Chồng Tôi Ngoại Tình

Chương 3




Ngày hôm sau anh sinh bệnh, kỳ quái gần nhất rất lưu hành sinh bệnh sao?

Nhìn ông xã nhíu mày, bộ dáng tựa hồ rất không thoải mái, tôi ai oán nói “Ông xã, anh vì sao lại bị bệnh vậy? Là tối hôm qua quá mệt sao?”

Anh ấn thái dương nói : “Chắc thế”

Tôi lại ai oán nói : “Ông xã, anh sẽ không bỏ mẹ con em đi chứ?”

Trùng hợp con cũng đang ở bên cạnh, không rõ cho nên nhìn chúng tôi, sau đó đi đến bên người ông xã : “Ba, đừng bỏ đi!” tiếng kêu cùng trong mắt tràn ngập nước mắt, tùy thời khắc đều có thể lệ rơi lã chã. Nhìn mà làm cho người ta đau lòng a~.

Nhìn đôi mẫu tử kỳ dị chúng tôi, ông xã kinh ngạc nói : “Ba sẽ không bệnh chết, hai mẹ con cứ yên tâm”

Người phụ nữ tốt không nên đấu cùng với đàn ông đang bị bệnh, tôi cũng không phải là người không thông tình đạt lý, chuyện tối hôm qua cho qua đi.

Tôi nhiều lần ở cảnh trong mơ nhìn thấy thời điểm khi anh hết tình không còn lưu luyến gì, mỉm cười khom người rời đi, tôi đã muốn là thục nữ phải có phong đạm của thục nữ, không làm người đàn bà đanh đá, không làm đố phụ, không làm oán phụ. Tôi dĩ nhiên là thành công hơn mọi người, buông tay rời đi lại không tổn thất cái gì. Bất quá là một người đàn ông mà thôi.

Người thế nào không đến trước mắt, không cần đem chính mình nghĩ đến cỡ nào dũng cảm vĩ đại. Cảnh trong mơ sở dĩ làm người ta hướng tới, nhưng khó có thể thực hiện được.

***********

Tôi phát điên

Đêm qua, anh chạy về nhà hưng phấn mà nói : “Hiện tại hàng không bán giá rẻ đi Anh quốc! Mỗi một vé mới có 9 tệ 9!” (PS: không cần cảm thấy kỳ quái, hàng không thỉnh thoảng có rất nhiều giá rẻ đi nước ngoài được bán ra. Lần trước tôi cùng một người bạn còn mua được nguyên một vé máy bay đi Mỹ)

Tôi cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn anh : “Anh có ý gì? Có phải năm nay đi Anh quốc, anh ngồi ở khoang hạng nhất dành cho người của công ty đi công tác, còn em ngồi ở khoang 9 tệ 9?”

Anh cười hắc hắc

Đàn ông a~, khi thời điểm trái tim của hắn đã không ở trên người bạn, thì hắn cũng chả quan tâm gì đến sự sống chết của bạn nữa.

Muốn tôi ngồi, không có cửa đâu, tôi leng keng quăng một câu : “Em không ngồi, em không muốn nửa đường bị chết”

Anh cười nói : “Ngồi đi, anh mua bảo hiểm cho em”

Quả thực là anh bị bệnh vẫn có vẻ tốt hơn, bệnh vừa khỏi lại bắt đầu “khẩn cấp”

Anh nếu thật sự như vậy hi vọng tôi chết, chứng minh trong cuộc sống của anh đã không cần có tôi. Anh thậm chí muốn từ cái chết của tôi để  kiếm lời.

Phụ nữ a~, nên đối tốt với chính bản thân mình một chút.

Năm nay đi Anh quốc, tôi chẳng những muốn đi, còn muốn cùng anh ngồi ở khoang hạng nhất.

Phụ nữ nên đối với chính mình tốt một chút, chỉ chăm lo đi kiếm tiền có lợi ích gì? Còn không phải là đang tự đào cho mình một cái hố nhỏ để rơi xuống hay sao.

Một chị đã nói như thế này : “Cuộc sống quan trọng nhất là còn sống, phía sau mới có ý nghĩa”

Anh hiện tại đã nghĩ muốn diệt tôi.

Điều thứ ba trong nữ nhân bảo điển:

Nếu một người đàn ông bắt đầu chậm trễ bạn, mời bạn rời hắn đi. Không cần đau đớn, không cần lâm vào không tha, lại càng không bắt hắn phải trả giá cho nhu tình cùng tình yêu của bạn.

