Bốn năm sau, sân bay Long Kiều.
Sân bay chật ních người, ánh đèn flash, camera fans.
Một đám các cô gái nhìn xung quanh, chỉ ngóng trông idol của mình mau mau xuất hiện.
Không bao lâu, một bóng người cao lớn từ từ đến gần.
Người nọ mặc áo khoác màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, che hơn nửa khuôn mặt.
Nhưng các fan liếc mắt một cái là liền nhận ra idol nhà mình, điên cuồng gọi: "Trạch Trạch, nhìn qua đây đi!"
"Chồng ơi em yêu anh!"
"A a a a! Chồng ơi mau nhìn em đi."
"Mau nhìn em!"
......
Nhìn đằng trước tầng tầng lớp lớp ánh đèn, Tả Hựu Trạch líu lưỡi, cậu không ngờ rằng ở Long Tê mà cậu cũng nổi tiếng như vậy.
Tả Hựu Trạch nghiêng đầu, nói với người đi sau cậu nửa bước: "Anh Dật, em cảm thấy buồn quá đi!"
Vân Dật hơi nhướng mày: "Sao?"
"Lần này chúng ta tới Long Tê phát triển, này không phải là đi cướp cơm của người khác sao? Nhìn em lương thiện thế này, sao có thể cướp cơm của người khác được." Tả Hựu Trạch xoa trán thở dài: "Em thật sự rất buồn! Rốt cuộc em phải cướp fans của người khác như nào?"
Vân Dật vỗ vai của hắn: "Ý tưởng này của cậu tốt đấy, cứ giữ suy nghĩ ấy đi."
Khi hai người đang nói chuyện, fans đã chạy đến xung quanh.
Có bảo tiêu ngăn cản fans không thể tới gần, nhưng vẫn luôn đi theo Tả Hựu Trạch cùng cậu nói mấy câu.
"Chồng ơi, nhìn anh gầy quá? Có phải anh không ăn đủ bữa không?"
Tả Hựu Trạch cong khóe mắt, nở một nụ cười mê người: "Kỳ thật tới gặp mọi người, tôi có hơi khẩn trương. Tôi sợ mọi người sẽ không thích tôi. Cho nên mấy ngày nay trà không uống cơm không ăn!"
"Sao có thể chứ? Chúng em cực kì thích anh! Đời này chỉ thích một mình anh thôi, tuyệt đối không bỏ."
"Đúng vậy! Chúng em đều là fan trung thành của anh! Địa cầu bất diệt, tình yêu của chúng ta dành cho Trạch Trạch sẽ không bao giờ tắt."
Đôi mắt của Tả Hựu Trạch lấp lánh tỏa sáng, giơ tay thả tim cho mấy thiếu nữ.
"A a a! Chồng thả tim kìa!"
"Chồng ơi, anh đừng cười nữa! Anh cứ cười như vậy em phải uống thuốc trợ tim mất!"
"Chồng cười với tôi! Quá thỏa mãn! Cuộc đời này không còn gì tiếc nuối."
Mấy cô bé nhảy nhót điên cuồng, vui vẻ không thôi.
Fans tới sân bay có rất nhiều, Tả Hựu Trạch người cao chân dài, mỗi bước đi cực nhanh.
Mấy cô bé muốn chụp ảnh, lại muốn nói chuyện cùng với cậu, có một cô bé đuổi không kịp, lúc chạy về phía trước không biết vướng phải cái gì, lảo đảo chuẩn bị ngã xuống đất.
Trái phải cô đều có người, sau khi ngã nhất định sẽ bị dẫm lên.
Cô gái kinh hô một tiếng, chuẩn bị ngã xuống đất.
Một bàn tay vững vàng đỡ lấy cánh tay cô, giúp cô đứng thẳng.
Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt âm trầm giống như biển sâu.
Đôi mắt ấy như mang theo ma lực, có thể lập tức hút trọn tâm trí của người khác.
Cô gái chỉ cảm thấy nhộn nhạo, trái tim thình thịch thình thịch đập không ngừng.
