Từ sau ngày không từ mà biệt ở bệnh viện, Vân Dật chưa gặp qua Dạ Lăng Hàn.
Đột nhiên gặp lại dưới tình huống như vậy khiến tâm tình Vân Dật khá phức tạp, cậu không biết nên đối mặt với người đàn ông này như thế nào.
Cũng may, giữa hai người bọn họ còn có Tuế Tuế, không đến mức xấu hổ như vậy.
"Bố ơi ——" Tuế Tuế lo sợ bất an mà gọi một tiếng, dường như rất sợ hãi rằng Dạ Lăng Hàn sẽ mắng bé, bé vùi đầu vào trong lòng Vân Dật không dám thò mặt ra.
Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn trầm lạnh, đáy mắt mang theo mưa gió, thoạt nhìn thập phần khiến cho người ta sợ hãi.
"Mau lại đây!"
Hắn khẽ quát với Tuế Tuế một tiếng.
Vân Dật cảm nhận được bé con lồng ngực đang run rẩy, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo cậu.
"Tôi đã đồng ý với Tuế Tuế hôm nay sẽ ăn sinh nhật với thằng bé."
Vân Dật ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt: "Dạ tổng, anh đi về trước đi. Chờ sinh nhật xong tôi sẽ đưa Tuế Tuế về."
"Đầu tiên là cướp lấy con trai tôi, sau đó thì tống cổ tôi đi, em cảm thấy như vậy thích hợp sao?"
Trong màn mưa, ánh mắt của Dạ Lăng Hàn lấp lánh tỏa sáng, giống như trong bóng đêm có một con quái thú đang gặm nhấm trái tim.
Vân Dật né tầm mắt, không muốn cùng hắn đối diện, môi mỏng mím thành một đường.
Mưa vẫn đang rơi, ba người ai cũng không bật ô lên.
Mưa như này đối với Dạ Lăng Hàn thật ra không tính cái gì, nhưng nhìn vợ yêu, con trai vẫn đứng trong mưa như vậy thì không khỏi bắt đầu đau lòng.
Hắn khẽ thở dài: "Trước tiên lên xe về nhà đã."
Vân Dật nhíu mày nói: "Tôi sẽ đón sinh nhật với Tuế Tuế một mình."
Rất hiển nhiên, cậu không nghĩ sẽ lại đặt chân vào căn biệt thự kia nữa, càng không nghĩ sẽ cùng Dạ Lăng Hàn tiếp xúc.
"Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Tìm một nơi để tổ chức cũng đã qua sinh nhật mất rồi. Ở nhà toàn bộ đã chuẩn bị ổn thoả, bánh kem với đồ ăn đã đầy đủ hết, chậm thêm tí nữa thì sinh nhật của Tuế Tuế coi như xong."
Dạ Lăng Hàn nói xong, dẫn đường quay lại xe, ném xuống một câu: "Hai người muốn tắm mưa, hay là muốn về nhà?"
Bộ dáng nghiễm nhiên "Ý kiến của vợ với con trai khác nhau" ngữ khí bất đắc dĩ, Vân Dật nghe xong trong lòng biệt nữu muốn chết.
Nhìn bé con run cầm cập trong lồng ngực, cuối cùng Vân Dật đành phải đồng ý.
Vân Dật bế Tuế Tuế vào trong xe, thắt đai an toàn cho bé xong xuôi mới khởi động máy đi theo Dạ Lăng Hàn về biệt thự.
Tầng 1 đã được trang trí, bóng bay với dây lụa được trang trí cực kì mộng ảo.
Trên sàn nhà đặt rất nhiều thú bông, còn có lâu đài xếp bằng gỗ, hết thảy đều cực kì hoàn hảo.
Tuế Tuế vui vẻ vỗ tay, vẻ mặt hưng phấn.
Nhưng cả người bé đều ướt sũng, chưa kịp chạm vào bóng bay đã bị người giúp việc bế đi tắm rửa.
Tuế Tuế đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại Dạ Lăng Hàn với Vân Dật.
Vân Dật cảm thấy cả người không được tự nhiên, ánh mắt không biết nên dừng ở chỗ nào.
