Chồng Tôi Là Trăn Tinh

Chương 23




" Tên bệnh hoạn biến thái, suốt ngày toàn nói mấy lời biến thái! Anh ta đúng là trâu bò mà! "

......

Phía bên kia Tần Bạch Dương bị cô cúp điện trước khiến hắn có chút không vui, liền nhấc máy gọi thêm mấy cuộc nữa nhưng Di Giai Kỳ đều không trả lời hắn.

" Kỳ Kỳ, gan em lại to ra rồi, dám ngắt ngang máy tôi, tôi gọi lại cũng không thèm trả lời. Em được lắm. Xem tối nay tôi sẽ tính sổ với em như thế nào. "

Trong khi Tần Bạch Dương đang rất khó chịu thì Di Giai Kỳ bên này hoàn toàn trái ngược lại với hắn, sau khi dùng bữa xong cô ra ngoài vườn đi dạo mấy hôm nay bị hắn nhốt trong phòng khiến cô rất ngột ngạt. Di Giai Kỳ tiến gần đến chiếc xích đu ngồi xuống, được tận hưởng bầu không khí trong lành cùng làn gió mát thoang thoảng hương hoa nhè nhẹ trong vườn khiến tâm tình cô thấy tốt hơn hẳn. Di Giai Kỳ đang nhắm mắt tận hưởng thì bên tai cô nghe được tiếng sột soạt liên hồi, vì hiếu kỳ nên cô đã lần theo những tiếng sột soạt ấy để tìm đến nơi phát ra âm thanh, sau một lúc lâu tìm kiếm thì cảnh tượng trước mắt khiến cô phải rùng mình, dùng tay bụm chặt miệng bản thân lại ngăn cho nó không phát ra tiếng la, vội vàng núp sau một bụi cây lớn, tay run run bụm chặt miệng mình lại. Đầu cô bây giờ liên tục hiện lên hình ảnh hai đứa em của Tần Bạch Dương là Tần Bạch Uyên và Tần Bạch Cung đang trong hình hài nữa người nữa trăn trông rất quỷ dị, Di Giai Kỳ sợ hãi đến nỗi thiếu một chút nữa thì cô đã hét toáng lên rồi, hai mắt cô bắt đầu ứa nước, chân run run gần như không thể trụ nổi nữa mà ngồi bệch xuống đất, phải mất mấy phút sau cô mới có thể bình tĩnh lại được. Vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh rồi chạy nhanh về phòng khóa trái cửa lại, Di Giai Kỳ cầm lấy điện thoại di động lên định gọi cho Tần Bạch Dương nhưng phút cuối cô như kịp thời nghĩ ra được gì đó vội vàng buông điện thoại xuống giường, vẻ mặt dường như vẫn chưa hết hoang mang.

" Bạch Uyên, Bạch Cung hai đứa trẻ này..... không phải là người.... thảo nào trong nhà này lại thờ tượng trăn thì ra bọn họ là quái vật, Tần Bạch Dương anh ta cũng là quái vật, anh ta lừa mình. Không được, mình không thể ở đây được nữa, phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nếu còn ở đây nói không chừng cái mạng nhỏ này của mình cũng không thể giữ được nữa mất.... " Di Giai Kỳ ngồi trên giường cô lo lắng ngồi tự độc thoại một mình.

" Nhưng bây giờ mình phải đi đâu đây? " cô đứng dậy đi tới đi lui đầu đang suy nghĩ không biết tìm nơi chốn đi thì bỗng nhiên cửa phòng vang lên 3 tiếng gõ cửa làm cô hốt hoảng giật mình vội vã nhảy lên giường đắp chăn phủ lên cơ thể rồi nhắm mắt lại vờ ngủ. Người gõ cửa bên ngoài không thấy ai ra mở cửa liền tự mở cửa bước vào, người này không ai khác chính là một trong hai người giúp việc mang thức ăn lên cho cô lúc sáng.

" Thiếu phu nhân... " nữ giúp việc khẽ gọi, nhưng đợi mãi không nghe tiếng cô đáp trả cô ta liền tiến đến gần giường ngủ quan sát khi thấy cô đã ngủ thiếp đi liền lui ra ngoài không làm phiền cô nữa. Cô ta bước ra ngoài rồi nói vào điện thoại.

" Thiếu chủ, thiếu phu nhân đã ngủ rồi ạ! "

" Ngủ rồi sao? " giọng nói băng lãnh của Tần Bạch Dương vang lên qua điện thoại.

" Vâng thưa thiếu chủ! "

" Ừm... Cứ để cô ấy nghỉ ngơi không được làm phiền! "

" Vâng. "

Di Giai Kỳ sau khi nghe tiếng đóng cửa cô mới từ từ mở mắt ra nhìn, thấy không có ai mới yên tâm ngồi dậy.

" Hức... phải làm sao đây?.... Mình phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này bây giờ? hức.... hức... hư.... " không biết có phải là vì đang quá sợ hãi hay không mà gương mặt cô bỗng chốc liền mếu máo bật khóc.

" Đúng rồi.... chị Mai... Điện thoại.... điện thoại đâu rồi? " Di Giai Kỳ đang trong cơn hoảng loạn vì không biết phải đi về đâu, thì đau đầu cô liền nhảy đến một người, vội vàng dùng tay quệt nước mắt trên mặt rồi xoay tới xoay lui tìm chiếc điện thoại của mình. Di Giai Kỳ ngàn vạn lần cũng sẽ không hề biết rằng suy nghĩ ngày hôm nay của cô trong tương lai sẽ vô tình hại chết một mạng người.

Tay run run ấn phím trên màn hình điện thoại rồi đưa lên tay nghe, sau những tiếng tút dài vô tận thì đầu giây bên kia liền có người bắt máy trả lời trong giọng nói ngáy ngủ.

" Ai thế? " Mai Châu nói.

" Chị Mai cứu em với hức hức..... hư.... " sau khi nghe được tiếng của Mai Châu, Di Giai Kỳ như một đứa trẻ lạc mất mẹ vừa gặp lại liền bật khóc nức nở.

" Kỳ Kỳ.... là em sao Kỳ Kỳ? Mấy hôm nay em đã ở đâu thế? Sao lại không.... " Mai Châu đang trong cơn buồn ngủ, sau khi nghe thấy giọng của Di Giai Kỳ phát qua chiếc điện thoại cô liền tỉnh táo bật ngồi dậy mở miệng hỏi lấy hỏi để.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

còn tiếp

Mai đăng tiếp nhé!!!