Cổng vào khu biệt thự rộng lớn huy hoàng, đèn đường tạo hình độc đáo đang tản phát ra ánh sáng nhu hoà.
Vân Dật đứng ở đèn dưới, đột nhiên cảm thấy cảnh vật xung quanh không chân thật chút nào.
Dường như cậu đã lạc vào một giấc mơ, nơi nơi chốn chốn đều thấy rất ảo.
Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?
Tỉ mỉ nhớ lại rất lâu, nhưng cậu vẫn không nắm được ý mình muốn.
Vì sao nhìn nhà của Dạ Lăng Hàn cậu lại thấy quen thuộc như vậy?
Vì sao nhìn thấy hắn trái tim lại cứ đập nhanh không ngừng?
Một loạt câu hỏi cứ xuất hiện mãi trong đầu của Vân Dật nhưng không có ai trả lời cho cậu biết.
Cậu giống như lữ khách bị lạc trong sa mạc, mỗi lần quay đầu lại mắt lại chứa toàn cát bụi mù mịt.
Vân Dật đứng im tại chỗ, không biết qua bao lâu tiếng còi xe kéo cậu về thực tại.
Cậu ngẩng đầu, nhìn xung quanh biệt thự một lần mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Vân Dật xoa bóp thái dương, chỉnh lại tâm trạng sau đó mở cửa lên xe.
Từ khu biệt thự đi về khách sạn cậu đang ở đã hơn 10 giờ tối.
Tả Hựu Trạch vẫn luôn để ý động tĩnh ở cách vách, nghe thấy tiếng mở cửa phòng cậu lập tức chạy sang.
"Anh Dật, sao anh về muộn vậy? Đưa một đứa bé về mà tốn tận mấy tiếng?"
Tả Hựu Trạch cảm thấy hôm nay Vân Dật rất lạ, sau khi mở cửa thì đi thẳng vào phòng ngủ.
Vân Dật ném áo khoác lên trên giường, quay đầu lại nhìn cậu ta nói: "Gần nửa đêm không ngủ được, lỗi của tôi?"
Thân thể cao lớn của Tả Hựu Trạch dựa nghiêng trên trên tường, tuỳ tiện tạo tư thế cũng sinh ra mị lực.
Một tay chống cằm nhìn Vân Dật, mắt đen đánh giá sắc mặt của cậu: "Anh Dật, anh lạ lắm."
Dùng câu khẳng định, không phải dò hỏi.
Vân Dật cảm thấy thật mỏi mệt, không phải thân thể, mà là tinh thần.
Cậu không có hơi cùng Tả Hựu Trạch nói chuyện tào lao, phất tay nói: "Hôm nay tôi hơi mệt! Cậu không có việc gì thì mau về phòng ngủ."
Tả Hựu Trạch thấy thần sắc của Vân Dật sa sút, không dám ở lại lâu, dặn dò vài câu bảo cậu nghỉ ngơi rồi rời khỏi phòng.
Vân Dật cầm quần áo đi vào phòng tắm, đứng trước gương cởi khẩu trang.
Khẩu trang này là kiểu dáng ngày thường cậu vẫn thường xuyên đeo.
Nhưng hôm nay cầm khẩu trang lại chỉ thấy nóng bỏng tay, khiến cậu thấy nặng trĩu tinh thần.
Cậu nhớ tới nụ hôn của người đàn ông kia, nếu không có khẩu trang ngăn cách hẳn là sẽ trực tiếp hôn lên môi cậu.
Thời điểm mà Dạ Lăng Hàn hôn rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì?
Tại sao lại để cho người đàn ông mới gặp lần đầu hôn?
Cái tên *** **** đó!
Cảm xúc khó tả ấy đang đánh nhau trong lòng của cậu, Vân Dật cảm thấy rất bực bội, cậu dẩu môi ném khẩu trang vào thùng rác.
Xoay người vặn vòi nước, vốc nước lên rửa mặt, còn cố ý chà xát môi, cảm thấy trên môi dính thứ dơ bẩn gì đó.
Đến khi môi bị chà đỏ ửng, Vân Dật mới dừng tay.
Nhận thấy nóng rát ở trên môi cậu mới nhận ra mình đang làm cái gì.
Vân Dật lại càng thêm bực bội, tắm qua loa rồi lập tức nhào lên giường.
Đêm nay, cậu nằm mơ.
Trong mơ cảnh vật lộn xộn, vừa nhanh vừa loạn không nắm được điểm mấu chốt gì.
Lần này đến đại lục Long Tê có thời gian dư dả, sau khi Tả Hựu Trạch rời giường liền sang phòng bên cạnh gõ cửa gọi Vân Dật đi ăn sáng.