"Có sao không?"
Thanh âm ngọt ngào vang lên bên tai kéo sự chú ý của cô lại.
Cô đỏ mặt lắc đầu: "Không sao ạ! Cảm ơn!"
Người thanh niên cong khóe mắt cười nhẹ: "Theo đuổi thần tượng phải nhớ chú ý an toàn."
Cô gái dùng sức gật gật đầu, nhìn kĩ anh.
Người trước mặt này rất cao, ít nhất cũng phải 1m85 trở lên, dáng người cực kì đẹp.
Anh đeo khẩu trang nên không nhìn thấy dung mạo.
Nhưng trực giác mách bảo cô rằng người này nhất định rất đẹp trai.
Có một đôi mắt mê người như vậy, khuôn mặt khẳng định sẽ không kém.
Người thanh niên gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này cô mới để ý, anh đi cùng với Tả Hựu Trạch.
"Anh trai nhỏ, anh là trợ lý của Trạch Trạch sao?"
"Không phải." Vân Dật đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Xe của chúng tôi đã đợi ở cửa sân bay, một lát nữa sẽ rời đi. Không cần đi theo, sẽ rất nguy hiểm. Tối nay Hựu Trạch sẽ mở phát sóng trực tiếp, ngày mai có buổi họp mặt fan. Các em vẫn có thể nhìn thấy cậu ấy! Sau khi chúng tôi đi rồi các em mau chóng về nhà, không cần ở lại sân bay. Lúc trở về chú ý an toàn."
Cô sửng sốt một chút, rất nhanh gật đầu: "Vâng! Chúng em nhất định sẽ không đi theo."
Đừng nhìn ngoài mặt thấy cô trấn định, kỳ thật nội tâm đang hét ầm lên.
A a a! Đây là thần tiên ca ca phương nào đây! Ôn nhu quá vậy trời ơi!!
Không được! Muốn ngất mất!
Muốn làm fans của anh ấy? Làm sao bây giờ?
Cô gái đuổi theo Vân Dật hỏi: "Anh trai nhỏ, anh là nghệ sĩ trong công ty của Trạch Trạch sao? Lần này đến đây cùng cậu ấy để tham gia chương trình sao?"
Vân Dật nói: "Tôi không phải nghệ sĩ."
Tả Hựu Trạch không thấy Vân Dật đâu, vừa quay đầu thấy anh đang say sưa nói chuyện với fans. . KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc t𝐫u𝙮ệ𝙣 tại — t 𝐫 u m t 𝐫 u 𝙮 𝙚 𝙣.𝘃𝙣 —
Cậu dừng bước đợi, khoanh tay trước ngực hừ hừ nói: "Anh không được rồi, anh mê hoặc fans của em."
"Tôi có làm sao?" Vân Dật lười nhác nhìn cậu, nhìn đến mức Tả Hựu Trạch ngượng nghịu.
Cậu nhớ tới gương mặt dưới lớp khẩu trang của Vân Dật, cảm thấy vừa nãy cậu kiêu ngạo quá.
Nếu Vân Dật vào ngành này, bọn cậu làm nghệ sĩ kiểu gì nữa?
Xe bảo mẫu đã đỗ ở cửa sân bay, Vân Dật nói fans: "Mọi người chuẩn bị về đi! Về sớm một chút! Tối nay có buổi phát sóng trực tiếp."
"Anh trai nhỏ, buổi phát sóng trực tiếp tối nay anh sẽ xuất hiện sao?"
"Anh trai nhỏ, anh có thể cởi khẩu trang ra không?"
"Anh trai nhỏ, anh có biết bộ dáng đeo khẩu trang của anh cực kì đẹp trai hay không, chúng em muốn nhìn mặt anh một chút!"
Ngay từ đầu fans chỉ chú ý tới Tả Hựu Trạch, nên không có để ý đến Vân Dật phía sau.
Vừa rồi lúc Tả Hựu Trạch cùng Vân Dật nói chuyện, các cô mới phát hiện bên cạnh có một anh trai nhỏ cực kì đẹp trai nha.
