Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 233




Tổ Hàng càng ngày càng nhăn mày. Khi bà chủ đi vào bảo anh Đàm liên hệ công nhân tới sửa biển hiệu, Tổ Hàng nói nhỏ: “Lại bị tạp âm ảnh hưởng cả ngày.”

“Gì cũng không thấy, Sầm Tổ Trạch tới tìm Khả Nhân làm gì?” Linh Tử nhỏ giọng hỏi.

Tổ Hàng đẩy đẩy tôi, bảo tôi đi vào làm trước đi. Tôi còn định ở lại nghe bọn họ nói chuyện nhưng anh ấy cứ đẩy tôi, tôi chỉ có thể đi vào trước.

Vào trong cửa tiệm, lúc này Kiệt Tư mới vào. Vừa rồi tôi cũng ở bên ngoài, thấy quả thật Kiệt Tư ngồi cùng xe bà chủ tới đây. Đến lúc này thì còn có gì mà chưa rõ ràng nữa.

Khi Kiệt Tư đi vào, trong tay còn ôm một con chó nhỏ, là giống chó lạp xưởng, rất nhỏ, trông rất đáng yêu.

Anh ta đi vào, rất nhiều cô gái vây quanh xem chú chó. Đàm Thiến cũng ôm lấy chó nhỏ, nói: “Cho tôi ôm một cái đi, cún con thật đáng yêu.”

Kiệt Tư không ngăn cản hành động của cô ấy, nhìn cô ấy ôm chú chó đi.

Trước đây Kiệt Tư luôn có bộ dáng thượng đẳng, sao lần này lại ôn hòa như vậy? Bởi vì tôi vừa mới tiến vào nên tôi thấy được vẻ mặt của Kiệt Tư sau khi chú chó được bế đi, tôi nhận ra Kiệt Tư không thích chú chó này. Vậy thì vì sao anh ta lại ôm chú chó?

Liên hệ với việc vừa rồi anh ta cùng bà chủ ở cùng nhau, phương diện này… không tiện nói rõ.

Kiệt Tư đầy phiền chán duỗi tay chống vào giá đỡ ảnh chụp cô dâu chú rể chúng tôi mới đặt. Không ngờ cái giá bị đổ xuống phát ra tiếng động rất lớn.

Tôi giật mình hoảng sợ.

Giá đỡ ảnh không lớn, cũng không đến mức có thể va vào khiến người ta bị thương, nhưng bị dọa một trận như vậy vẫn khiến Kiệt Tư ngã ra đất, rồi anh ta cứ ngồi dưới đất chửi mắng giá ảnh, chửi mắng thiết bị trong công ty.

Bà chủ từ trong văn phòng đi ra, tiếng mắng chửi của anh ta lập tức im bặt.

Đồng thời Tổ Hàng cùng Linh Tử cũng bước vào, Tổ Hàng bước nhanh tới cạnh tôi: “Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu. Bất chợt nghe được tiếng kêu của Linh Tử: “Đừng chạm vào!” Theo ánh mắt của Linh Tử, dưới cái giá bị đổ ra kia kẹp một con búp bê Barbie rất nhỏ. Trên cổ búp bê barbie có treo một sợi chỉ đỏ, dù sợi chỉ rất nhỏ nhưng nhìn thấy nó đều khiến người ta không thoải mái. Linh Tử quay sang Kiệt Tư, hỏi: “Vừa rồi anh chạm phải con búp bê này?”

Kiệt Tư vừa đứng lên vừa nói: “Tôi không có hứng thú chạm vào thứ này đâu.”

“Tôi không hỏi anh có hứng thú hay không, tôi muốn hỏi anh chạm vào nó chưa?”

“Không chạm. Hừ! Thời đại nào rồi còn giả thần giả quỷ.”

Linh Tử cũng không so đo với anh ta, quay sang bà chủ khẽ ve vẩy đầu ngón tay, nói: “Lấy đũa.”

Anh Đàm ở bên cạnh lập tức sai người đi lấy một đôi đũa. Là loại đũa dùng một lần, công ty mua rất nhiều để cho nhân viên dùng khi ăn cơm.

Linh Tử lấy đũa ra, nhìn trên dưới rồi nói: “Cái này không dùng được. Cần đũa một đầu tròn một đầu vuông.”

“Không có, chỗ chúng tôi chỉ có loại này.” Anh Đàm nói. Tổ Hàng đi tới: “Để tôi làm.”

“Này, còn chưa chắc chắn.” Linh Tử giữ lấy Tổ Hàng đang đi về phía trước.

Tổ Hàng nói: “Tôi sẽ không sao. Không phải còn anh ở đây sao?”

Lúc này Linh Tử mới buông tay ra, nhìn Tổ Hàng nhặt con búp bê Barbie lên. Vừa rồi bọn họ lật toàn bộ công ty lên nhưng lại không để ý tới cái giá này. Bởi vì cái giá này nhỏ, hơn nữa trên đó đặt ảnh đã lồng kính, lay động vài cái có thể gây đổ vỡ nên bọn họ cũng không đụng đến. Thật trùng hợp, Kiệt Tư vừa chạm vào cái đã đổ xuống. Hoặc có thể nói là số Kiệt Tư đen, bình thường đôi khi chúng tôi cũng chạm vào cái giá đó cũng không bị đổ.

Tiếng động lớn như vậy, chú chó nhỏ kia hẳn sẽ sớm chạy tới chân chủ nhân của mình, đó chính là bà chủ. Tôi đoán đúng rồi!

Bà chủ ôm lấy chú chó, nói: “Kiệt Tư, sao cậu cứ gây thêm phiền toái cho tôi. Lập tức sửa lại đi, đừng để lát nữa khách tới vẫn lộn xộn như vậy.”

Tổ Hàng đi về phía bà chủ, chú chó kia mở to mắt cảnh giác nhìn anh ấy, sau đó phát ra tiếng ‘gâu gâu’ rồi sợ hãi chui vào lòng bà chủ.

Tổ Hàng lại hỏi: “Cô nuôi chó nhỏ?”

“Phải, chó nhỏ cũng có vấn đề sao?”

Tổ Hàng do dự một chút mới nói: “Nhìn chú chó này đi. Cho nhà cô… có lẽ có liên quan tới vận rủi của anh chàng kia. Nói bát tự đi, tôi sẽ xem giúp cô.”

“Anh biết xem?” Bà chủ vẫn còn nghi hoặc.

Đàm Thiến ở phía sau bà chủ khẽ nói: “Cậu ấy cũng rất lợi hại.”