Sau khi cửa mở ra, nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của Vân Dật, Tả Hựu Trạch hơi run: "Anh, anh sao thế? Tối hôm qua không ngủ ngon à? Là lạ giường sao? Hay là thiếu người nằm cạnh?"
Từ trước đến nay Tả Hựu Trạch nói chuyện đều không cần lựa lời, Vân Dật ngày thường không so đo với cậu. Nhưng hôm nay anh lại lạnh lùng liếc cậu nói: "Nhàn quá rồi sao? Nhàn quá thì đăng thông báo lát nữa sẽ họp đi, cậu mau đi hỏi trợ lý lịch trình rồi kiếm giờ thích hợp để họp."
Sau khi ăn sáng xong, Tả Hựu Trạch ngoan ngoãn ngồi trong phòng liên lạc với trợ lí với các nghệ sĩ khác của Vân Dật. Xác định mở buổi họp chung lúc 3 giờ chiều, Tả Hựu Trạch @ mọi người trong nhóm chat 5 thành viên.
Tôi là một viên kẹo nổ— Tả Hựu Trạch: "Các anh em, chiều họp live nói chuyện phải cẩn thận một chút. Anh Dật của chúng ta hôm nay tâm trạng không tốt cho lắm."
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "Cậu lại chọc cho anh của tôi tức giận chứ gì, cậu là cái đồ ***!"
Hồng thấu đại giang nam bắc mới có thể được ngủ với anh Dật — Kiều Tư Diệc: "@ Ta là một viên kẹo nổ Xảy ra chuyện gì? Có người chọc anh Dật tức giận? Đối phương có bao nhiêu người? Tôi phái người đến chơi chết bọn họ!"
Giang Dục: "? "
Ta là một viên kẹo nổ: "Tâm trạng của anh ấy không tốt, việc này thật sự không liên quan tới tôi!! Để tôi phân tích, hẳn là do quần chúng ăn dưa trên mạng ghép CP cho anh ấy đó. Anh Dật của chúng ta là ai chứ! Đó là thần tiên không dính khói lửa trần gian, thất tình lục dục sao có thể để người ta ghép CP bậy bạ?"
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "Là ghép CP với tôi sao? Tôi nguyện ý. *thẹn thùng* *đỏ mặt* *chớp mắt*"
Hồng thấu đại giang nam bắc mới có thể ngủ với anh Dật—— Kiều Tư Diệc : "Là tôi! Cậu mau cút!"
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: " Anh Dật là Alpha, tôi là Omega. Là một đôi tuyệt phối còn gì nữa. Beta các cậu mau xéo sang một bên! Tức chết các cậu lêu lêu"
Ta là một viên kẹo nổ —- Tả Hựu Trạch: "Minh Tiểu Khê, xin hỏi năm nay cậu dùng bao nhiêu thuốc ức chế rồi? Mỗi lần phát tình đều chủ động đưa đến cửa nhưng mỗi lần đều...... Ha ha ha...... Tôi nhớ cậu bị đuổi về vài lần? Anh Dật đã đánh dấu cậu sao?"
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "Tả Hựu Trạch mau im mồm! Bây giờ có thể anh Dật không đánh dấu không có nghĩa là về sau cũng sẽ không đánh dấu tôi. Nhưng các cậu thì sao? Đến cơ hội được đánh dấu cũng không có."
Hồng thấu đại giang nam bắc mới có thể ngủ với anh Dật — Kiều Tư Diệc: "Beta chúng tôi không công không thụ. Anh Dật chỉ cần nói một câu, tôi lập tức nằm trên giường của anh ấy."
Ta là một viên kẹo nổ —— Tả Hựu Trạch: "Đựu! Các cậu muốn chết phải không? Tôi là Alpha có trêu ai chọc ai đâu. Việc này phải trách bố mẹ tôi tại sao lại sinh tôi ra thành Alpha chứ T.T"
Giang Dục: *hình ảnh*
Trong nhóm chat, Giang Dục gửi một tấm hình, áp đảo đống tin nhắn ngớ ngẩn.
Lặng ngắt như tờ.
Một phút sau......
Hồng thấu đại giang nam bắc mới có thể ngủ với anh Dật —-Kiều Tư Diệc: "Đúng là nhân loại ngu muội a! Là con chó con mèo gì cũng ghép CP với anh Dật? Aaa! Một đám ngốc."
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "a a a a! Lăng Vân CP cái quỷ gì? Đây là cái quỷ gì?"
Cách màn hình Tả Hựu Trạch cũng có thể cảm nhận được Minh Khê đang gào thét như điên.
Ta là một viên kẹo nổ —— Tả Hựu Trạch: "Dạ Lăng Hàn X Vân Dật, Lăng Vân CP."