Sao đeo khẩu trang thôi mà đã đẹp đến vậy rồi?
Rõ ràng không thấy mặt, vì sao lại có cảm giác anh trai này rất đẹp?
Có lẽ bởi vì không thấy mặt nên mới có thể tưởng tượng được nha.
Phát hiện vô số đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Dật, Tả Hựu Trạch tiến lên một bước che trước mặt Vân Dật: "Vừa rồi ai nói chỉ yêu một mình tôi thôi vậy, giờ thấy người đại diện của tôi là mắt lại chếch sang. Muốn trèo tường có đúng không? Tôi nói cho mọi người biết, ở trong tường đợi, không được nhúc nhích."
"A a a! Trạch Trạch không hổ là Alpha, anh thật sự là Alpha tốt mà!"
"Trạch Trạch, chúng em yêu anh! Cả đời đều yêu anh! Vậy anh có thể bảo anh trai nhỏ phía sau tháo khẩu trang để chúng em nhìn một lần, thật sự chỉ một lần thôi."
"Nhìn một lần chết cũng không tiếc!"
"Anh trai nhỏ, anh là người đại diện của Trạch Trạch sao? Vậy anh còn thiếu người không ạ? Em bưng trà rót nước kiêm trợ lý cho anh luôn."
Tả Hựu Trạch nhìn hiện trường leo tường ngay trước mặt cậu mà đau lòng không thôi, fans hắn có hay không không sao cả, mấu chốt là không thể mơ ước Vân Dật.
"Người đại diện nhà tôi không thiếu người, còn nữa khẩu trang của anh ấy không thể tháo được."
Tả Hựu Trạch kéo cánh tay Vân Dật, để anh lên xe trước.
Miệng còn thúc giục nói: "Anh ơi, đi mau đi mau!"
Vân Dật lên xe, Tả Hựu Trạch theo sát sau đó.
Có bảo tiêu ngăn cản, fans vây quanh chỉ có thể tiếc nuối phất tay tạm biệt.
Xe bảo mẫu đi ra khỏi sân bay, Tả Hựu Trạch dựa vào ghế rầu rĩ không vui mà nói: "Hôm nay là sao a! Nói là cho em động lực nhưng đến sau đó tất cả đều trèo tường làm phản."
Vân Dật cúi đầu xem Ipad không để ý đến cậu.
Cậu hơi hơi rũ đầu, sợi tóc rất tự nhiên nằm trên trán che khuất đôi mắt thâm thuý kia.
Từ góc Tả Hựu Trạch ngồi, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Vân Dật.
Tuy rằng đeo khẩu trang vẫn có thể nhìn ra góc mặt của anh, đường cong tuyệt đẹp mê người.
Chỉ là một cái sườn mặt đã khiến cho người ta mơ màng.
Khiến người ta muốn tháo khẩu trang xuống để thấy gương mặt xúc động lòng người ấy.
Đáy mắt của Tả Hựu Trạch đầy kinh diễm, thở dài nói: "Anh Dật, nếu anh mà vào nghề này, mấy người chúng em đều phải dạt sang một bên."
Vân Dật nhàn nhạt nói: "Tôi không liên quan, tôi chỉ phụ trách việc ăn uống của các cậu, quan sát chế độ dinh dưỡng thôi."
Trong lòng của Tả Hựu Trạch khẽ động, dựa lại gần, cánh tay dựa gần cánh tay của cậu: "Vậy thì anh phải phụ trách cả đời nhé!"
Cậu nói xong vươn ngón tay kéo khẩu trang của Vân Dật.
Tuy đã nhìn qua gương mặt của cậu rất nhiều lần nhưng vẫn bị gương mặt ấy hớp hồn rất lâu.
Sao trên đời này lại có người đẹp đến vậy chứ? Lúc chúa đang sáng tạo con người thiên vị anh ấy đến mức nào mà có thể nặn ra người hoàn mỹ đến cỡ này?