Hồng hạnh ra tường? (Thượng)

Không phải là tôi cố ý, tôi thề là tôi thật sự không phải cố ý muốn theo dõi. Ai bảo bọn họ tốt xấu có muốn chết hay không lại cố tình xuất hiện trước mắt tôi như thế.

Sau khi tan tầm, tâm huyết dâng trào muốn đi dạo phố.

Trong điều thứ tư của nữ nhân bảo điển:

Phải tin tưởng bản thân, đối xử tử tế với bản thân, làm cho cuộc sống của mình phấn khích hơn. Không cần lầm cho rằng phải làm cho bản thân không cảm thấy hối hận, mà nên làm cho bản thân mình cảm thấy mới mẻ hơn.

Đi rồi lại đi, ánh mắt tự nhiên bị một đôi nam nữ ở phía trước hấp dẫn. Tôi cũng không hiểu rõ vì sao ngay từ ánh mắt đầu tiên đã đem hai chữ xuất sắc đặt ở trên người bọn họ. Kỳ thật tôi cũng không thấy diện mạo của bọn họ như thế nào, cho đến lúc bước đến vạch qua đường, đèn đỏ, bọn họ dừng lại cước bộ, tôi mới phát giác ra tôi nhìn bọn họ chằm chằm đã lâu. Chột dạ tôi thu lại tầm mắt, lại phát hiện chung quanh nhìn bọn họ cư nhiên không chỉ có mình tôi.

“Quần chúng làm trụ cột” làm cho sự chột dạ của tôi giảm đi vài phần, tầm mắt lại không hiểu tại vì sao lại nhìn hướng bọn họ.

Đèn xanh bật lên, bọn họ một lần nữa bước đi, đồng thời cũng thu hẹp khoảng cách giữa tôi và bọn họ.

Cẩn thận nhìn lên, như thế nào cảm thấy càng nhìn càng quen mắt, mạnh bạo đi về phía trước gần chút nữa từng bước.

Đáng chết, trách không được cảm thấy nhìn quen mắt, dù sao cũng đã nhìn 10 năm rồi.

Bóng dáng nhiều năm tôi làm sao mà không nhận ra (người nào đó thấy đúng thì nên về nhà kiểm điểm tốt một phen – -II). Còn nửa ngày mà lúc này bên cạnh ông xã của tôi lại là nhân tình của anh, không đúng, là cô nàng Vạn Ngọc kia.

Tan tầm không trở về nhà, một mình cùng thư kí đi ra ngoài, có thể có chuyện tốt gì đây. Đừng nói với tôi là vì công việc, điều này nói ra ngay cả đứa trẻ lên ba cũng không tin, há có thể lừa được tôi.

Bọn họ rẽ ở ngã tư, tôi vội vàng theo sau, tránh ở chỗ rẽ nhìn trộm. Trước kia như thế nào không phát hiện ra tôi thế nhưng còn có tiềm năng làm đặc vụ a~ =.=

Đang muốn cất bước về phía trước, đột nhiên có một bàn tay đập vào sau lưng tôi.

“A~~” không cần hoài nghi, có thể phát ra tiếng kêu có lực rung động như thế, trừ bỏ tôi ra tuyệt đối không có người thứ hai. Hiện tại tôi nhưng thật ra bắt đầu có chút đồng tình với đồng chí “Kẻ trộm”, không có năng lực tâm lý thì thật là không chịu nổi.

Quay đầu trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên.

“Tử Đằng?” kỳ thực tên của anh ta là Bổn Nhất, nhưng nếu anh ta không phải họ Đỗ thì tên nghe rất là thanh nhã.

“Thật là em, anh vừa rồi nhìn nửa ngày cũng không dám xác nhận” anh ta cười nói.

Nhìn quanh bốn phía rõ ràng toàn là nam thanh nữ tú. Aiz~~~~ vì sao trước kia không biết là bộ dạng con người ngày càng suất sắc, người người thành nữ thần tượng, nam công địch.

Quên đi, dù sao hiện tại quay đầu lại tìm, khẳng định ông xã của tôi chẳng biết đã đi đâu rồi, cho nên không tìm nữa, về nhà sẽ đề ra nghi vấn sau vậy.

Tử Đằng (vẫn là bỏ họ ra kêu có vẻ dễ gọi hơn) là bạn học thời trung học của tôi, toàn bộ đều là thanh niên đầy nhiệt huyết.

Sau khi gặp mặt chúng tôi liền nói chuyện trên trời dưới đất. Tiếp theo anh ta mời tôi ăn cơm chiều.

