Thú bông bên cạnh Tuế Tuế là tạo hình công tử Manh Manh Hùng, cẩn thận tính đến việc hành động, quần áo không quá dày nặng, mà là một bộ quần áo rộng rãi, còn đội cái mũ trùm đầu lớn.
Tạo hình đáng yêu như vậy, khó trách Tuế Tuế liếc mắt một cái liền nhìn trúng hắn.
Dáng người của người mặc đồ thú bông này cực kì cao lớn, Vân Dật nhìn kĩ phát hiện hắn còn cao hơn cậu một cái đầu.
Hắn đội mũ thú không nhìn thấy mặt, đôi mắt cũng bị che khuất.
Nhưng Vân Dật vẫn có thể cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn cậu.
Vân Dật đeo khẩu trang, hôm nay cậu ăn mặc giản dị, kiểu tóc cũng đổi luôn.
Sau khi vào công viên không có ai nhận ra cậu cả.
Vân Dật cảm thấy, người này khẳng định cũng nhận không ra cậu, dù gì cậu cũng đeo khẩu trang rồi.
"Tuế Tuế, con thích vị này sao?"
"Con thích Manh Manh Hùng." Tuế Tuế đi đến cầm lấy tay người mặc đồ thú bông.
Vân Dật qua bên kia làm thủ tục, sau khi thuê xong liền dắt theo hai người đi.
Người mặc đồ thú rất tận chức tận trách, lái một chiếc xe điện đến chỗ cậu.
Vân Dật với Tuế Tuế ngồi đằng sau.
"Tuế Tuế, con muốn chơi trò nào trước?"
Vân Dật dùng APP định vị tra địa điểm chơi ở công viên: "Rừng cây rồng bay cùng vùng địa cực lao khá nhiều người. Chúng ta có thể đến nhà xưởng rối gỗ với lâu đài ma pháp trước, ở đó có biểu diễn."
"Con muốn đến lâu đài ma pháp trước." Tuế Tuế nói với Manh Manh Hùng: "Chú ơi, phiền chú đưa con đến lâu đài ma pháp."
Manh Manh Hùng gật đầu, nhưng không nói chuyện.
Vân Dật cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu xem xét các trò chơi khác trong công viên.
Tuế Tuế nghiêng đầu nhìn Manh Manh Hùng, cảm thấy rất kỳ quái vì sao chú này không nói lời nào.
"Chú ơi!"
Vân Dật ngẩng đầu: "Sao vậy con?"
"Chú đẹp, không phải con gọi chú. Con gọi chú Manh Manh Hùng."
Tuế Tuế vươn tay nhỏ, vỗ vỗ bả vai người mặc đồ thú: "Chú ơi, tại sao chú không nói gì?"
Manh Manh Hùng xua tay, chỉ chỉ miệng mình, tỏ vẻ hắn sẽ không nói gì.
Tuế Tuế bất an nói: "Thật xin lỗi ạ! Con không biết chú không thể nói chuyện."
Manh Manh Hùng đỗ xe ở cửa lâu đài ma pháp, quay đầu lại xoa đầu Tuế Tuế.
Vân Dật nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, cảm thấy rất kỳ lạ, đến nỗi phải trách hắn chỗ nào cậu cũng không nhớ nữa.
Công viên sắp xếp người tàn tật làm nhân viên chắc cũng có tình lý bên trong, rốt cuộc là xã hội công bằng, không thể kỳ thị người khuyết tật.
Vân Dật nắm tay Tuế Tuế đi vào lâu đài ma pháp, người mặc đồ thú không có đi theo mà chờ ở ngoài cửa.
Mới vừa bước vào lâu đài ma pháp, trong đầu Vân Dật bỗng loé lên, cậu đột nhiên dừng bước chân.
Cái người hoá trang kia không thích hợp.
Nếu là người câm điếc, vì sao có thể nghe thấy Tuế Tuế nói gì?
Hắn lái xe đằng trước, Tuế Tuế nói chuyện ở phía sau hắn, sao hắn lại có thể nghe thấy?
Vân Dật càng nghĩ càng thấy kỳ quái, đặc biệt là người kia mang lại cho cậu một loại cảm giác như đã từng gặp ở đâu.
"Chú ơi, chú làm sao vậy?"
Tuế Tuế lắc lắc tay Vân Dật, nhắc nhở cậu.
Vân Dật cắt đứt suy nghĩ, dắt theo Tuế Tuế đi vào lâu đài ma pháp.
Từ sau khi ra khỏi lâu đài ma pháp, hai người chơi thêm rất nhiều trò chơi, Tuế Tuế cực kì vui vẻ, chơi đến mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn rất phấn khích.
Manh Manh Hùng vẫn luôn đứng một bên, quần áo sau lưng đã đẫm mồ hôi.
Vân Dật mua kem với nước khoáng, đưa cho Manh Manh Hùng.
Manh Manh Hùng nhận nước, gật đầu cảm ơn cậu.
Tuế Tuế ngồi trên xích đu ăn kem, bị một màn cách đó không xa hấp dẫn tầm nhìn.