Hồng thấu đại giang nam bắc mới có thể ngủ với anh Dật —— Kiều Tư Diệc: "Dạ Lăng Hàn là ai? Ông đây chơi chết hắn."
Ta là một viên kẹo nổ ——Tả Hựu Trạch: "Cả ngày đừng có đòi làm cái này làm cái kia nữa, người anh em à tôi nói cho cậu biết, người này cậu không chơi được đâu! Dạ Lăng Hàn chính là vị kia của Dạ gia đó."
Giang Dục: *hình ảnh, hình ảnh, hình ảnh...*
Giang Dục gửi thông tin giới thiệu của Dạ Lăng Hàn lên nhóm.
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "Ôi trời người đàn ông này đúng là cực phẩm! Tôi cảm thấy đời này như chưa từng được nở hoa."
Ta là một viên kẹo nổ —— Tả Hựu Trạch: "Nói như thể cậu đã nở rồi không bằng."
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "Xéo đi! Không thèm nói chuyện với cậu! Cậu chính là ghen ghét vì tôi là Omega."
Ta là một viên kẹo nổ —-Tả Hựu Trạch: "Ha ha, ngượng ngùng, cậu suy nghĩ nhiều. Omega giống cậu ông đây muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu!"
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "chụp màn hình gửi anh Dật."
Ta là một viên kẹo nổ —-Tả Hựu Trạch: "Minh Tiểu Khê, cậu dám! Cậu thiếu làm có đúng không?"
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "Cậu cũng xứng sao! blè!"
Ta là một viên kẹo nổ — Tả Hựu Trạch: "Cậu cứ chờ đó! Đợi ông đây có cơ hội lập tức chỉnh chết cậu!"
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "Alo alo, tôi đang nghe cái gì zị? Cậu không phải chó con bên cạnh anh Dật sao? Đây là muốn làm phản đúng không?"
Hồng thấu đại giang nam bắc mới có thể ngủ với anh Dật —— Kiều Tư Diệc: "Hai cậu cãi nhau xong chưa? Tranh cãi có vui không? Hiện tại là phải cùng nhau đấu ngoại kìa. Tả Hựu Trạch, ngày nào cậu cũng đi theo anh Dật, sao cậu lại không biết chuyện này? Cậu có thể trơ mắt nhìn Dật ca cùng với tên ất ơ nào đó ghép CP sao? Mắt cậu bị nổ pháo rồi à?"
Ta là một viên kẹo nổ ——Tả Hựu Trạch: "Tôi nào biết quần chúng trong ăn dưa nghĩ cái gì trong đầu chứ? Dạ Lăng Hàn cùng anh Dật còn chưa có gặp nhau bao giờ. Tôi còn phải ghi hình nữa mà? Anh Dật chỉ quen với con trai của Dạ Lăng Hàn thôi. Sau đó rẽ trái rẽ phải thế nào bị họ ghép CP."
Trong nhóm lại là một trận nổ tung chảo, Minh Khê với Kiều Tư Diệc đua nhau đánh chứ, thiếu chút mắng liệt WeChat.
Giang Dục thỉnh thoảng mới nói một câu đã phát một cái tin thức: "Hắn là Alpha."
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "Hoảng sợ! Hoảng sợ! Hoảng sợ!"
Ta là một viên kẹo nổ ——Tả Hựu Trạch: "Đúng là anh Dục, nói đúng trọng điểm luôn. Dạ Lăng Hàn là Alpha, các cậu sợ cái khỉ gì! Anh Dật chẳng lẽ lại muốn lấy một Alpha về làm vợ chắc?"
Hồng thấu đại giang nam bắc mới có thể ngủ với anh Dật — Kiều Tư Diệc: "Mẹ nó cậu không nói sớm."
Đường siêu cấp ngọt —— Minh Khê: "Lãng phí thời gian của tôi. Tôi đi gặp hộ lí, buổi chiều có thể gặp anh Dật rồi."
Hồng thấu đại giang nam bắc mới có thể ngủ với anh Dật —— Kiều Tư Diệc: "Tôi đi ngủ bù! Mới từ Milan trở về! Tả Hựu Trạch, lần sau nói chuyện nhớ để ý trọng tâm."
Giang Dục: "Bye."
Trong nháy mắt, nhóm chat lặng ngắt như tờ.
Nhìn màn hình, khoé miệng của Tả Hựu Trạch giật giật.
Cậu siết chặt tay, trong lòng có điểm hoảng.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy tối qua Vân Dật có quan hệ khác thường liên quan đến hai cha con Dạ Lăng Hàn.
Vân Dật không phải thật sự có mối quan hệ với Dạ Lăng Hàn chứ?
Đây chính là người cậu canh chừng hai năm nay, không thể cứ như vậy bị nẫng tay trên.