Dạ Lăng Hàn mặc quần áo ướt cảm thấy cả người không thoải mái, hắn tính lên tầng tắm rửa: "Phòng khách trên tầng có phòng tắm, em nên đi tắm đi, coi chừng cảm lạnh."
Vân Dật muốn từ chối, nhưng nghĩ đến dùng bộ dáng chật vật như này mà dự sinh nhật Tuế Tuế thì không ổn.
Cậu đi lên tầng, rất tự nhiên mà tìm thấy thang máy.
Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn hơi nheo lại, đi theo phía sau Vân Dật cũng lên tầng.
Vân Dật tìm được phòng cho khách, đi vào.
Đuôi mắt Dạ Lăng Hàn hiện lên kinh ngạc, hắn vừa rồi chưa nói phòng cho khách ở chỗ nào, nhưng Vân Dật lập tức đã tìm thấy rồi.
Cho dù giống như đang giả vờ, có vài thói quen nhỏ nhặt vẫn sẽ bị lộ.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia trong chốc lát, xoay người trở về phòng để quần áo.
Sau khi Vân Dật tắm xong, mới nhận ra cậu không có quần áo thay.
Quần áo của cậu đã ướt hoàn toàn, không thể lại mặc lại nữa.
Trong phòng có áo tắm dài, nhưng mặc áo tắm dài đi ra ngoài giống bộ dáng gì? Nhất thời Vân Dật lâm vào khó xử.
Áo tắm dài không thể mặc, cậu chỉ có thể mặc quần áo ướt.
Mới vừa cầm lấy quần áo, cửa phòng tắm kêu lên tiếng gõ cửa.
Giọng nói trầm ổn của Dạ Lăng Hàn cách cửa truyền tới: "Mở cửa đi, anh đưa quần áo cho em."
Vân Dật do dự một lát, sau đó giữ cửa kéo ra.
Mặc quần áo của Dạ Lăng Hàn vẫn tốt hơn mặc quần áo ướt. Hiện tại không phải lúc câu nệ tiểu tiết.
Một bàn tay đưa vào, trong tay cầm quần áo.
Vân Dật tiếp nhận xong, nói "Cảm ơn".
"Máy sấy ở ngăn tủ tầng thứ hai, sấy khô tóc thì mau xuống dưới." Dạ Lăng Hàn nói: "Tuế Tuế đã tắm xong, đang chờ em."
"....Được!" Vân Dật lên tiếng, sau đó khoá cửa lại.
Trong phòng tắm, Vân Dật mở quần áo ra, nhận ra là đồ mới tinh. Mấu chốt là cực kỳ vừa người, giống như được làm theo số đo của cậu vậy.
Chẳng lẽ đây là quần áo Dạ Lăng Hàn chuẩn bị cho người yêu của hắn?
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Vân Dật thấy cực kì không thoải mái, nhưng cậu lại không thể mặc áo tắm hay quần áo ướt đi ra ngoài được.
Áp xuống cảm xúc khác thường kia xuống đáy lòng, cậu đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc nhìn thấy Tuế Tuế, tâm trạng xấu của Vân Dật đều tan thành mây khói.
Tuế Tuế có một loại ma lực, có thể khiến cậu trở nên vui vẻ trong nháy mắt.
"Bảo bối nhỏ Tuế Tuế, con mặc đồ trông đẹp trai quá nha."
Vân Dật bế bé lên, ngửi thấy mùi thơm nức mũi trên người bé, nhịn không được hít thêm vài cái.
Thằng nhóc này vừa mềm vừa thơm, quá đáng yêu.
Cậu nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ của Tuế Tuế, trong mắt tràn ngập hạnh phúc.
Dạ Lăng Hàn nhìn cảnh này cảm thấy cực kì ấm áp.
Cho tới tận bây giờ, hạnh phúc hắn muốn bất quá cũng chỉ có thế.
Tuế Tuế ôm cổ Vân Dật, thân mật nói: "Chú, chú cũng rất đẹp!"
Vân Dật cười cười nhéo cái mũi nhỏ của bé.
Người giúp việc mang canh gừng đến, Dạ Lăng Hàn cầm một chén đưa cho Vân Dật: "Uống canh gừng loại bỏ khí lạnh."
