Chị Kim Tử không cản tôi, Linh Tử cũng không đuổi theo tôi. Hiện tại hẳn bọn họ đang rất đau đầu. Tôi biết chuyện này là Sầm Tổ Hàng sai, anh ấy không nên uy hiếp người khác như vậy. Nhưng thật sự tôi cũng không muốn đối mặt với anh ấy ngay lúc này.
Đi vào trong con hẻm nhỏ kia, lòng tôi loạn, hoàn toàn rối loạn. Hình ảnh những chuyện đã xảy ra giữa tôi và Sầm Tổ Hàng cứ lặp lại trong đầu, hóa ra anh ấy đối xử với tôi như vậy chỉ vì một nguyên nhân, đó chính là tôi dùng để chứng minh thân phận của anh ấy.
Tôi không biết tôi đã đi bao lâu, thấy xung quanh chỉ là đường với ánh đèn mờ mờ tối tăm. Không đúng! Cái ngõ nhỏ này chính là con hẻm nhỏ cạnh cái miếu, nơi này cách nhà tôi rất gần, sao tôi đi lâu như vậy mà vẫn chưa tới nhà tôi? Tôi nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ đèn đường mờ mờ ra tôi không thấy bất cứ thứ gì khác. Tôi không thể đoán được tôi đã đi tới nơi nào. Nhưng tôi biết tôi vẫn ở trong con hẻm nhỏ kia, bởi vì đèn đường không hề thay đổi. Đi hết con hẻm nhỏ sẽ ra một đường lớn, đèn đường ở đó không giống như đèn trong hẻm.
Nhưng tại sao tôi đã đi lâu như vậy mà vẫn còn ở trong con hẻm này?
Khi tôi còn đang nghi hoặc, một chiếc taxi chậm rãi dừng ở trước mặt tôi, một tài xế thò mặt ra nói: “Muốn đi xe không? Đường tối như vậy mà cô cũng dám đứng một mình à?”
Tôi nhanh chóng lên xe, báo địa chỉ trường tôi. Tài xế cũng không nói nhiều lời, lái xe rời đi. Nhưng dần dần tôi thấy có điều không đúng. Xe này không đi tới trường của tôi mà dừng lại sau khi đi qua vài tòa cao ốc. Khi tôi còn đang nghi ngờ, tài xế kia đã kéo tôi xuống xe, còn chưa kịp kêu lên miệng tôi đã bị dán băng dính. Hắn ta trực tiếp vác tôi đi vào một tòa nhà hai tầng bên cạnh.
Tôi kêu lên sợ hãi, hoảng loạn giãy giụa, nhưng miệng tôi không cử động được, giãy giụa cũng không thắng nổi một người đàn ông trưởng thành.
Tôi bị ném vào một gian trống trong ngôi nhà kia. Có thể từ không khí nhận ra được căn nhà này đã không sử dụng từ lâu. Hơn nữa cửa sổ được đóng kín, bốn phía xung quanh là các dãy hàng hóa. Đây là một cái kho để hàng.
Gã tài xế kia ném tôi xuống rồi xoay người đóng cửa rời đi. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Hắn không buộc tay tôi lại, tôi nhanh chóng gỡ lớp băng trên ở miệng ra, lớp băng keo dính chặt khiến tôi đau nhói. Nhưng tôi cũng không để ý tới đau đớn, chỉ nghĩ tìm cách rời khỏi nơi này.
Tôi vọt tới trước cửa, dùng sức đập mạnh nhưng cửa kia không hề mở ra.
Hẳn đã được khóa từ bên ngoài. Tôi lớn tiếng kêu to nhưng cũng vẫn không có một âm thanh phản hồi nào.
Tôi thấy cửa sổ bên kia, chạy tới cửa sổ, nhưng cửa sổ đã bị bịt kín lại, hơn nữa còn làm một lớp rào chống trộm bên trong, muốn phá vỡ cửa kính có lẽ cũng không để làm gì.