Vân Dật thấy bé con chăm chú, nhìn theo ánh mắt của bé, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ bế theo một đứa bé, đứa nhỏ kia tuổi xấp xỉ Tuế Tuế. Bên cạnh hai người cũng có một người mặc đồ thú, tạo hình Mễ Ni, dáng người nhỏ xinh, hẳn là nhân viên nữ hoá trang.
Người phụ nữ đang điều chỉnh gậy selfie, hẳn là muốn cùng thú bông chụp ảnh chung.
Đứa bé đứng bên trái người thú, người phụ nữ đứng ở bên phải. Hai người mặt thân mật dán lên người Mễ Ni, camera chụp một cảnh này.
Tuế Tuế không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, cực kì hâm mộ nói: "Chú ơi, chúng ta có thể chụp ảnh chung với Manh Manh Hùng không ạ?"
Biểu tình của Vân Dật cứng đờ:
"Con muốn chụp ảnh sao?"
"Chụp một tấm đi ạ! Được không ạ?"
Vân Dật chịu không nổi nhất chính là Tuế Tuế làm nũng, chỉ cần bé dùng đôi mắt long lanh ấy nhìn cậu, cho dù là muốn sao cậu cũng đồng ý.
"Thật là..."
Vân Dật xoa đầu Tuế Tuế, biểu tình cực kì bất đắc dĩ.
Cậu lấy điện thoại ra: "Chú chụp cho hai người."
"Không được!" Tuế Tuế kêu kên: "Chú với con với Manh Manh Hùng, ba người chúng ta cùng nhau chụp."
Đôi mắt của Vân Dật hơi nheo lại, định từ chối, nhưng thấy Tuế Tuế cao hứng như vậy, lại sợ ảnh hưởng tâm trạng của thằng bé.
Cậu đánh giá bên người mặc đồ thú bên cạnh, nhìn vạt áo của hắn đã đẫm mồ hồi, cảm thấy hẳn là do cậu nghĩ nhiều.
Dạ Lăng Hàn sống trong nhung lụa, sẽ không dùng phương thức này để ở bên bọn họ đâu.
Người đàn ông cao cao tại thượng, chỉ biết gióng trống khua chiêng xuất hiện, chỗ nào giống người sẽ giả làm người mặc đồ thú để đến đây chứ.
Hôm nay nhiệt độ không thấp, mặc loại này quần áo, khẳng định là rất nóng.
Đại thiếu gia nhà họ Dạ sao có thể chịu được?
Nghĩ đến đây Vân Dật thả lỏng rất nhiều, cậu ngồi vào bên cạnh Manh Manh Hùng, Tuế Tuế ngồi vào phía bên kia.
Vân Dật điều chỉnh camera, giơ điện thoại tìm góc chụp.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của ba người, Tuế Tuế cười đến vui vẻ, Vân Dật cũng bất giác mỉm cười theo.
Cậu nhấn nút chụp, đem một màn này chụp xuống.
Lúc cất điện thoại liền cảm thấy có gì chạm vào mặt cậu.
Vân Dật quay đầu lại, đối diện với đôi mắt pha lê của người mặc đồ thú.
Mũ của Manh Manh Hùng rất lớn, vừa rồi hẳn là nó chạm phải mặt cậu, Vân Dật cũng không để ý.
Cậu dắt tay Tuế Tuế: "Còn muốn đi chỗ nào chơi?"
"Con muốn đến lâu đài cổ của bá tước."
Tuế Tuế thấp giọng nói: "Nghe nói nơi ấy rất đáng sợ."
"Con không sợ?" Vân Dật nhéo mũi bé con, cảm thấy bộ dáng nghiêm trang của nhóc cực kì buồn cười.
Tuế Tuế vỗ ngực nói: "Con là con trai, con mới sẽ không sợ quỷ. Chú ơi, nếu chú sợ hãi, Tuế Tuế sẽ bảo vệ chú!"
Vân Dật nhịn cười: "Được! Vậy nhờ con bảo vệ chú nhé!"
"Không thành vấn đề." Tuế Tuế nắm tay Vân Dật, đi về phía lâu đài cổ.
Manh Manh Hùng nhìn bóng dáng hai người rời đi, khoé miệng sau mũ khẽ giương lên.
Hắn nâng tay, sờ sờ mũ đội, âm thầm thở dài.
Dạ Lăng Hàn! Mày thật là vô liêm sỉ!
Còn phải dùng phương thức này để nhìn vợ, để hôn vợ mình.
Vân Dật với Tuế Tuế đi vào lâu đài, bên trong ầm trầm, trên góc tường treo đèn xương khô với đèn bí đỏ mặt quỷ, phát ra ánh sáng mờ nhạt khiến cho người ta sợ hãi.
Lá gan của Tuế Tuế rất lớn, nhìn đông nhìn tây như đang tìm kiếm thứ gì.
"Chú ơi, ma cà rồng ở đâu ạ? Ở đâu ạ? Trông hắn như thế nào a?"
Thanh âm của Tuế Tuế vừa phát ra, phía trước truyền đến tiếng thét chói tai của nữ.
