Sáng hôm sau Lê Tiêu nấu xong cơm, lại lái xe đi bệnh viện thành phố một chuyến.
Khi trở về đã là mười một giờ rưỡi sáng, Giang Nhu hỏi tình huống, chợt nghe Lê Tiêu nói người còn chưa tỉnh, trên người nhiều chỗ gãy xương, nhất là chỗ tay phải, sau này e rằng không có cách nào g.i.ế.c heo nữa.
Giang Nhu nhíu mày nói: "Người còn sống là tốt rồi."
Lê Tiêu không thể phủ nhận.
Nếu chú Vương xảy ra chuyện, vậy việc hợp tác của hai nhà cũng bị cắt đứt, Lê Tiêu đoán, chú ấy ít nhất phải ở bệnh viện nằm hơn một tháng. Hơn một tháng này không có tiền có thể ảnh hưởng không lớn đến nhà họ Vương, nhưng với gia đình nhỏ như bọn họ mà nói vẫn ăn không tiêu, hơn nữa qua hai tháng nữa sẽ là năm mới.
Nghĩ như vậy, cứ cách ngày vào buổi trưa Lê Tiêu sẽ đi ra ngoài một chuyến.
Anh đi thẳng tới chợ, bình thường Chu Kiến đều bày sạp ở ven đường sau cửa chợ, mỗi ngày Lê Tiêu đi chợ sớm mua đồ ăn nên biết, thỉnh thoảng còn có thể gặp nhau.
Thế nhưng bởi vì bày hàng ven đường ở cổng sau không cần tiền thuê, cho nên mỗi ngày tính lưu động rất lớn, hôm nay Lê Tiêu tìm nửa ngày, mới tìm được Chu Kiến trong một cái ngõ.
Xem ra hôm nay anh ta không chiếm được vị trí tốt.
Khi Lê Tiêu tiến lên, Chu Kiến đang nói cười ngỏn ngoẻn với một bác, trong tay còn nhanh nhẹn rửa sạch một cá trắm cỏ to, "Thím cứ yên tâm đi, cá nhà cháu là cá tươi mới nhất, đều là tối hôm qua bắt từ sông ở nông thôn, cam đoan ăn ngon, ai, không phải cháu nói chứ, bây giờ người càng ngày càng lười, rất nhiều người bán cá đều dùng thức ăn gia súc gì đó cho ăn, con cá đó nào phải cho người ăn? Vừa tanh vừa ngấy…"
Nhìn thấy Lê Tiêu lại đây, động tác trong tay anh ta lập tức nhanh hơn, liền mạch lưu loát cắt mang cá, sau đó lấy một cọng rơm rạ cột lại, đưa cho bác gái nói ngọt: "Chị, ăn ngon lần sau lại đến nha."
Bác gái bị một tiếng gọi chị này khiến trong lòng ngọt ngào, "Đến, lần sau cậu cần phải chọn một vị trí tốt."
"Cần chứ, vì chị em cũng phải đến sớm một chút."
Bác gái được dỗ tươi cười đầy mặt.
Lê Tiêu ở bên cạnh thấy không nói gì, đợi người đi rồi, Chu Kiến dùng nước trong thùng bên cạnh rửa tay, vui vẻ nói: "Anh, sao anh lại tới đây?"
Sau đó lại hỏi: "Lấy cá không? Trong thùng còn có hai con cá trích, anh cầm về nhà cho chị dâu ăn."
Lê Tiêu nhìn sạp hàng, nói thẳng: "Không được, trong nhà còn có hai con cá sống, cá chú tặng cũng chưa ăn hết, anh lại đây tìm chú là có chút việc muốn nói."
Ánh mắt đảo đến còn mấy con cá trong thùng, nhân tiện nói: "Chú bán trước đi, bán xong chúng ta vào trong tiệm cơm ăn bữa cơm."
Anh nấu cơm trưa xong mới đi, bản thân chưa ăn, nghĩ sắp đến trưa rồi, dứt khoát ăn bên ngoài với Chu Kiến.
Chu Kiến trông mong, từ sau khi chị dâu lớn bụng, đã rất lâu anh cũng không ra ngoài tìm anh ta, "Được, vậy anh chờ em một lát, cái này bán rất nhanh."
"Ừ, tôi đi qua quầy bên cạnh mua gia vị trước."
Lê Tiêu xoay người đi qua quầy bên cạnh cách đó không xa, chọn lựa một lúc mua vài loại gia vị cần thiết, sau khi mua xong, ánh mắt liếc thấy gần đó có quầy bán dây cột tóc con gái, không nhịn được cũng đi nhìn xem.
Chờ anh trở về, trước sạp hàng của Chu Kiến có thêm một người quen.
Sau khi anh đến gần, chợt nghe thấy Vương Đào dùng âm thanh lấy lòng nói: "Con cá này cũng rất không tệ, có thể lấy ra xem lần nữa không?"
Chu Kiến không nhúc nhích, trợn ngược mắt xem thường hỏi anh ta, không khách sáo hỏi: "Mày có tiền không?"
Vương Đào vội nói: "Có, hôm nay tao có mang theo tiền."
Chu Kiến lạnh lùng a một tiếng, lấy con cá Vương Đào chọn ra cân, con cá vẫy đuôi tung tăng, Vương Đào lại nói: "Mày cân như vậy không chính xác, phải g.i.ế.c rồi cân."
Chu Kiến vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức xấu đi, ném con cá đang cân xuống đất, không cần suy nghĩ đã tức giận hỏi anh ta, "Sau khi g.i.ế.c cá mày nói không mang đủ tiền thì sao?"
"Mẹ nó, Vương Đào mày nói xem đây là lần thứ mấy rồi? Đều làm giống như mày yêu cầu, ông mày còn kiếm được tiền không?"
Vương Đào nghe xong vẻ mặt né tránh, "Đây… Đây không phải do trong nhà quá nghèo à, vậy đổi con cá nhỏ đi."
Chu Kiến không nhúc nhích.
Vẻ mặt Vương Đào xấu hổ, trên mặt cố gắng cười theo, nhưng sao cũng không được.