Chồng Tôi Là Siêu Biến Thái!

Chương 2: Đầu óc tôi chằng chịt đều là em




2 năm trước, khi Cố An mới chỉ 17 tuổi, tính tình lại thập phần ngang bướng. Dĩ Triệt đưa tay lên day day thái dương, đôi mắt thập phần mệt mỏi nhìn đứa con gái suốt ngày chỉ biết ham chơi này.

"Con đấy, cả ngày chỉ biết chơi bời. Hôm nay ta có chuyện quan trọng cần giải quyết trên công ty, con lấy tập tài liệu này đến Đông gia đưa cho bác Đông Hoàng"

Đôi ngài thanh tú của Cố An nhíu lại, mặt mày ủ rũ, hôm nay cô đã đặt lịch đi học vẽ rồi.

"Ba, nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết! Ta nghe bảo Đông Quân vừa mới du học về nước, con sang đấy rồi làm quen dần đi"

Cô nghe được thì lại càng ủ rũ hơn, tên Đông Quân đó nghe thấy thôi là đã biết là một tên đại nhàm chán rồi, hơn nữa cô còn không muốn bị sắp đặt đâu.

"Không phải hồi nhỏ con toàn bám cậu ta sao, sao giờ lại thay lòng rồi?"

"Bám gì chứ? Con chỉ thấy anh ta đáng thương, suốt ngày bị ba phạt. Đưa thì đưa, nhưng con sẽ không đính hôn với anh ta đâu"

--------

Chiếc xe Ferrari đen bóng lăn bánh vào khuôn viên biệt thự Đông gia, ở giữa khuôn viên là một cái đài phun nước lớn, bên ngoài còn đề biển hiệu to tướng ghi "Đông Gia". Hai bên lối ra vào còn có một vườn hoa, thoạt nhìn toàn loài hiếm, mấy cái cây to kia ít cũng phải gần trăm năm.

"Nhà họ Đông này sao lại khoa trương vậy chứ, ba mẹ mình còn không khoe khoang như vậy"

Tài xế dừng xe ở bãi đỗ xe sau khuôn viên, liền cung kính cất giọng, hai bên là một vài cô hầu đứng thành hàng.

"Cố tiểu thư, đã đến Đông gia rồi"

Cố An nhàm chán thở dài một tiếng, ngay sau đó quản gia chạy tới mở cửa xe, cô được dẫn dắt tận tình vào trong biệt thự.

"Bác Hoàng không có nhà sao?"

"Ông chủ đang trên chuyến công tác, đặc biệt dặn dò thiếu gia thay mặt tiếp đón tiểu thư, mời lên lầu"

Bên trong biệt thự mang phong cách cổ phương Tây, toàn là bảo vật, diện tích cũng rộng đến choáng ngợp. Cố An cũng là sinh ra trong một gia đình rất giàu có, nhưng mẹ cô lại thích những thiết kế hiện đại không quá cầu kì, nên những thứ này cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Đến trước cửa phòng thì cô hầu gái tự động rời đi, Cố An nhìn cánh cửa phòng to lớn trước mặt, tay nhỏ đưa lên gõ 3 cái.

"Vào đi"

Đây là phòng sách, trên tường đều là những kệ sách bao quanh chất đống, tông chủ đạo là màu đen xám, căn phòng nhìn âm u đến bất thường. Một con người hoạt bát và đầy sức sống như Cố An nhìn thấy có chút khó chịu.

Đông Quân ngồi trên ghế tựa lưng quay vào đằng trong, Cố An không thể nhìn rõ mặt người đàn ông, chỉ biết rằng giọng nói thập phần trầm ấm lại nam tính.

"Tôi hôm nay chỉ muốn đến đưa tài liệu giúp ba tôi, không còn việc gì thì tôi sẽ để đây rồi về trước"

Trong thâm tâm Cố An có cảm giác không ổn, thôi thúc cô phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

"Em lại đây, tôi xem xong tài liệu sẽ để em đi"

Cố An đi lại gần chiếc bàn gỗ quý, bàn tay nhỏ đặt tập tài liệu ngay ngắn trên bàn. Bỗng chốc Đông Quân liền đứng bật dậy, xoay người về phía Cố An mỉm cười mãn nguyện.

Cố An chợt đứng hình mất 5 giây, một phần do bất ngờ, còn lại là do hắn quá đẹp trai. Đây chính là khuôn mặt không góc chết trong truyền thuyết mà. Hơn nữa hắn còn rất cao, tầm khoảng mét 9, thân hình rắn chắc, sắc đẹp của hắn thì hỏi phải bàn, hắn còn thông minh, có tài. Người như vậy, phải biết bao nhiêu cô gái theo đuổi chứ?

Đông Quân cũng không ngờ tiểu bạch thỏ của hắn lớn lên trổ mã xinh đẹp như vậy. Nước da bạch ngọc, khuôn mặt thanh tú cùng sống mũi dọc dừa, đôi môi đỏ mọng thoạt nhìn chỉ muốn cắn mút, còn có cả đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn chằm chằm vào hắn lúc này lộ thêm 1 tia chán ghét.

Đông Quân đột nhiên vòng qua phía bên kia bàn áp sát người cô xuống, Cố An chỉ biết hốt hoảng mà né người, bị hắn đè nằm xuống chiếc bàn, hai tay chặn đứng hai bên cô lại.

"Anh làm gì?!"

Hắn vốn dĩ không định làm thế này, nhưng nhìn thấy vợ nhỏ quá đáng yêu, không nhịn được lại trêu đùa. Khuôn miệng cười tà mị, đôi mắt ngắm nhìn bảo bối mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm. Thầm tán thưởng tác phẩm dứoi thân mình.

"Tiểu An của anh ngày càng mê người, anh sợ nếu không nhanh đoạt lấy, đám chó lang đó sẽ cướp em đi"

Cố An cực kì khó hiểu, mấy năm không gặp, sao có thể không nói lời nào liền đè là đè chứ.

"Não anh có vấn đề không vậy? Tôi và anh đã không gặp mấy năm nay, giả vờ tình cảm gì chứ?"

Đôi mắt kiên cường ấy lại thêm 1 tia chán ghét, như rọi thẳng vào người Đông Quân vậy. Nhưng hắn không hề khó chịu, ngược lại còn thích thú. Mấy năm nay hắn chỉ cho người chụp những bức ảnh của cô, không ngờ cô ngoài đời lại còn câu hồn hơn trong ảnh.

"Đấy là do em chưa từng nhung nhớ một người suốt mấy năm dài đằng đẵng. Cố An, đầu óc tôi chằng chịt đều là em"