Lòng tôi đã hết hi vọng khi mấy ngày nay ông xã không có ở nhà, hiện tại chính là vội vàng vui vẻ bên tình nhân, nào có tâm tư để ý gì đến tôi nữa. Về nhà đối mặt với vách tường không bằng cùng người này đi ăn cơm còn hơn, khó có được có người khẳng khái mời khách, không ăn không được.

Khởi điểm của sự trùng hợp này là nhận thức sai lầm bước đầu của tôi…

****************

Hồng hạnh ra tường? (Hạ)

Điều năm trong nữ nhân bảo điển:

Đối với thiện ý thưởng thức của đàn ông, nên dùng mỉm cười nhợt nhạt để đáp lại.

Nhưng là lúc này tôi lại một chút cũng cười không nổi.

“Liên Húc Sanh, kỳ thật mình đã thích cậu đã nhiều năm rồi!”

Nếu người nói những lời này không gọi là Đỗ Tử Đằng, cũng không gọi ngay cả họ của tôi, thì ta nghĩ tôi sẽ rất vui vẻ.

“Aiz~~~~” đã không còn đây là lần thở dài thứ mấy trong đêm nay, thật là hối hận vì chấp nhận một bữa cơm, mà tôi lại đem chính mình rơi vào vấn đề phức tạp như thế.

Gần nhất tôi rốt cuộc là gặp được vận may gì a~. Đầu tiên là ông xã có nhân tình (xem như có đi), tiếp theo là chính mình nhận được lời tỏ tình.

Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi được tỏ tình, lần đầu tiên đó nha! Ngay cả ông xã của tôi cũng chưa có nói qua lời nói làm cho người ta tim đập mạnh như thế. Hơn nữa bộ dạng của Tử Đằng so với ông xã cũng không kém, điều kiện kinh tế cùng ông xã tương đương, hơn nữa so với ông xã càng biết dỗ người….Đợi chút! Tôi đây là đang suy nghĩ cái gì thế này không biết? Làm sao có thể lấy Đỗ Tử Đằng ra so sánh với ông xã. Trời ạ, tôi như thế nào cảm thấy có chút cảm giác giống như hồng hạnh ra tường thế này!

Hôm đó, về nhà nhìn thấy ông xã, tôi thế nhưng sinh ra một tia xấu hổ. Tuy nói ông xã có lỗi với tôi trước, nhưng tôi là một người phụ nữ rất mẫu mực =.=, tuyệt đối không muốn có tình ở bên ngoài.

“Bà xã, em đã trở lại? Ha ha!” ông xã lắc lư đi đến trước mặt tôi, vừa ngửi thấy có mùi rượu, vừa rồi mới bắt đầu cảm thấy có chút tội ác lập tức không còn.

Rất vui vẻ sao, rượu nặng 56 độ uống vào cũng làm cho người ta say thành như vậy, tôi tức giận, anh khẳng định là có nhân tình! Đủ loại dấu hiệu đã cho thấy điều đó.

Tôi còn chưa lên tiếng, ông xã liền ngã xuống trên người của tôi, ép tới tôi không thở nổi. Cuối cùng tôi cố sống cố chết đem anh đặt trên giường, vừa ngồi xuống còn chưa kịp thở, ông xã xoay người một cái liền đem tôi nằm xuống giường, còn để một cánh tay chặn ngang trên người tôi. Tôi nghĩ đứng dậy, nhưng là như thế nào cũng không nhấc tay anh ra được. Một người say như thế, nhưng vẫn có khí lực lớn như vậy, tôi chỉ có thể mắt trợn trắng nhìn lên trần nhà. Quên đi, tôi buông tha cho giãy giụa, tôi bất động, nhưng là ông xã không đứng yên, vùi mặt vào cổ tôi, ô ô nói “Đừng rời khỏi anh…đừng rời khỏi anh …”

Đột nhiên cả người tôi cứng ngắc, trong đêm khuya ở thành thị, tôi nghe thấy tiếng trái tim của mình rạn nứt, giống với tiếng nứt của bức tượng thủy tinh rơi đầy đất.

Thì ra yêu một người là như vậy: để ý, hít thở không thông, thống khổ, tương tư muốn chết.

Tôi vẫn nghĩ luôn nghĩ anh đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên phối hợp lấy một cái tên, là ba của con tôi, cùng với thân phận “chồng ”, cùng sinh hoạt dưới một mái hiên, trừ tất cả những điều này ra, bên ngoài không có ý tứ gì đặc biệt.

Nhưng hôm nay nghe thấy anh ở trong lòng tôi la hét không cho một  người phụ nữ khác đi, tôi mới cảm giác được tất cả đều là lừa mình dối người.