Vân Dật nhận canh, chuẩn bị đút cho Tuế Tuế, Dạ Lăng Hàn nói: "Con uống rồi. Chén này là của em, nhân lúc còn ấm mau uống đi."
Ngữ điệu của hắn có thể nói là ôn nhu đến cực điểm, nhưng cũng vì vậy mà khiến Vân Dật rất áp lực.
Cậu cúi đầu uống canh gừng, che giấu cảm xúc phức tạp.
Chờ Vân Dật uống xong canh gừng, Tuế Tuế liền gấp không chờ nổi nói: "Chú ơi, chúng ta đi ăn bánh kem đi!"
Tuế Tuế chỉ vào bánh kem nhiều tầng nói: "Chú xem! Bố chuẩn bị một cái bánh kem siêu lớn luôn."
Vân Dật thuận tay đưa chén sứ cho Dạ Lăng Hàn, Dạ Lăng Hàn tiếp nhận rất tự nhiên.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi phát sinh mau chóng, chờ đến khi Vân Dật phản ứng lại, Dạ Lăng Hàn đã xoay người đi vào bếp rồi.
Trong đầu Vân Dật ong một tiếng, cảm giác không thể hiểu được khiến trước mắt cậu mờ mịt.
Sao lại thế này?
Chỉ cần đi vào biệt thự này, cậu sẽ có loại cảm giác rất kì quái. Cái loại cảm giác mà bốn phương tám hướng đều quen đến kì lạ, khiến cậu có tránh cũng không thể tránh.
Chẳng qua Vân Dật không có thời gian tiếp tục suy tư, Tuế Tuế ôm cổ cậu, thân mật nói: "Chú ơi mau xem! Bên kia còn có một cái bánh đội quân cún gâu gâu kìa, là kẹo đó ạ! Bố chuẩn bị cho con nhiều quà sinh nhật quá chừng."
Nhắc tới quà sinh nhật, Vân Dật mới nhớ tới cậu đến vội vàng, còn không có kịp chuẩn bị quà cho Tuế Tuế.
"Bảo bối, xin lỗi con! Chú không có kịp chuẩn bị quà cho con."
Vân Dật nhớ tới ngày mai là cuối tuần: "Ngày mai chúng ta đi mua một món quà thì thế nào? Con muốn cái gì cũng đều có thể."
"Thật vậy ạ?" Tuế Tuế vỗ tay nói: "Vậy ngày mai chú có thể đưa con đi công viên trò chơi không? Trước giờ bố chưa từng đưa con đến công viên trò chơi."
Kỳ thật Dạ Lăng Hàn đã đưa Tuế Tuế đi rồi, hơn nữa còn không chỉ là một lần.
Tuế Tuế nói như vậy, chẳng qua là muốn khiến Vân Dật không có lý do từ chối.
Vân Dật lập tức đáp ứng: "Được! Chúng ta cùng đi!"
"Thật tốt quá!" Tuế Tuế hoan hô ra tiếng.
Dạ Lăng Hàn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Vân Dật bế Tuế Tuế nhìn bánh kem.
"Đến ăn cơm nào."
Dạ Lăng Hàn nhắc nhở hai người, dặn người giúp việc đẩy bánh kem đến bên cạnh bàn ăn.
Người giúp việc cầm ngọn nến cực dài cho Tuế Tuế, sau đó chuẩn bị bật lửa đốt nến.
Tuế Tuế bật lửa bốn cây nến, đèn trong phòng lập tức tắt.
Ánh nến phát ra vầng sáng nhàn nhạt, Tuế Tuế nhắm mắt lại bắt đầu ước.
Nguyện vọng năm nào cũng đều giống nhau: 【 Con muốn có mẹ. 】
Nhưng năm nay lại khác, bởi vì, bé biết rằng rất nhanh thôi bé sẽ có mẹ rồi.
Dạ Lăng Hàn và Vân Dật cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật Tuế Tuế, sau khi thổi tắt nến, Tuế Tuế cắt bánh kem.
Vân Dật quay đầu đi, nhìn thấy sườn mặt của Dạ Lăng Hàn chìm dưới ánh nến, đột nhiên cảm thấy một màn này thật ấm áp.
Ý niệm ấy mới vừa loé lên trong đầu đã bị Vân Dật hung hăng bóp chết.
Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?
Trên thế giới này cậu ở cùng ai cũng có khả năng, duy chỉ có Dạ Lăng Hàn là không thể nào.
Có Tuế Tuế ở đây, bữa tối trôi qua vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Tuế Tuế quấn lấy Vân Dật để cậu chơi game với bé.
Một lớn một nhỏ ngồi trên thảm lông dê trong phòng khách chơi đến vui vẻ
Dạ Lăng Hàn thì có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, trong lúc này hắn nhận mấy cuộc điện thoại.
Lúc quay lại phòng khách, phát hiện Vân Dật cả người cứng đờ ngồi dưới đất, Tuế Tuế nằm lệch trong lồng ngực cậu ngủ ngon lành.
Dạ Lăng Hàn đến gần phát hiện, Vân Dật ngồi thẳng tắp sống lưng, hiển nhiên là sợ sẽ đánh thức Tuế Tuế nên không dám lộn xộn.
Tư thế ngủ của Tuế Tuế không tốt lắm, đầu gối lên đùi Vân Dật, một chân đặt trên thảm, chân kia gác lên đùi Vân Dật. Hai tay cũng không nhàn rỗi, gắt gao ôm lấy cánh tay của Vân Dật, biến thành một vật trang trí trên thân.
Tư thế ngủ như vậy, Vân Dật thoáng động một chút là có thể đánh thức bé. Khó trách một cử động nhỏ cũng không dám.
Dạ Lăng Hàn bất giác mỉm cười, đi qua đi ngồi xổm xuống bên cạnh hai người: "Con ngủ rồi?"
Vân Dật gật gật đầu, giọng nói thì thào: "Ôm thằng bé vào phòng ngủ?"
Dạ Lăng Hàn nói: "Đúng!"
Sau khi nói xong, hai người ai cũng chưa động.
Vân Dật nhíu mày nhìn hắn, ý bảo hắn bế Tuế Tuế lên.
Dạ Lăng Hàn cười như không cười mà nhìn cậu: "Nó ôm em chặt như vậy, anh mà bế nó sẽ thức dậy mất."
Vân Dật nào có kinh nghiệm ôm trẻ con, cậu khó xử nói: "Tôi ôm cũng sẽ tỉnh."
Dạ Lăng Hàn đáy mắt mỉm cười: "Em thử xem?"
Tâm trạng của Vân Dật lúc này quả thực một lời khó nói hết, cậu cảm thấy Dạ Lăng Hàn đang cố ý muốn cho cậu xấu mặt.
Trong phòng khách tuy đang bật điều hòa, nhưng ngủ thế này vẫn có khả năng bị cảm.
Vân Dật xót Tuế Tuế, chỉ có thể thử bế bé lên.
Động tác của cậu rất nhẹ, chỉ là vừa động Tuế Tuế liền tỉnh.
Vân Dật sợ tới mức mặt biến sắc, kinh hoảng thất thố nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, ánh mắt xin giúp đỡ khiến Dạ Lăng Hàn cực kỳ hưởng thụ.
"Sau khi nó ngủ say khoảng một tiếng, chỉ cần không có động tĩnh quá lớn sẽ không thể tỉnh lại."
Dạ Lăng Hàn nói: "Lúc em bế nó lên thì nhẹ một chút, nếu thằng bé mở mắt, em dỗ một chút nó sẽ lại ngủ ngay thôi."
Vân Dật chần chừ nhìn hắn, quyết định thử một lần.
Tay cậu ôm lấy thân thể Tuế Tuế rồi từ từ đứng lên.
Mới vừa đạp chân lên mặt đất, còn chưa kịp đứng thẳng thì một trận tê dại đánh úp lại, hai chân Vân Dật mềm nhũn, chuẩn bị ngã xuống.
Sau khi Tuế Tuế gối lên chân cậu ngủ cậu vẫn chưa đổi tư thế lần nào, nhất thời chân tê đến đáng sợ, hai tay cậu lại ôm Tuế Tuế, chẳng thể bám vào đâu liền trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Một bàn tay vững vàng đỡ lấy cậu, Vân Dật cảm thấy trước ngực ấm áp, kinh ngạc ngẩng đầu liền chạm mắt với Dạ Lăng Hàn.