Dạ Lăng Hàn vừa mới ra khỏi cửa phòng bệnh, Vân Dật đã gọi điện cho trợ lý đến đón cậu về rồi.
Lúc tới không chỉ có trợ lý, còn có Tả Hựu Trạch.
"Anh Vân Dật, anh không sao chứ?"
Tả Hựu Trạch vừa chạy đến bên cạnh Vân Dật thì lập tức ngửi thấy mùi hương thuộc về Alpha trên người cậu.
Alpha đối với tin tức tố của đồng loại rất nhạy, Tả Hựu Trạch nhíu mày: "Anh Vân Dật, mùi trên người là mùi gì vậy?"
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Alpha không thể bị dính mùi của đồng loại được.
Nhưng tại sao trên người Vân Dật lại xuất hiện mùi tin tức tố xa lạ?
Không, không hẳn là xa lạ.
Mùi hương này hắn đã từng ngửi qua, là mùi của Dạ Lăng Hàn.
Tả Hựu Trạch nhịn không được, một phen nắm lấy cổ tay của Vân Dật, ngón tay chạm lên cổ tay áo, Vân Dật cuống quít tránh khỏi tay hắn, trầm giọng nói: "Cậu làm cái gì vậy?"
Tả Hựu Trạch nhận thức được hành động của chính mình không tốt, hắn cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi anh Vân Dật! Chỉ là em rất lo lắng cho anh!"
"Tôi không có việc gì!" Vân Dật nói: "Dạ Lăng Hàn bế tôi bệnh viện, sau đó hắn vẫn luôn ở trong phòng. Có khả năng mùi đã bám lên lúc đó."
Ngữ khí của cậu rất bình thường mà nói, nhưng ngón tay phía sau lưng nhanh chóng chỉnh lại cổ tay áo, cài cúc đến khẩn trương.
Đường đường là một Alpha lại có thể phát tình, đối với Vân Dật việc này vô cùng nhục nhã.
Nhiều năm như vậy, cậu đều dựa vào thuốc ức chế để vượt qua kì phát tình.
Nhưng thuốc ức chế dùng nhiều, thân thể sinh ra kháng thể, vài lần gần đây thời gian ức chế càng ngày càng rút ngắn.
Vân Dật thật sự rất sợ nào một ngày nào đó thuốc ức chế sẽ hoàn toàn mất tác dụng.....
Đến lúc đó, cậu sẽ bị Alpha đánh dấu.
Giống như hôm nay, bị cắn tạm thời vào cổ tay hoặc là đánh dấu vĩnh viễn.
Mặc kệ tính đến khả năng nào cậu cũng không thể chấp nhận được.
Cảm thấy sắc mặt Vân Dật không đúng, Tả Hựu Trạch không dám hỏi nhiều.
Vân Dật là Alpha điểm này không thể nghi ngờ, đến nỗi trên người cậu vì sao lại có tin tức tố của Dạ Lăng Hàn Tả Hựu Trạch cũng không có nghĩ nhiều nữa.
Lúc này, hắn cũng bất chấp nghĩ nhiều.
"Anh Vân Dật, trước đi về nghỉ ngơi đã. Em thấy sắc mặt của anh không được tốt cho lắm."
Tả Hựu Trạch đưa Vân Dật đến ghế sau, sau đó cũng ngồi vào bên cạnh.
"Hôm nay sao lại đột nhiên bị ngất?"
Vân Dật nói: "Bác sĩ nói, có thể là do nghỉ ngơi không tốt nên dẫn tới đột nhiên ngất như vậy."
"Xác thật là gần đây anh làm việc khá nhiều." Tả Hựu Trạch quan tâm nói: "Vẫn là nên chú ý nghỉ ngơi."
Vân Dật cười cười không nói chuyện.
Cậu tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng suy nghĩ như sông cuộn biển gầm.
Vì sao cậu lại phát tình? Việc này Vân Dật nhớ rõ.
5 năm trước, cậu bị người ta bắt cóc, có người tiêm thuốc hợp thành vào người cậu.