Nếu anh không cần tôi nữa, tôi sẽ tìm đến cái chết mất.

Một khắc cũng không muốn sống tạm, tôi muốn giết chết 18 năm tình yêu kiên trì của mình.

**************

Binh đến tướng chặn.

Nhiều năm trước anh không cần tôi.

Khi đó tôi còn nắm toàn chức phu nhân, sau hôn nhân ra điều kiện thật tốt, ông xã cũng hoàn toàn thực hiện mọi yêu cầu của tôi, tôi rất yên tâm, cho dù có một ngày anh rời tôi đi, tôi dựa vào những thứ anh cho tôi, nửa đời sau cũng sẽ không gặp phải vấn đề lớn gì.

Sau đó tôi liền phát giác ông xã xảy ra vấn đề. Thỉnh thoảng trở về rất trễ, tôi đoán cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, nhưng tôi không đoán, tôi không thích phí phạm khí lực.

Tiếp theo có một ngày, có một giai nhân thanh tú trẻ tuổi bỗng nhiên tới tìm tôi.

“Cô là Trì phu nhân?” đã tìm tới cửa đã biết rõ còn cố hỏi, chẳng lẽ bộ dạng của tôi rất giống obasan sao? (obasan trong tiếng Nhật là bà cô, bà bác ý.)

Không đợi tôi trả lời, cô ta liền cố chấp tự nói : “Người đàn ông của cô đã không còn thương cô nữa, người anh ấy yêu là tôi. Hôn nhân không có tình yêu là không có đạo đức, hai người ly hôn đi!”

Nếu là tới khiêu khích, tôi không đánh vài câu sẽ làm cho cô ta thất vọng mất, khi cô ta một lòng muốn làm nữ nhân khổ tâm như vậy!

Tôi định thần, nhàn nhã không có một chút nóng nảy nói : “Cô làm sao biết anh ta không yêu tôi? Còn nữa, nếu hai người thực sự yêu nhau, cần gì phải bảo tôi ly hôn? Người chân chính yêu nhau không cần hôn nhân, tôi ly hôn hay không ly hôn trên thực tế đối với hai người yêu nhau không quan hệ lớn gì cả. Yêu là vô tư, cô nếu thực sự thương anh ta, cô sẽ không gây áp lực cho anh ta, làm cho anh ta thống khổ là chính cô đã tự đem thống khổ của mình nuốt vào. Cho dù trong bụng cô có mang cốt nhục của anh ta,  cô cũng có thể tìm đến nơi mà không ai biết để sinh ra nó, sau đó ngậm đắng nuốt cay nuôi nó 18 năm. Yêu là vĩ đại, không cần hồi báo. Cô nói thử xem?”

Nói xong, giai nhân thanh tú đỏ mặt không nói câu nào, quay đầu tức giận mà về.

Hừ~~ Cùng tôi đàm luận hôn nhân không có tình yêu là không có đạo đức, lão nương mười năm trước đã đọc qua rất nhiều sách về vợ chồng, chỉ bằng với cô mà cũng dám đến ra tay trên đầu thái tuế sao?

Làm vợ kỳ thật có ưu thế, người mới có cái gì mà tranh? Hiện tại ông xã của tôi cảm thấy cô ta mới mẻ, theo thời gian, cô ta cũng không phải là cũ hay sao? Làm vợ phải thể hiện lòng dạ của làm vợ.

Vì thế tôi sau lại bình tĩnh văn vẻ phân tích, lại nói lúc ấy tôi nài ép lôi kéo anh trở về là vì nhẫn, chịu không nổi tự tôn bị đâm thương. Tôi kỳ thật hoàn toàn không thương anh, bất quá là không chịu cúi đầu trước một phụ nữ khác.

Bất hạnh của 8 năm trước, hôm qua lại tái diễn.

Hiện tại tôi có thể khẳng định nói cho bạn biết rằng vô luận anh có bao nhiêu ý đồ chạy trốn, tôi đều phải dùng dây thừng trói, dùng trâu kéo, dùng nước mắt dỗ, biết vâng lời, can tâm để anh có vợ bé. Tóm lại tôi nhất định phải giữ anh lại, giữ không được trái tim của anh, thì cũng phải giữ lại thể xác của anh.

Bởi vì tôi yêu anh.

Không có quan hệ đến tự tôn.

Cho nên trên thế giới này không có phụ nữ siêu phàm thoát tục. Cái gọi là lãnh khốc chính là vì không có tình yêu chân thành.