Vân Dật liếc mắt nhìn về phía cậu, rõ ràng ánh mắt không có cảm xúc gì nhưng cảm giác áp bách vô hình xuất hiện khiến Tả Hựu Trạch áp lực gấp bội.
Cậu ngượng ngùng cười: "Anh đeo khẩu trang nhiều rồi! Thỉnh thoảng nên cởi ra để hít thở một chút."
"Tôi không đeo khẩu trang cậu cảm thấy thích hợp sao?"
Vân Dật lấy khẩu trang trên tay của cậu ta, lần nữa đeo lên trên mặt.
Khuôn mặt hoàn mỹ kia bị che đậy, điều này khiến cho Tả Hựu Trạch hơi tiếc nuối.
Chẳng qua cậu lại nghĩ lại, nếu hôm nay Vân Dật không đeo khẩu trang ở nơi có nhiều fans như vậy, hot search phỏng chừng phải nhường cho Vân Dật.
Nhưng mà khiến Tả Hựu Trạch không ngờ tới chính là, mặc dù Vân Dật không tháo khẩu trang hot search vẫn bị cậu thu vào trong túi.
# Anh trai nhỏ đeo khẩu trang # cái hot search này nhanh chóng ngồi chễm trệ trên đầu bảng.
Sau đó có fans chụp được ảnh của Vân Dật, còn có ảnh cậu đỡ một cô gái cùng với bộ dáng ôn nhu khi nói chuyện.
Có người cắt nối tạo thành một cái video ngắn, lúc đăng lên Weibo nhận được rất nhiều phản hồi.
Tả Hựu Trạch ngồi trên sofa giơ di động lên xem: "Anh Dật, em hồng lên không hề dễ dàng. Anh không thể cứ như vậy cướp hết sự chú ý của em a!"
Vân Dật mặt không cảm xúc: "Lần đầu cậu gặp trường hợp này hay sao?"
"Không phải như vậy!" Vẻ mặt của Tả Hựu Trạch đau khổ: "Dù sao mỗi lần đi cùng anh đều phải nhìn fans trèo tường. Ở Vân Lai cũng vậy, fans của anh còn nhiều hơn cả của bọn em nữa. Khẩu trang mà anh đeo cũng cháy hàng luôn. Lần trước Triệu tổng còn hỏi em rằng anh có muốn làm đại ngôn cho công ty khẩu trang của ông ấy không. Không lộ mặt cũng được, phí sáu số trở lên bảo anh xem xét một chút."
Vân Dật nói: "Tôi không thiếu tiền."
Nếu người khác nói lời này, Tả Hựu Trạch sẽ cảm thấy đối phương giả vờ.
Nhưng Vân Dật thì khác, cậu có tự tin nói lời này.
Ở Vân Lai, không ai có nhiều tiền bằng Vân Dật.
Mấu chốt là, cậu không những có tiền còn có cả quyền.
Trước kia Tả Hựu Trạch cảm thấy xuất thân của cậu ta đã đủ tốt rồi, nhưng so sánh cùng Vân Dật vẫn kém vài bậc.
"Anh Dật, giới giải trí nham hiểm vất vả! Em không muốn làm nữa, anh nuôi em đi!"
Tả Hựu Trạch đem đầu dựa vào vai Vân Dật: "Nuôi em đi! Nuôi em đi! Em làm chó săn nhỏ cho anh, cả đời này nguyện trung thành và tận tâm với anh."
Vân Dật đẩy đầu cậu ta ra: "Diễn đủ chưa? Đủ rồi thì mau đi mở live đi."
Tả Hựu Trạch vô cùng đau đớn: "Em đường đường là vương tử nước G, sao lại đến nỗi bị người ta ghét bỏ như vậy chứ. Một năm em đem về cho công ty bao nhiêu là tiền mà, sao anh lại không thích em chứ? Tốt xấu gì cũng cười với em một cái đi!"