Lúc đó chỉ nghĩ là chất độc hoá học, sau đó phát hiện ra đó là thuốc hợp thành có thể khiến Alpha biến thành Omega.
Từ đó về sau, cậu liền bắt đầu phát tình.
Kí ức của cậu liền mạch, không có bất kì gián đoạn nào cả.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều nhớ rõ ràng.
Nhưng vì sao Dạ Lăng Hàn muốn nói, hai người họ có con, đứa bé ấy còn là Tuế Tuế?
Hắn thậm chí còn khẳng định muốn đi xét nghiệm DNA.
Vân Dật cảm thấy rất kỳ quái, tựa hồ có chỗ không đúng.
Nhưng cậu trái lo phải nghĩ, lục lại trí nhớ một lượt, không để sót bất cứ kí ức nào.
Cậu có thể chắc chắn rằng, trước đó cậu chưa từng gặp Dạ Lăng Hàn.
Chưa từng gặp mặt, sao có thể sinh con được cho hắn? Đây rõ ràng là lời nói vô căn cứ.
Chẳng qua tại sao Dạ Lăng Hàn lại biết cậu có thể mang thai? Người mà Dạ Lăng Hàn yêu lại còn giống cậu.
Có quá nhiều điểm trùng hợp, tốt nhất vẫn nên điều tra qua một chút.
Sau khi Vân Dật xuống xe liền liên lạc với chú Vân, để ông điều tra Dạ Lăng Hàn.
*
Dạ Lăng Hàn không thấy Vân Dật ở bệnh viện, biết cậu khẳng định đã chạy rồi.
Sau khi hắn rời bệnh viện liền đến nhà trẻ đón Tuế Tuế.
Tuế Tuế nhìn thấy Dạ Lăng Hàn một mình quay lại, rất thất vọng mà rũ mắt xuống: "Mẹ con đâu rồi?"
"Mẹ con không còn nhớ chúng ta nữa rồi, chờ sau khi mẹ con nhớ lại chuyện trước đây, nhất định sẽ quay về với chúng ta."
Dạ Lăng Hàn an ủi cũng không có bất cứ tác dụng nào, ngược lại càng khiến cảm xúc của Tuế Tuế hỏng đến đỉnh điểm: "Mẹ con căn bản là không nhớ con! Mẹ không thèm để ý đến con!"
Vành mắt của Tuế Tuế hồng lên, đuôi mắt ngậm nước mắt. Giọt nước mắt ấy đọng trên vành mắt, chỉ chực chờ lăn xuống: "Bố, mẹ không cần con!"
Dạ Lăng Hàn đau lòng muốn chết, ôm lấy bóng hình nhỏ bé ấy vào lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng an ủi nói: "Không phải! Mẹ con yêu con nhất mà!"
Lúc trước Kỷ Nhiên vì đứa nhỏ này mà cái gì cũng nguyện ý làm, nhất định em ấy sẽ không dễ dàng mà quên Tuế Tuế.
Năm đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên Kỷ Nhiên mới có thể đột nhiên mà biến thành Vân Dật, còn quên sạch hai bố con bọn họ như vậy.
Tuế Tuế hít mũi, nuốt nước mắt trở về.
Bé biết nam tử hán phải đội trời đạp đất, đổ máu chứ không đổ lệ.
"Bố, chỉ cần Tuế Tuế ngoan ngoãn, mẹ nhất định sẽ thích Tuế Tuế."
Tuế Tuế ngoan ngoãn hiểu chuyện nói khiến Dạ Lăng Hàn chua xót, hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ trắng nộn của Tuế Tuế, nghiêm túc nói: "Tuế Tuế là bảo bối ngoan nhất, mẹ con nhất định sẽ thích con."
Tuế Tuế gật mạnh đầu: "Bố ơi, con nhất định sẽ nỗ lực khiến mẹ yêu thích con."
Dạ Lăng Hàn bế bé lên: "Con trai, chúng ta cùng nhau nỗ lực."
Tuế Tuế ôm cổ hắn, hoan hô nói: "Rất nhanh thôi con sẽ có mẹ!"