Vì sao tôi lại bị bắt cóc? Vì sao tôi lại bị nhốt ở đây? Tôi nôn nóng sợ hãi tới phát khóc. “Ngươi so với Sầm Mai thì kém hơn nhiều.” Một giọng nói truyền tới, tôi lập tức ngừng khóc, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Tôi dám khẳng định, vừa rồi khi gã tài xế kia đóng cửa trong phòng này chỉ có một mình tôi. Mà hiện tại Ngụy Hoa đang đứng ngay trước mặt tôi.
Hắn cao khoảng bằng tôi, khóe mắt mang theo ánh cười, vươn tay chỉ chỉ vào ngực của mình, nói: “Lúc trước khi Sầm Tổ Hàng móc trái tim của Sầm Mai, hồn của cô ta vẫn còn trong thân thể cô ta. Cô ta thấy người đàn ông mình yêu nhất móc lấy trái tim mình ăn từng miếng từng miếng, vậy mà Sầm Mai lúc ấy không hề khóc.”
Tôi sợ hãi lui vào một góc. Nơi này sáng đèn, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng đầu ngón tay hắn nhỏ ra máu. Kim Tử đã nói, trên tay hắn đã có rất nhiều mạng người, tôi lại không phải thuần dương, hắn sẽ không giết tôi chứ.
“Sợ à? Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Giết ngươi sẽ chỉ khiến Sầm Tổ Hàng càng hận. Khi luyện hóa tiểu quỷ, mỗi khi hắn oán hận đều phát ra năng lực. Ta đây chỉ muốn nhốt ngươi ở chỗ này mấy ngày khiến hắn sốt ruột mà thôi. May mắn mà nói, không có ngươi làm chứng cho thân phận của mình, hắn dùng mượn xác hoàn hồn sẽ bị mấy đạo sĩ khác xen vào thu phục.”
“Vậy… Sao ngươi không bị đạo sĩ thu phục!” Tôi lấy hết can đảm để hỏi.
“Thân thể này là của chính ta. Ta có thể xem là tự thân luân hồi, không phải là mượn xác hoàn hồn. Trước đây, ta phản phệ Sầm Quốc Hưng, vì để không bị người nhiều chuyện quấy rầy kế hoạch của ta, ta cùng Sầm Quốc Hưng nhị hồn nhất thể. Hắn có phương pháp Minh hôn thì ta cũng có phương pháp của mình. Trên thế giới này cũng không chỉ có Sầm Tổ Hàng hắn là thông minh.”
Theo bản năng tôi sờ lá bùa dưới lớp quần áo mà mình đeo trên ngực. Nhưng Ngụy Hoa lại chỉ cười: “Bùa phân hồn? Hắn đối với ngươi thật tốt. Sầm gia bọn họ quả thật rất lợi hại. Nhưng thế thì sao? Hừ, nơi này là Mai nhi sát*. Ở nơi này khí không ra được. Cũng không biết là ngẫu nhiên hay là có người cố ý, tòa nhà này chỉ hai tầng nhưng xung quanh lại đều là nhà năm tầng. Không chỉ như vậy, bề ngoài những tòa nhà năm tầng kia lại có màu của kim thủy mộc hỏa thổ. Thành Ngũ Hành trận. Hơn nữa ở giữa lại là Mai nhi sát. Nơi này cũng chỉ có thể dùng để làm kho hàng, người mà ở đây dù không chết thì mọi thứ cũng sẽ không thuận. Mà khí tức của ngươi, tại Mai nhi sát giữa Ngủ Hành trận cũng chỉ có thể luẩn quẩn trong này, Sầm Tổ Hàng sẽ không cảm nhận được ngươi.” (*Mai nhi sát: Nhà có hai dãy trước, sau, hai mé bên lại có hay dãy nhà chái nối liền hai dãy nhà chính lại, tạo nên sân giữa chính hình vuông, bốn góc chái nhà đâm vào nhau, là phạm vào "mai nhi sát").
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”