"Cậu xác định muốn tôi cười với cậu?" Vân Dật đặt Ipad xuống, ánh mắt nặng nề dừng ở trên người cậu khiến Tả Hựu Trạch cực kì áp lực, cậu cười khì khì nói: "Không cần không cần. Anh cứ như vậy là tốt rồi! Tốt rồi!"
Tả Hựu Trạch đã ở công ty ba năm cậu chưa từng thấy Vân Dật thật sự cười bao giờ.
Cậu không biết cười, cả người luôn bọc một lớp áo giáp cứng rắn, không thể nhìn thấy nội tâm của cậu.
Tả Hựu Trạch thích Vân Dật, nhưng cậu không dám mơ ước, Vân Dật thật sự quá lạnh lùng.
Lạnh lùng khiến tim cậu đập nhanh, khiến cậu sợ hãi.
Dù Vân Dật là người đại diện của cậu ta, hai người thường xuyên gặp nhau trong một cái công ty, nhưng Tả Hựu Trạch lại cảm thấy cậu không biết một tí gì về Vân Dật, lạnh lẽo ở một chỗ không ai thấy.
"Còn có việc?" Vân Dật nghiêng đầu nhíu mày nhìn cậu.
Tả Hựu Trạch lập tức sửng sốt: "Em đi mở phát sóng trực tiếp liền đây."
Cậu rời khỏi phòng tổng thống, nhẹ nhàng thở ra, cảm giác hô hấp đã dễ hơn rất nhiều.
Vân Dật thật là đáng sợ quá đi.
*
Tả Hựu Trạch cùng Vân Dật tới thủ đô này chủ yếu là vì tham gia tiết mục.
《 Nhỏ mà lanh 》 là một show thực tế, Tả Hựu Trạch là khách mời tham gia.
Toàn bộ hành trình đều phát sóng trực tiếp, yêu cầu khách tham gia đóng vai giáo viên ở nhà trẻ một ngày. Chăm sóc các bạn nhỏ với bữa ăn hàng ngày, đưa bạn nhỏ đi học, còn phải hoàn thành nhiệm vụ chương trình đưa ra.
Mỗi kì sẽ có ba vị khách mời, cuối cùng sẽ để các bạn nhỏ bầu ra vị khách được yêu thích nhất.
Tổng có sáu kì, sáu vị khách mời được yêu quý nhất sẽ đấu với nhau.
Khách mời với một đám bé cưng rất được hoan nghênh trông đợi, mọi người đều muốn nhìn xem minh tinh sẽ chăm sóc các bé con dễ thương như nào, các bé sẽ đối với minh tinh như nào.
Thời điểm công bố tiết mục nhận được rất nhiều phản ứng tích cực trên mạng.
Tổ tiết mục công bố khách mời, toàn bộ đều là các tiểu thịt tươi chưa kết hôn với những minh tinh đang nổi.
Trong đó có rất nhiều người có lưu lượng, có một lượng lớn fans.
Vân Dật vì Tả Hựu Trạch liên hệ với chương trình này, cũng là vì muốn cậu ta mở rộng độ nổi tiếng ở Long Tê này.
Ngày tiết mục phát sóng, Vân Dật với Tả Hựu Trạch đã tới từ sớm.
Tả Hựu Trạch ăn mặc thoải mái, vuốt tóc lên, khoe được gương mặt mê người.
Tổ tiết mục chọn nhà trẻ rất kĩ, là trường dành cho trẻ em của giới thượng lưu.
Sau khi Tả Hựu Trạch xuống xe, nhân viên công tác dẫn cậu vào một phòng trong nhà trẻ.
Trong phòng đã có một minh tinh ở đố, là một tiểu hoa đán đang nổi—— Lý Cam Huyên.
Lý Cam Huyên rất được chào đón ở Long Tê, xuất phát từ một đội nhảy, sau lại nhảy ra solo, xây dựng hình tượng theo kiểu nghệ sĩ toàn năng.
Nhìn thấy Tả Hựu Trạch với Vân Dật, Lý Cam Huyên mỉm cười chào hỏi: "Chào cậu!"