Nụ cười xán lạn trên mặt bé cảm nhiễm Dạ Lăng Hàn, trong nháy mắt khiến hắn khôi phục ý chí chiến đấu.
Vân Dật không nhớ bọn họ thì sao, hắn sẽ từng chút từng chút một giúp em ấy tìm về ký ức bị mất.
Dạ Lăng Hàn dặn Chu Tân bắt đầu điều tra Vân Dật, điều tra toàn bộ quá trình mấy năm nay của cậu không sót bất cứ cái gì.
Hắn nhận định Vân Dật là Kỷ Nhiên thì khẳng định không có sai.
Thế lực của Vân gia khổng lồ, yên lặng không một tiếng động mà đem Kỷ Nhiên biến thành Vân Dật cũng không phải không có khả năng.
Trong thư phòng, Dạ Lăng Hàn hỏi: "Gần đây Vân Dật đang sống ở chỗ nào?"
Gần quan được ban lộc, hắn tính toán sẽ chuyển nhà, dọn đến đối diện nhà Vân Dật là đẹp.
Mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hắn không tin hắn không tìm thấy cơ hội gần gũi với Vân Dật?
Chu Tân nói: "Ở biệt thự Tân Thành."
Ngón tay của Dạ Lăng Hàn gõ nhẹ lên mặt bàn, cười như không cười mà nói: "Tìm một căn quanh khu nhà em ấy, tốt nhất là đối diện, tôi muốn dọn qua đấy."
"Dạ tổng, tôi lập tức đi tìm."
Chu Tân buồn bực: Ông chủ đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn theo đuổi Vân Dật?
Lúc trước còn khinh thường không thèm nhìn người ta, hiện tại lại muốn triển khai công lực. Chẳng qua cũng có thể lý giải, dù sao thì Vân Dật với thiếu phu nhân lớn lên giống nhau quá mức rồi.
"Đúng rồi! Thứ tư tuần sau là sinh nhật của Tuế Tuế, chuẩn bị một chút." Dạ Lăng Hàn dựa vào ghế, mặt tràn ngập ôn hoà nói: "Tôi muốn thằng bé vui vẻ thật sự. Tận dụng sân lớn, lúc trang trí phải có tâm một chút, đặt cái bánh kem nhiều tầng. Kẹo cũng chuẩn bị một chút, tạo hình thành đội cún gâu gâu ấy, gần nhất thằng bé thích xem phim hoạt hình này."
Chu Tân nhớ kỹ.
Sinh nhật của tiểu thiếu gia nhất định phải thật long trọng.
Tuế Tuế nằm trên giường nhỏ, lấy chân khều xem lịch.
Bé đã biết mặt các con số, còn biết vài ngày nữa là sinh nhật của bé.
Sinh nhật năm nay bé có mẹ ở cùng, sẽ giống như các bạn nhỏ ở nhà trẻ, chắc là hạnh phúc lắm.
Nhớ tới mẹ, tinh thần vừa mới phất lên của Tuế Tuế lại lập tức héo xuống.
Nếu như mẹ không tới tham gia sinh nhật của bé thì làm sao bây giờ?
Tuế Tuế lấy điện thoại gọi cho Vân Dật.
Biệt thự, Tả Hựu Trạch nhìn điện thoại của Vân Dật đổ chuông liên tục, cậu lại không có ý muốn bắt máy, buồn bực nói: "Anh Vân Dật, sao anh lại không nghe máy?"
Ánh mắt của Vân Dật cực kì phức tạp, cậu nhìn màn hình điện thoại hiện tên của Tuế Tuế, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đứa nhỏ Tuế Tuế này cậu thật sự rất thích, lần đầu tiên gặp mặt liền cảm giác được sự thân mật đặc biệt.
Nhưng bố của thằng bé......
Theo bản năng Vân Dật sờ vào cổ tay, kết ấn vẫn còn ở đó.
Cậu bị Dạ Lăng Hàn cưỡng chế đánh dấu.