Vân Dật quản lý năm nghệ sĩ, những người khác nghĩ như thế nào Tả Hựu Trạch không biết, nhưng cậu biết rõ nội tâm của cậu, cậu thích Vân Dật, muốn cùng Vân Dật trở thành người yêu của nhau, cho dù bọn họ đều là A.
Ba giờ chiều, Vân Dật sẽ mở một cuộc họp chung.
Hành trình lần này ở Long Tê đại lục kéo dài nửa tháng, lúc đi đã sắp xếp mọi việc ổn thoả, nhưng sau khi tới Long Tê, lại có công việc mới cần sắp xếp.
Vân Dật không đeo khẩu trang, thời điểm gương mặt xinh đẹp kia xuất hiện trên màn hình, Tả Hựu Trạch thấy mắt Minh Khê nhìn thẳng tắp, Kiều Tư Diệc nắm chặt tay, Giang Dục tương đối lạnh lùng, trên mặt không có gì biểu tình, nhưng ánh mắt dần trở nên nhu hoà.
Tả Hựu Trạch thở dài, tình địch đúng là không ít nha!
" Đạo diễn show truyền hình《 nhỏ mà lanh 》 nói gần đây muốn chụp một bộ phim hai nam chính, hôm nay ông ấy đưa kịch bản cho tôi rồi, xem qua thì thấy không tồi. Bộ này trên mạng nhận được rất nhiều yêu thích. Đạo diễn Vương nói nam một, nam hai vẫn chưa có định. Minh Khê, Giang Dục, các cậu chuẩn bị một chút, tháng sau đến đây thử ống kính."
Sau khi Vân Dật nói xong, Minh Khê với Giang Dục còn chưa có trả lời, Tả Hựu Trạch đã nói trước: "Dật ca, tình hình là thế nào vậy? Ông đạo diễn đó dễ dàng cho như vậy sao? Nói cho vai diễn liền cho thật, anh đáp ứng điều kiện gì của ông ấy thế?"
Vân Dật nhàn nhạt nói: "Làm khách mời cho kì tiếp theo."
Tả Hựu Trạch trừng lớn mắt: "Không phải chứ! Anh Dật, anh bán mình để đổi lấy nhân vật cho hai người kia ư."
Vân Dật liếc mắt khiến Tả Hựu Trạch lập tức ngậm miệng.
Minh Khê nước mắt lưng tròng: " Anh Dật, anh vì muốn tranh cơ hội cho bọn em mà hy sinh lớn như vậy. Em không có gì báo đáp, chỉ có tấm thân này thôi. Anh đánh dấu em đi!"
Loại việc xin đánh dấu này, một tháng Minh Khê phải diễn đến cả tỉ lần.
Cởi sạch bò lên giường anh cũng làm luôn rồi.
Đứa nhỏ này ở trong mắt người ngoài đều mang bộ dáng người sống chớ tới gần.
Nhưng bên trong lại như vậy...... khiến người ta không chấp nhận kịp.
Vân Dật đau đầu nhìn cậu: "Nói chuyện chính!"
Minh Khê mếu máo ngậm miệng.
Kiều Tư Diệc đập bàn: "Anh Dật, chúng em cần anh phải bán mình như vậy sao? Thiếu tiền thiếu tài nguyên thì tìm em!"
"Các cậu ngoan một chút là tôi bớt lo rồi." Vân Dật xoa mày: "Nhìn Giang Dục xem, từ trước đến nay đều rất nghe lời."
Giang Dục nói: "Em đầu tư 1 tỷ, anh đừng chấp nhận lời đề nghị đó."
Vân Dật ném kịch bản trong tay lên bàn: "Đều không nghe lời hết sao?"
Tả Hựu Trạch ngồi bên cạnh Vân Dật, nhìn Vân Dật tức giận thì sợ tới mức run hết cả người.
Khi anh Dật cáu lên thật sự rất đáng sợ nha!
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, coi như phá vỡ cái bầu không khí nặng nề này.
Vân Dật lấy điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số lạ.
Cậu tính cúp máy luôn nhưng lại nghĩ lại, đây là điện thoại cá nhân của cậu, có thể biết số này chắc là người quen.
Cậu trượt màn hình trả lời, loa truyền đến âm thanh trong trẻo của trẻ con: "Chú ơi ——"
Một tiếng "chú ơi" này khiến trái tim Vân Dật lộp bộp một tiếng.
Cậu đứng phắt dậy, ghế ngồi bởi vì động tác bất thình lình của cậu mà ngã rầm ra phía sau.
"Tuế Tuế, làm sao vậy con? Tại sao lại khóc?"
Vân Dật nhận ra đây là giọng của Tuế Tuế, còn là giọng đang khóc nữa.
Tuế Tuế nghẹn ngào nói: "Chú ơi con sợ!"