Tôi cau mày nhìn Tổ Hàng, Tổ Hàng nói: “Vừa rồi anh còn không biết được bên kia là đơn vị gì, nhưng nhìn thấy phòng bếp cháy là anh có thể xác định. Bên kia là cục cảnh sát! Mà một bên nhà này có một cái ngõ nhỏ ra ngã tư kia lại có một trung tâm phòng cháy chữa cháy. Tuy rằng từ cửa chính nhìn thì hơi xa nhưng trung tâm phòng cháy rất lớn, có lẽ kéo dài tới phía sau ngôi nhà này, chỉ là từ cửa sổ chúng ta không thấy bên kia tôi.”
“Cái này… rất nhiều người ở bên cạnh đồn cảnh sát mà. Em thấy bên cạnh đồn cảnh sát gần nhà chúng ta không phải cũng có rất nhiều nhà sao?”
“Anh đã nói rồi, cùng điều kiện phong thủy, đối với một số người là nơi tuyệt mệnh, đối với một số người khác lại là nơi hô mưa gọi gió. Cục cảnh sát, đội phòng cháy đều là nơi cực hỏa, người có mạng hỏa ở gần những nơi này sẽ vượng hẳn. Nhưng một số người có mạng kỵ hỏa ở gần nơi này sẽ rất không thuận lợi. Bình thường sẽ không thấy không luận lợi, nếu gặp phải lưu niên phi tinh vừa lúc dừng ở địa phương đó, đối với nhà hình thành cách cục 79, như vậy toàn bộ ngôi nhà liền rất dễ dàng cháy. Loại địa phương cực sát này mệnh không chịu nổi sẽ rấ dễ xuất hiện ung thư hay bệnh phổi.”
“Vậy đứa bé kia…”
“Đổi chỗ ở đi. Đồn cảnh sát ở kia không dọn đi được, hơn nữa phía trước có khí từ đồn cảnh sát, phía sau cũng có khí từ đội phòng cháy, năng lượng rất lớn, phải làm phản sát. Em nghĩ có thể phản được bao nhiêu?”
Tôi gật đầu.
Năng lượng này quá lớn. Giống như một bên là một con voi đứng còn bên này chính là một con kiến mang dao kiếm đi đánh, cũng chỉ là gãi ngứa cho voi mà thôi.
Nhìn đồn cảnh sát kia, còi cảnh sát chợt vang lên, Tổ Hàng nói nhỏ: “Thanh sát!”
Chúng tôi đang nói chuyện, Tiểu Đàm tiến vào, mắt cô ấy vẫn đỏ hồng, nói: “Thật ngại, trong nhà… hơi loạn. Con tôi… tôi nghĩ nên đưa cháu đi bệnh viện xem sao, thấy bé như vậy tôi rất lo…”
Nói xong cô ấy lại khóc. Tôi cảm thấy người phụ nữ này hoàn toàn có quyền khóc. Cô ấy có thể đi tới ngày hôm nay đã phải chịu rất nhiều khổ sở, rất nhiều thiệt thòi, không cần phải kiềm chế nước mắt.
Tôi nói: “Chị Đàm, chị đi đi, chúng tôi tìm được nguyên nhân rồi, nói với chị một chút rồi chúng tôi cũng về ngay.” “Tìm được nguyên nhân?”
“Phải.” Tôi đem những gì Tổ Hàng vừa nói nói lại cho cô ấy. Hiện tại phỏng đoán là trên lưu niên, cục cảnh sát vừa lúc ở phương hướng nhà bọn họ.
“Chuyển nhà sao?” Chị Đàm khó xử, “Chúng tôi… không có tiền. Hơn nữa người xung quanh đây đều biết nhà của chúng tôi mới chuyển đến liền xảy ra chuyện, nhà này muốn bán cũng không thể bán nhanh như vậy.”
“Vậy thì thuê nhà.” Tổ Hàng nói, “Đi ra ngoài thuê nhà nửa năm còn lại. Sang năm có thể dọn về. Sang năm lưu niên phi tinh không ở hướng cục cảnh sát hay đội phòng cháy, như vậy năng lượng tương đối yếu. Dù ở nơi này sẽ không thuận nhưng cũng không đến mức sẽ xảy ra chuyện lớn gì. Sau đó từ từ tiết kiệm tiền rồi chọn một căn hộ khác.”
Chị Đàm suy nghĩ một chút, cau mày, mới gật gật đầu: “Chuyện này có thể làm được. Tiền cho thuê tầng một cũng đủ cho chúng tôi thuê nhà ở bên ngoài. Chỉ cần thân thể con bé khỏe là được.”
Là chúng tôi lái xe đưa chị Đàm cùng cháu bé tới bệnh viện, bữa tối hôm nay tất cả mọi người đều không ăn, chỉ có cháu bé uống một bát canh bổ phổi.
Ở phòng cấp cứu bệnh viện, nhìn bộ dáng sốt ruột của chị Đàm khiến tôi sốt ruột theo. Hạo Hạo vẫn là một đứa bé còn rất nhỏ, nếu chúng tôi có thể sớm gặp bọn họ một chút, sớm tới nhà bọn họ xem một chút, tìm được nguyên nhân sớm một chút thì nhà bọn họ có lẽ không thảm như vậy.Tối hôm đó tốn rất nhiều tiền, phải làm rất nhiều xét nghiệm, sau xác định chỉ là tiểu mạch máu trong khí quản bị ho nhiều nên vỡ mà thôi, cũng không có gì nguy hại.
Khi nghe được tin này, chị Đàm thở dài nhẹ nhõm một cái, khóe môi khẽ mỉm cười. Ở vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy, rốt cuộc cô ấy đã có thể cười để hướng về một tia hy vọng.
Hạo Hạo ôm cổ mẹ, nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ khỏe, con không bị bệnh nữa. Sau này con có tiền con sẽ mua cho mẹ thỏ con như kia.” Đứa bé chỉ sang một bé gái khác đang ôm một con thỏ bông trong phòng cấp cứu. Thỏ bông màu trắng, thắt nơ con bướm hồng nhạt, rất đáng yêu.
“Ừ, sau này chúng ta không bị bệnh nữa. Chúng ta chuyển nhà, sau này sẽ không còn bị bệnh. Mẹ sẽ có tiền mua thỏ bông cho con.”
Nghe bé nói tôi không hiểu, lại nghe chị Đàm nói thì tôi có thể lý giải. Đứa bé thật hiểu chuyện, bé muốn món đồ chơi nhưng không giống những đứa trẻ khác là gào khóc đòi hỏi. Bé chỉ mong mình có tiền để mua cho mẹ một cái, mẹ sẽ cho bé chơi.
Tổ Hàng nghiêng đầu nhìn tôi, cười nói: “Sao em lại cũng khóc rồi. Ngày mai chúng ta mua một chú thỏ bông tặng cho bé là được rồi.”
Tôi cười một cái thật tươi nhưng trong lòng vẫn còn nặng nề. Có điều còn may, bé không có vấn đề gì lớn, vẫn còn quay về đường sống.
Người mẹ này nỗ lực như vậy, trời cao xem như có mắt cho nên không cướp đi đứa con yêu nhất của cô ấy.