Cho dù chỉ là đánh dấu tạm thời thôi, nhưng đối với cậu vẫn là một sự nhục nhã.
Lúc Vân Dật phẫn nộ, còn có cảm giác sợ hãi kèm theo.
Cậu sợ rằng những điều mà Dạ Lăng Hàn nói đều là thật sự.
Không dám chạm đến chân tướng, cậu chỉ còn cách là lựa chọn trốn tránh.
Thấy Vân Dật như bị điểm huyệt, không nhúc nhích mà ngồi ngây ở đó, điện thoại thì reo liên tục cũng không có ý muốn nghe. Tả Hựu Trạch cảm thấy rất kỳ lạ, hắn nghiêng đầu màn hình di động, nhìn cái tên trên đó là Tuế Tuế.
Tả Hựu Trạch càng khó hiểu hơn, từ trước đến nay Vân Dật vẫn cực kì thích Tuế Tuế, tại sao lại bỏ qua điện thoại của bé?
"Anh Dật?!" Tả Hựu Trạch duỗi tay ở Vân Dật quơ trước mặt Vân Dật: "Sao anh không bắt máy?"
Vân Dật lấy lại tinh thần, trực tiếp cúp máy.
Cậu lập tức cầm lấy di động không nói gì trở về phòng ngủ.
Tả Hựu Trạch nhìn bóng dáng cậu rời đi, cảm thấy gần đây Vân Dật cực kì lạ.
Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Tuế Tuế nghe di động truyền đến giọng nói "Số máy quý khách vừa gọi đang treo", bé có chút không hiểu nghĩa là gì, nhưng biết không gọi được.
Tuế Tuế lại gọi cho Vân Dật một lần nữa, nhưng vẫn không được.
"Mẹ hẳn là đang bận, nhất định mẹ sẽ nhận điện thoại mà."
Tuế Tuế lầm bầm lầu bầu một lúc, cất điện thoại vào hộc tủ, trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
*
Bởi vì nguyên nhân thân thể của Vân Dật nên tập ba của show《 Nhỏ mà lanh 》 bị bắt gián đoạn. Cũng vì thế Vân Dật rời khỏi tiết mục, đạo diễn yêu cầu tìm khách quý thay thế vị trí của cậu, nên không có lịch trình phát sóng sớm.
Tuế Tuế theo lẽ thường đi học, nhưng gần đây cảm xúc của bé không cao, luôn rầu rĩ không vui.
Mẹ không nghe điện thoại của bé, mẹ không cần bé nữa!
Pudding thấy Tuế Tuế không vui liền đi đến bên cạnh bé hỏi: "Tuế Tuế, cậu làm sao vậy? Vì sao lại không vui?"
Tuế Tuế rũ đầu buồn bã nói: "Mẹ của tớ không để ý đến tớ."
Pudding ngạc nhiên nhìn bé: "Không phải cậu không có mẹ sao?"
Tuế Tuế lập tức kích động: "Cậu nói bậy! Tớ có mẹ! Chú xinh đẹp ấy chính là mẹ của tớ!"
"Cậu mới nói bậy!" Pudding cũng lớn tiếng kêu lên: "Chú xinh đẹp là chú xinh đẹp, mẹ là mẹ. Cậu căn bản là không có mẹ!"
"Tớ có mẹ!"
"Cậu có mẹ, vậy vì sao mẹ cậu vẫn luôn không có tới đón cậu tan học?"
Tuế Tuế trầm mặc.
Bố luôn nói chú xinh đẹp là mẹ, nhưng vì sao mẹ lại không cần bé?
Vì sao đã nhiều năm như vậy lại không đến thăm bé?
Căn bản là mẹ không yêu bé!
Dạ Lăng Hàn đang họp hội nghị trong phòng, di động đột nhiên vang lên.
Hắn đã cài tiếng chuông đặc thù, đây là điện thoại ở nhà trẻ.
Sau khi kết nối, tiếng của thầy Cao với tiếng khóc nức nở truyền tới: "Dạ tổng, không thấy Tuế Tuế đâu rồi!"