Tả Hựu Trạch cũng chào lại, cùng cô nói chuyện mấy câu.
Vân Dật đứng một bên, cúi đầu nhìn di động, xử lý nốt việc ở Vân thị.
Cậu không chỉ là người đại diện, mà còn là người giám sát công ty.
Không lâu sau, một nghệ sĩ khác cũng tới.
Là một nam minh tinh—— Khi Chuẩn.
(Lại đến rồi, tớ thật sự không biết mô tê gì về tiếng Trung luôn nên cái tên tớ sẽ để theo bản QT nhé, huhu xin lỗi các bạn, chịu khó đọc tí nhé, chờ
cao nhân xuất hiện tớ sẽ sửa hoàn chỉnh cho.)
Khi Chuẩn khá giống với Tả Hựu Trạch, đều là xuất phát từ web drama, một lần đã nổi tiếng.
Ba người gặp mặt chào hỏi, trao đổi phương thức liên lạc một chút.
Từ lúc Vân Dật và Tả Hựu Trạch đi vào nhà trẻ, phát sóng trực tiếp đã bắt đầu.
Lúc Tả Hựu Trạch đi làm nhiệm vụ, Vân Dật ở phòng của giáo viên xử lí công vụ.
Xử lí xong, Vân Dật đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy một bạn nhỏ đứng ở hành lang.
Hầu như mọi người đều tập trung ở trên tầng hai, tầng một đột nhiên xuất hiện một bạn nhỏ khiến Vân Dật cảm thấy hơi lạ.
Đứa nhỏ chắc tầm bốn năm tuổi, mặc một bộ quần áo màu đen với áo khoác, quần áo nhìn đơn giản nhưng mặc lên trông rất thần thái.
Cậu bé đi ra khỏi phòng học, đi về phía sân thể dục.
Trong lúc này, cậu bé gặp phải nhân viên của chương trình với thầy giáo, nhưng không ai ngăn cản cậu bé, chỉ hỏi thăm một chút rồi để cậu bé rời đi.
Vân Dật thấy rất kì quái, trẻ con giờ đi học cũng có thể tuỳ ý trốn tiết sao?
Không biết nguyên nhân là gì cậu nhanh chân đuổi theo đứa nhỏ.
Cậu bé đi đến sân thể dục, ngồi lên xích đu ở dưới gốc cây.
Đôi chân ngắn nhỏ xinh đung đưa trên không trung, lắc qua lắc lại.
Bây giờ không phải giờ hoạt động ngoại khoá, cái sân lớn như vậy chỉ có một mình bé.
Bóng dáng nhỏ nhắn ở trong khu thể dục càng khiến cậu bé trông lẻ loi cô độc.
Thấy một màn như vậy, không hiểu sao đáy lòng của Vân Dật lại thấy chua xót.
Vận mệnh sắp đặt, có một lực vô hình lôi kéo cậu đi đến bên cạnh cậu bé, ngồi lên cái xích đu ngay bên cạnh cậu bé.
Cảm giác có người đến gần, bé con cảnh giác nhìn qua, đôi mắt đen nhánh đánh giá người bên cạnh.
Vân Dật vừa nhìn thấy đôi mắt ấy tim liền run lên, ngay sau đó, cậu bé làm một động tác mà cậu không thể ngờ đến.
Cậu bé nghiêng đầu qua, mũi nhỏ hít hít trên người cậu.
Vân Dật có hơi hoảng hốt, cẩn thận nhớ lại.
Sáng nay cậu đã tắm rửa sạch sẽ nên hẳn là không có mùi gì lạ.
Cậu không có dùng nước hoa, mỹ phẩm dưỡng da đều là mùi thanh nhã, khẳng định sẽ không có nồng.
Đứa bé này rốt cuộc ngửi gì thế?
Đang lúc cậu không biết nói gì, bé con đột nhiên mở miệng nói: "Chú ơi, mùi của chú ngửi thật thơm! Đây là mùi của tin tức tố sao? Cháu thích mùi của chú! Ngọt ngào giống mẹ của cháu vậy."