Vào thứ sáu, Đàm Thiến gọi cho tôi bảo tôi tới nhà cô ấy một chuyến. Tôi nói thẳng là có tiệc rượu, phải đi theo Khúc Thiên đi Lân Trấn.
Khi xe ra ngoại ô, đợi một chút, rất nhanh liền có hai chiếc xe của Kim Tử bọn họ đi tới. Tôi không nghĩ sẽ có nhiều người đi như vậy. Xe Kim Tử đi trước dẫn đường, vài chục phút sau đã đến Lân Trấn. Lân Trấn là một thị trấn nhỏ ở huyện thuộc thành phố chúng tôi.
Ba chiếc xe dừng trước một tòa nhà nhỏ. Tòa nhà này đã cũ xưa rách nát, nhìn qua có thể thấy đã được xây từ rất lâu. Trước mặt tòa nhà còn treo một thẻ bài Trung y nhưng đã bị dãi nắng dầm mưa mà hình dáng không còn rõ ràng.
Mọi người đều xuống xe. Tôi mới thấy được, lần này tới có Kim Tử, Linh Tử, còn có cả chồng của Kim Tử, có thêm một người hình như là bạn cùng phòng của Linh Tử. Lần trước khi đi gặp Linh Tử có thấy bọn họ ở cùng nhau.
Kim Tử gõ cửa trông rất quen thuộc, mở cửa là một ông già, hẳn chính là lão Chung. Lão Chung trông rất già, phía sau ông ta còn có một con chó đen. Nhưng con chó đen kia giống như không hề hoan nghênh chúng tôi, nó quay về phía Kim Tử Linh Tử sủa loạn. Lão Chung quát con chó vào nhà, cười nói: “Các cháu còn nhớ sao!”
“Nhớ chứ! Nhớ chứ!” Linh Tử vẫy vẫy tay, “Đi, lên xe. Đã đặt tiệc ở Phúc Hương Lâu rồi. Lão Chung, hôm nay ông uống say cháu sẽ đỡ ông lên giường, trông ông cho tới ngày mai tỉnh rượu.”
Nói rồi cậu ta liền lôi kéo lão Chung lên xe.
Lão Chung cũng không cự tuyệt, cười tủm tỉm đóng cửa đi theo. Chỉ là khi ánh mắt ông ấy nhìn thấy chúng tôi, khẽ khựng lại một chút, cẩn thận hỏi: “Hai người này là…”
“Tới tiệc kính rượu sẽ giới thiệu.” Linh Tử đỡ lão Chung lên xe, sau đó chúng tôi đi tới Phúc Hương Lâu.
Tôi cảm thấy Phúc Hương Lâu này hẳn là nhà hàng tốt nhất trong thị trấn. Rất rõ ràng là đã đặt bàn trước, khi chúng tôi đến trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.
Tất cả có bảy người, thêm một con chó. Mọi người cùng nâng chén, chúc lão Chung trường thọ gì đó.
Ăn chút đồ ăn, Linh Tử liền chúc rượu lão Chung.
Có thể thấy được cả bốn bọn họ với lão Chung đều rất thân thiết, ngay cả chị Kim Tủ cũng có thể bám vào bả vai lão Chung, cùng nâng chén với ông ấy. Rốt cuộc cũng đến lượt chúng tôi. Khúc Thiên nâng chén rượu lên, cung kinh đưa tới trước mặt lão Chung. Khi lão Chung nhận chén rượu, tôi mới nhìn thấy một bên tay ông ấy chỉ có ba ngón tay. Nhìn vết thương thì đã rất cũ, cũng không biết là bị làm sao.
Linh Tử vừa định nói thì Khúc Thiên đã nói trước: “Tôi là Sầm Tổ Hàng, là anh em với Sầm Tổ Dược.”
Lão Chung đang nhận chén rượu liền ngẩn người. Kim Tử ở bên cạnh nói: “Nói chuyện này làm gì? Tới đây là để ăn, uống vui vẻ trước đã, có gì ngày mai nói!”
Khúc Thiên lại không chịu từ bỏ, mà nói: “Tôi bị Ngụy Hoa luyện hóa, hiện tại tôi đang ở trên người Khúc Thiên là để tìm kẻ đứng phía sau việc tính kế cho Sầm Quốc Hưng luyện tiểu quỷ. Tôi biết ông là con rể của Sầm Tổ Dược, ông từng ở nhà anh ta hẳn cũng biết ít nhiều.”
Lão Chung chậm rãi buông chén rượu, ngồi xuống, im lặng một lúc rồi khóc lên. Một ông lão già cả cứ như vậy khóc tu tu thật khiến người ta cảm thấy thống khổ. Chỉ có đau đơn cực lớn mới khiến một ông lão có thể khóc. Ông ấy vừa khóc, vừa sờ vào chỗ hai ngón tay bị mất đi của mình, nói: “Thôi bỏ đi, bỏ cả đi. Những chuyện này đã qua rồi thì cứ để qua đi. Chung Thành của ta cũng thế nhưng ta không muốn truy cứu nữa, bỏ qua hết đi.”
Tôi khẽ giật áo Kim Tử bên cạnh, hỏi: “Chung Thành là ai thế ạ?”
“Con của ông ấy, cũng bị Ngụy Hoa lợi dụng, sau đó trừu hồn luyện hóa. Có điều Chung Thành cũng không nghe lời, cuối cùng phản phệ Ngụy Hoa, tuy rằng không thành công nhưng cũng khiến Ngụy Hoa thành người què. Nhưng anh ta lại bị hồn phi phách tán.”
Tôi đã từng nghe, khi bị luyện hóa tiểu quỷ là muốn ăn máu thịt của người thân yêu nhất của mình. Giống như Sầm Tổ Hàng, anh ấy nói anh ấy từng ăn trái tim người mình yêu nhất. Còn Chung Thành hẳn đã ăn ngón tay của ba mình.
Kim Tử chậm rãi thở dài một hơi rồi nói: “Người cũng già rồi, con dâu đã bỏ đi còn con trai đã mất, chỉ còn lại một mình mình. Nếu không có Ngụy Hoa thì những chuyện này sẽ không xảy ra.”
Lão Chung vẫn còn khóc lóc, có điều không còn khóc to như vừa rồi, chỉ yên lặng lau nước mắt: “Làm sao tôi có thể tin anh được?”
Linh Tử nói mối quan hệ giữa Sầm Tổ Hàng cùng Ngụy Hoa, đến khi nói xong thì lão Chung cũng bình tĩnh lại.
Ông ấy im lặng, liên tiếp rót vài ly rượu, mới nói: “Các cậu trẻ tuổi, muốn thế nào thì thế nấy đi. Ta già rồi, ở nhà mở một tiểu quán đoán mệnh cho người kiếm cơm qua ngày là được. Ài… nhìn lão Tống xem, ít nhất ông ấy còn có đồ đệ. Cái gì qua rồi cứ để nó qua đi.”