Tiểu Cảnh chậm rãi thở hắt ra, ôm chặt hai đứa bé một nam một nữ bên cạnh, nói nhỏ: “Không sao đâu. Nhớ kỹ những gì ta nói với các cháu, nhớ kỹ từng bước một, tuyệt đối không thể làm lỗi.”
8 giờ, tất cả mọi người đều ngồi nói chuyện, nội dung đều rất nghiêm túc.
10 giờ bắt đầu bố trí vị trí. Trong từ đường dùng mấy bình ắc quy thắp đèn sáng trưng. Bài vị trên kệ cũng được lau khô.
Tôi không biết bọn họ vì cái gì mà không thấy sợ hãi những việc này, giống như ngày đó Linh Tử dám dẫm lên kệ kia mà lật từng bài vị.
Ở dưới kệ là một bàn thờ bày một con gà nguyên con, còn có trái cây và rượu gì đó. Sau khi sửa soạn lại một chút, tôi được bọn họ an bài đứng ở trước bàn thờ.
Nghi thức bắt đầu. Linh Tử đứng ở trước bàn thờ, hai đứa bé đứng ở hai bên bàn thờ.
Linh Tử thắp hương cắm vào bát gạo trắng, nâng lên sợi chỉ đỏ, hai đứa bé cầm hai đầu sợi chỉ đó kéo căng. Lúc sau anh ta bắt đầu viết sớ. Khoảng thời gian này tương đối lâu, tôi nhìn sang Tổ Hàng bên cạnh, anh ấy quay đầu nhìn tôi, hơi mỉm cười, nói: “Em thật đẹp.”
Tôi miễn cưỡng mỉm cười. Lúc này trong lòng tôi bất an muốn bệnh, anh ấy còn nói xinh đẹp cái gì. Đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Viết sớ xong, sau đó là đốt để phía dưới nhận được.
Quá trình này thật an tĩnh, cho nên tôi có thể nghe được chồng chị Kim Tử khẽ nói với chị ấy: “Không có quỷ tới đây chứ?”
“Sẽ đến.”
Bọn họ đang đợi ai? Tôi là cô dâu, tôi không tiện mở miệng hỏi, nhưng tôi biết bọn họ đang đợi quỷ tới. Đêm nay nhất định sẽ có quỷ xuất hiện. Ngụy Hoa sao? Hiện tại hẳn có thể coi Ngụy Hoa là người, chẳng lẽ là Sầm Mai?Mà sao bọn họ lại không để ý tới Tiểu Mạc cùng Sầm Hằng gì cả? Tại âm địa nguy hiểm như vậy, hai bọn họ đi theo liệu có thể gặp nguy hiểm hay không?
Bởi vì không phải kết hôn với thi thể cho nên không có hợp quan gì đó, chỉ báo cáo tổ tông.
Linh Tử lấy thân phận đạo sĩ chủ hôn nói: “Liệt tổ liệt tông Sầm gia tại thượng, hôm nay…”
“A!” Linh Tử còn nói chưa xong thì Lương Dật đã kêu lên sợ hãi, Tiểu Cảnh đứng bên cạnh cậu ta liền ôm chầm lấy cậu ta, đưa tay bịt kín miệng mũi chặn lại tiếng kêu sợ hãi của cậu ta.
Tôi nhìn ra phía ngoài cửa, Sầm Mai đang đứng ở trước cửa, nhìn Tổ Hàng, nhìn tôi.
Sầm Mai! Thật sự là Sầm Mai! Nơi này là âm địa, hiện tại là giờ tý âm dương hỗn loạn, tôi cảm giác trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ngực, cố gắng không để chính mình kêu ra thành tiếng. “Tổ Hàng.”
Tổ Hàng nhìn tôi, nhìn nhìn Sầm Mai, sau đó nói nhỏ với tôi: “Nhớ những gì Kim Tử nói.” Nói xong anh ấy bước từng bước chậm rãi đi về phía Sầm Mai.
Anh ấy đi về phía Sâm Mai!
“Tổ Hàng!” Tôi vội vã gọi, “Tổ Hàng, anh làm sao thế? Đừng đi qua đó! Tổ Hàng!”
Tôi còn đang gọi thì chị Kim Tử đã đi tới kéo tôi lại. Tôi giãy giụa muốn thoát ra nhưng chồng chị Kim Tử ôm tôi từ phía sau, khiến tôi không có cách nào di chuyển. Chị Kim Tử ở bên cạnh nói vào tai tôi: “Bình tĩnh một chút, đừng như vậy.”
Nhưng tôi không có cách nào bình tĩnh được. Cảnh này giống hệt với cảnh trong giấc mơ kia. Tổ Hàng đi theo Sầm Mai liệu có phải anh ấy cũng sẽ mất đi ý thức? Sẽ quên mất tôi?
“Tổ Hàng, Tổ Hàng, đừng đi cùng cô ta! Tổ Hàng!” Mặc tôi la hét, bọn họ vẫn rời đi, biến mất ở bóng tối bên ngoài.
Linh Tử nói nhanh: “Hành động nhanh, thời gian không nhiều lắm, nếu quá giờ Tý thì chúng ta thành công cốc.”
Chồng chị Kim Tử kéo tôi ra khỏi từ đường, anh ấy dùng lực rất mạnh, tôi giãy giụa không hề có chút tác dụng nào. Ra khỏi từ đường, chú Lý cùng đồ đệ của mình bê bàn thờ ra đặt trước cửa từ đường. Sầm Hằng từ trên cây nhảy xuống, đồng thời Tiểu Mạc cũng nhảy xuống. Hai bọn họ đều cầm súng, tư thế giống như thật sự sẽ nổ súng.
Linh Tử rạch tay Sầm Hằng, khi Sầm Hằng còn suýt xoa đau đớn thì máu đã rơi vào trong rượu. Linh Tử lấy rượu vẽ bùa, nói: “Liệt tổ liệt tông Sầm gia, hôm nay huyết mạch của Sầm gia các ngài vì muốn phá giải thảm án diệt môn mấy chục năm trước mà làm kế này. Kẻ thù của Sầm gia còn ung dung ngoài vòng pháp luật, âm mưu năm đó vẫn chưa kết thúc. Chuyện các ngài làm chưa xong chúng tôi sẽ giúp các ngài hoàn thành. Hôm nay bất đắc dĩ phải dùng bát quái trận, xin đừng trách tội. Ách, đây chính là huyết mạch Sầm gia các ngài, muốn trách thì trách bọn họ là được.”
Nói xong anh ta đem hoàng phù trong tay vung lên rồi đón. Lá phù bị đốt từ tay anh ta rơi xuống, bùng cháy lên