Những du khách vào trước bọn họ hẳn là bị doạ rồi, tiếng thét tâm tê phế liệt bao trùm cả lâu đài.
Nghe thấy những tiếng thét này một chút Tuế Tuế cũng không sợ: "Không phải ma cà rồng ở đây đều là nhân viên cải trang sao? Vì sao mọi người lại sợ ạ?"
Vân Dật nói: "Con thật sự không sợ quỷ hút máu?"
Tuế Tuế chớp mắt: "Bố nói, trên thế giới này căn bản không có quỷ."
Vân Dật nói: "Đúng là không có quỷ. Chẳng qua là chính mình dọa chính mình."
Hai người đi về phía trước liền đụng phải vài người,vừa chạy vừa kêu: "A! A! Cứu mạng a! Quỷ hút máu tới!"
"A! Làm tới sợ muốn chết!"
"Tôi muốn đi ra ngoài!"
"Tôi không chơi nữa đâu!"
Một đám nam nữ đấu đá lung tung, chạy về phía Vân Dật.
Vân Dật sợ bọn họ va vào Tuế Tuế, lôi bé con sang một bên.
"Cứu mạng! Quỷ hút máu đến rồi!"
"Thật đáng sợ!"
"Cứu mạng!"
"Quỷ hút máu tới!"
Tuế Tuế nghe thấy vậy, lập tức hưng phấn lên: "Chú ơi, con muốn đi nhìn quỷ hút máu."
Những lời này còn chưa rơi xuống hết, Vân Dật liền thấy bàn tay nhỏ trong tay lỏng ra, Tuế Tuế chạy về phía hành lang tối.
"Tuế Tuế ——"
Vân Dật nôn nóng gọi Tuế Tuế, nhưng trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng Tuế Tuế đâu.
"Tuế Tuế!"
Vân Dật muốn đuổi theo, nhưng lúc này lại có mấy người xông về phía cậu.
Những người đó hẳn là bị sợ hãi, vội vã muốn chạy ra ngoài cửa.
Một thanh niên chạy nhanh về hướng Vân Dật sau đó liền đâm vào cậu khiến cậu va vào vách tường.
Vách tường làm từ đá cổ, lưng nặng nề mà đập lên vách đá, người nọ đụng phải cậu, sau một lúc liền chạy đến đỡ cậu.
Trong bóng đêm, một bàn tay bất thình lình vươn đến đẩy mạnh thanh niên kia ra.
Vân Dật cảm thấy có một bàn tay lót sau gáy cậu, lòng bàn tay mềm mại giữ lấy gáy cậu ngăn cách cổ cậu với vách tường.
"Thật xin lỗi! Ngại quá va vào anh."
Sau khi ổn định cơ thể, thanh niên kia lo sợ bất an xin lỗi.
Vân Dật nói: "Không có việc gì! Lần sau chú ý một chút."
Thanh niên gật đầu, nhanh chóng xoay người chạy.
Vân Dật quay đầu lại, nhìn về phía Manh Manh Hùng bên cạnh mình.
Bàn tay của hắn bám vào eo cậu kéo cậu dậy.
Cho dù là cách cái mũ lớn, Vân Dật cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng của hắn.
Cậu nặng nề mở miệng nói: "Dạ Lăng Hàn, anh có thể buông tay ra được rồi đấy!"
Dạ Lăng Hàn biết hắn không thể lừa Vân Dật được nữa, sau khi bị vạch trần liền dứt khoát không che giấu nữa.
Hắn tháo mũ ra, tóc mái trên trán đều ướt nhẹp mồ hôi.
Có mồ hôi dọc theo gương mặt tuấn mỹ của hắn trượt xuống, mùi mồ hôi cùng với tin tức tố Alpha trên người hắn tràn ngập trong không khí.
Vân Dật cảm thấy cỗ hương vị này đang vờn cậu trong đó, cậu đã bị Dạ Lăng Hàn đánh dấu qua, tuy rằng đánh dấu tạm thời đã biến mất nhưng vẫn có cảm giác với tin tức tố của hắn.
Yết hầu của Vân Dật hơi khô, cậu lùi về phía sau một bước, muốn tránh xa tên đàn ông trước mặt này.
Sau khi Dạ Lăng Hàn cẩn thận xem xét xong, rất quan tâm nói: "Em bị va vào chỗ nào? Phía sau lưng có bị làm sao không?"
Vừa nãy bị va xác thực rất mạnh, phía sau lưng của Vân Dật nóng rát không thôi.
Cậu nhớ lại lúc nãy Dạ Lăng Hàn dùng tay đỡ lấy gáy cậu liền theo bản năng mà nhìn tay hắn.
Dạ Lăng Hàn không đeo bao tay, bàn tay bên cạnh người có một vết thương cực kì rõ ràng.
Cho dù đèn hành lang mờ mờ ảo ảo Vân Dật cũng có thể nhìn ra.
Cậu nắm lấy cổ tay của Dạ Lăng Hàn giơ lên trước mặt: "Tay anh bị thương rồi."
Dạ Lăng Hàn nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu liền rất vui vẻ mà nói: "Em đang lo lắng cho anh sao?"