Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 56-2




Là Khúc Thiên, cũng chính là Tổ Hàng, anh ấy tìm được tôi.

Anh ấy ôm chặt lấy tôi, tôi có thể cảm thấy trên người anh ấy ướt đẫm, nhưng lúc này tôi cũng không để ý tới việc bị ướt, chỉ cần tôi không phải ở một mình nữa là được.

Tôi vẫn khóc ở trong lòng anh ấy, đến khi trận mưa này tạnh dần, ánh mặt trời lần nữa hửng lên xuyên thấu qua cửa ngôi nhà, chiếu vào người tôi thì cảm xúc của tôi mới ổn định lại được.

Toàn thân Khúc thiên đều ướt, xem ra anh ấy mạo hiểm mưa gió chạy tới đây.

Tôi sụt sịt, nói: “Sao anh biết em ở chỗ này?” Thật sự ở hoàn cảnh này, cho dù tôi có chết cũng chưa chắc đã có người biết.

“Do là bùa kia, khi hồn phách của em không ổn định thì anh sẽ cảm giác được.”

Tôi mới nhớ ra lá bùa anh ấy cho tôi luôn đeo ở ngực. Linh Tử nói đó là bùa phân hồn.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu khắp mọi nơi, bụi chuối tây xanh rì kia, những ngôi mộ nho nhỏ kia không có chút dị thường nào.

Khúc Thiên cảm nhận được ánh mắt của tôi, nói: “Ngôi nhà này có cách cục đại hung. Nhà ở bên cạnh mộ hay có thể nhìn thấy mộ đều không tốt. Đặc biệt ngôi nhà này trước sau đều có mộ. Loại nhà như này, người có thể ở được chỉ có làm cửa xiên, hơn nữa bát tự của người này phải có thiên can Mậu Thổ*. Loại người này chính là người dù người ta chết cũng phải đòi lại tiền. Bọn họ ở sẽ rất giàu có, người bình thường ở sẽ không chịu nổi sát khí.” (*Mậu Thổ: Mọi người muốn biết kĩ google là sẽ ra nhé.)

“Vậy sao bọn Lệ Lệ lại biết mà ném em ở đây?”

Khúc Thiên đưa tôi ra khỏi nhà. Xe của anh ấy dừng ven đường cách đó một đoạn. Anh ấy đi về phía xe, từ trong xe lấy ra bật lửa, hương, còn có giấy tiền vàng mã. Xem ra anh ấy đã có chuẩn bị.

Anh ấy kéo tôi tới, bảo tôi tự thắp hương trước ngôi nhà cùng các ngôi mộ, đốt tiền giấy, khấn xin lỗi.

Chờ sau khi khấn xong, tôi liền hỏi nhỏ: “Nếu bọn họ không tha thứ cho em thì sao?”

“Bọn họ dám không, anh còn ở đây.” Anh ấy cũng nói nhỏ, “Được rồi, trở về đi. Việc hôm nay không cẩn thận sẽ lại khiến em bị sốt.”

Chờ đến khi hương sắp tàn, chúng tôi mới lên xe trở về. Khi lái xe trên đường, Khúc Thiên cởi áo thun trên người quăng ra ghế sau của xe. Trước kia tôi từng xem Khúc Thiên chơi bóng, anh ấy cũng không mặc áo, nhưng lúc ấy tôi cùng anh ấy không có quan hệ gì, cho dù anh ấy cởi hết quần áo cũng không liên quan gì với tôi ca.r

Nhưng hiện tại, trong thân thể này chính là Sẩm Tổ Hàng, mà anh ấy cùng tôi… Tối hôm qua chúng tôi còn… Mặt tôi không nhịn được lại nóng bừng lên.

Khúc Thiên lại rất tự nhiên, khi xoay người mở cửa liếc nhìn tôi một cái, hỏi: “Mặt đỏ như vậy, bị sốt rồi sao? Em có muốn tới bệnh viện khám không?”

Tôi vội vàng lắc đầu. Nếu tôi bị sốt phải nằm viện lần nữa, tôi không biết ba tôi sẽ lại nói lời khó nghe gì với Sầm Tổ Hàng.

“Bị dính mưa thì mau đi khám, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Anh ấy đẩy tôi vào xe, khởi động rồi lái xe khỏi nơi đáng sợ này.

“Anh cũng dính mưa mà.”

“Chỉ thân thể này dính mưa. Anh gặp mưa sẽ không sao cả.”

“Vì sao quỷ dưới bụi chuối kia… lại muốn vào nhà tránh mưa? Em nghe được bọn họ nói chuyện.”

“Là thói quen thôi, có những người chết rồi nhưng vẫn duy trì thói quen khi còn sống. Bằng không mảnh đất hoang vu lại có nhiều mộ như vậy, đâu có nơi nào để tránh mưa. Mộ chính là nhà của bọn họ.”