Chồng Tôi Là Trăn Tinh

Chương 10




Di Giai Kỳ nhìn người đàn ông trước mặt cảm thấy anh ta rất quen thuộc giống như là đã từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra là ai. Nhận thấy được vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu của cô nhìn mình, khiến lòng anh có chút hụt hẫng cũng đoán được phần nào là cô đã quên mất mình rồi.

" Kỳ Kỳ, em không nhớ vị học trưởng này sao? " thôi thì cô quên, anh đành nhắc cho cô vậy.

Di Giai Kỳ sau khi nghe được hai chữ học trưởng như nhớ ra gì đó khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ lên sự bất ngờ hỏi:

" Anh....... học trưởng..... thật sự là anh sao? "

" Là anh đây cô bé! Anh còn tưởng là em quên luôn anh rồi chứ? Lúc nãy thấy biểu hiện của em hình như không nhớ ra anh nhỉ? Em làm anh buồn lắm đấy! "

" Hihihi.... Em xin lỗi, nhất thời em quên mất, nhìn anh rất khác trước kia nha.... " Di Giai Kỳ cười trừ.

" Khác lắm sao? "

" Đúng vậy a! Nhìn anh đẹp trai hơn trước rất nhiều nha, em còn tưởng là một anh chàng soái ca nào đó chứ. "

" Em đó, thật dẻo miệng "

" À... đúng rồi, anh sao lại ở đây? "

" Anh.... " vừa định trả lời cô thì từ đằng sau vang lên một giọng nói.

" Kỳ Kỳ à, chị xong rồi....... Đây là bạn em sao? "

" À đây là học trưởng khi còn học ở đại học ấy ạ! Anh ấy tên là Quân Giai Ngôn."

" Chào cô.... " Quân Giai Ngôn đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay.

" À... chào anh, tôi là Mai Châu" thấy anh chào hỏi mình lịch sự Mai Châu liền đưa tay ra bắt tay chào hỏi.

" Hai người làm việc ở đây sao? " Quân Giai Ngôn nhìn hai người hỏi.

" Đúng vậy, anh cũng đang làm việc ở đây sao? Sao trước giờ em chưa từng gặp anh nhỉ? "

" Không, anh chỉ vừa về nước, chủ yếu là để thay ba anh quản lý công ty... "

" Vậy..... anh chính là chủ tịch tương lai của công ty này sao? "

" Cũng có thể coi là vậy. " Quân Giai Ngôn mỉm cười gật gật đầu trả lời.

Thấy Di Giai Kỳ và Châu Mai nhìn mình đầy sự bất ngờ, anh liền lên tiếng

" Được rồi, chúng ta vào trong thôi! "

" À, vâng... "

Cả ba vừa bước vào trong thì trên sân khấu của buổi tiệc có một người đàn ông khá đứng tuổi ăn mặc lịch sự khuôn mặt vui vẻ nhìn xuống bên dưới cầm mic chuẩn bị nói, người đàn ông đấy chính là chủ tịch của công ty ba của Quân Giai Ngôn.

" Xin chào tất cả mọi người, tôi là Quân Ký Dương chủ tịch công ty Quân Điền sau đây tôi xin có đôi lời phát biểu, trước hết tôi xin cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu của mình hôm nay đến đây để dự buổi tiệc nhỏ này của công ty, mục đích chủ yếu của bữa tiệc ngày hôm nay là tôi sẽ giao lại quyền thừa kế Quân Điền cho con trai tôi Quân Giai Ngôn. " Quân Ký Dương vừa dứt lời thì bên dưới đã vang lên tiếng vô tay của mọi người.

" Anh đi trước nhé! " Quân Giai Ngôn quay sang nhìn cô nói.

" Vâng "

Anh chỉnh lại trang phục của bản thân rồi bước về sân khấu dưới mọi ánh mắt cùng những lời bàn tán ngưỡng mộ của mọi người trong bữa tiệc.

" Xin giới thiệu với mọi người đây là con trai tôi Quân Giai Ngôn là người sẽ thay tôi quản lý Quân Điền sau này. " Quân Ký Dương vừa thấy von trai mình bước lên ông đã cầm mic lên giới thiệu sau đó đưa sang cho anh.

" Chào mọi người, tôi là Quân Giai Ngôn, sau này sẽ thay ba tôi quản lý Quân thị, mong mọi người giúp đỡ. Còn bây giờ mời mọi người cứ tự nhiên nhập tiệc " Quân vừa dứt câu anh liền cầm ly rượu đưa ra phía trước như kính mọi người bên dưới, sau đó ngửa cổ uống sạch. Bên dưới liền vỗ tay vang dội.

*Về phía Tần Bạch Dương, vừa trở về từ Trúc Sơn Động thì đã không thấy cô đâu, dùng điện thoại liên tục gọi cho cô nhưng cô lại không nghe máy, tức giận liền quăng điện thoại xuống giường, ra ngoài tìm quản gia.

" Thiếu chủ? "

" Vợ tôi đâu rồi? Sao lại không thấy trong phòng?"

" Thiếu phu nhân lúc nãy có nói là đi dự tiệc gì đó ở công ty rồi thưa thiếu chủ."

Tần Bạch Dương nghe xong câu trả lời liền nổi đóa bước về phòng. Di Giai Kỳ em được lắm dám đi chơi mà không thèm nói với chồng mình một tiếng, hôm nay tôi nhất định sẽ trừng trị em, để xem ngày mai em có thể bước xuống giường được nữa không.

11 giờ đêm.

Lúc này, Tần Bạch Dương đang đứng ngoài ban công phòng ngủ của hắn và cô, ánh mắt xanh đẹp đẽ nổi đầy lửa giận của hắn đang hướng về phía cổng của Tần gia, nơi có một đôi trai gái đang ôm nhau, bàn tay hắn vô thức siết chặt lại thành nắm đắm nổi đầy gân guốc.

Hai phút sau, cửa phòng được mở ra, Di Giai Kỳ bước vào, vừa bước vào phòng thứ đầu tiên khiến cô chú ý nhất là rèm cửa ngoài ban công đang bay bay nhè nhẹ trong gió, chẳng phải lúc nãy trước khi ra ngoài cô đã đóng cửa rồi sao, làm sao gió có thể lùa vào được chứ. Di Giai Kỳ từ từ bước đến vừa đủ để nhìn ra ngoài ấy xem là mình đã đóng hay chưa, hay là do cô nhớ nhầm đi.

- - - - - - - - - - - - - còn tiếp - - - - - - - - -