập tức gấp gáp trở về.
Trong bệnh viện, Vân Tùng gặp viện trưởng.
"Ngài Vân, chip ký ức trong đầu của Vân thiếu có vấn đề, cần bắt buộc phải lấy ra."
Viện trưởng sốt ruột nói: "Sau khi lấy ra sẽ thế nào, hiện tại vẫn chưa biết được."
"Chưa biết được là sao?" Sắc mặt của Vân Tùng nghiêm trọng.
"Trước đây chưa từng có ca phẫu thuật lấy chip ký ức nào cả, tôi đã liên hệ với chuyên gia bên nước G rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây ngay thôi. Bắt buộc phải lấy chip ký ức ra để giảm bớt nguy hiểm đến tính mạng." Viện trưởng cẩn thận giải thích sự nguy hiểm của ca phẫu thuật cho Vân Tùng, bây giờ không thể tiếp tục kéo dài thời gian nữa.
Vì để giữ an toàn tính mạng cho Vân Dật, Vân Tùng chỉ có thể đồng ý làm phẫu thuật.
Sau khi chuyên gia nghiên cứu khoa học của nước G chạy đến, ngay lập tức Vân Dật được đưa vào phòng phẫu thuật.
Một đêm qua đi, Vân Dật được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Từ lúc cậu bị đưa vào phòng bệnh, Vân Tùng vẫn luôn trông chừng cậu.
Hai ngày sau, Vân Dật bình an tỉnh lại.
Cậu mở to mắt, im lặng một lúc lâu.
Vân Tùng đứng bên cạnh giường thấp thỏm không thôi.
Sau khi chip ký ức được lấy ra, trí nhớ của Vân Dật đã quay trở lại? Hay là vẫn bị ảnh hưởng nghiêm trọng?
Rất lâu sau, Vân Dật mới mở miệng nói: "Chú Vân, vì sao chú phải cấy chip ký ức cho tôi?"
Trái tim của Vân Tùng run rẩy, Vân Dật nhớ lại những việc đã xảy ra trước đây!