Giang Nhu xoay đầu nhìn anh, nhịn không được tò mò hỏi: "Vì sao anh không thi?"
Cô cảm thấy anh không đi học thật sự lãng phí đầu óc, trước kia khi cô đi học cũng từng gặp người có thiên phú, nhưng thực sự không giống như anh, sách đọc hai lần đã hiểu.
Nào biết người đàn ông rất bình tĩnh đáp lại một câu, "Anh đều biết hết rồi."
Với anh mà nói, đi học chính là lãng phí tiền và thời gian.
"…"
Cái này rất chọc tức người ta.
Nhưng Giang Nhu vẫn nói: "Qua hai năm sau khi điều kiện trong nhà tốt một chút, anh đi học đại học đi, lấy cái bằng, cho dù anh biết không có bằng cấp cũng bị thiệt thòi."
Lê Tiêu nghe xong gật đầu, biết Giang Nhu là vì tốt cho anh.
Thấy ánh sáng trong phòng có hơi kém, bảo cô xem ít một chút, đừng để tổn thương mắt.
Thật ra lúc này Giang Nhu cũng không đọc vào, nghe xong lời này bèn dứt khoát bỏ sách xuống, hỏi anh, "Vừa rồi anh và Chu Cường ở bên ngoài nói gì vậy, có phải anh ta chia tay người ta rồi không?"
Vẻ mặt hiện lên vẻ nhiều chuyện.
Vừa rồi tiếng nói chuyện của Lê Tiêu và chu Cường ở trong viện không nhỏ, Giang Nhu dựng thẳng lỗ tai nghe lén một lát, nhưng không quá rõ ràng, bây giờ thấy sắc mặt anh không tốt lắm, nhịn không được đoán mò.
Lê Tiêu vừa nghe vậy, đã biết cô nghe lén, tức giận nói: "Em thật sự quá rảnh."
Giang Nhu trừng hắn.
Lê Tiêu lập tức sửa miệng, "Được, là anh quá rảnh."
Nhận sai vô cùng dứt khoát.
Anh đã học cách thông minh rồi, không thể nghiêm túc với phụ nữ, nếu không lại muốn lôi chuyện cũ.
Thuận tiện nói chuyện Chu Cường kết hôn, nhưng trong lòng anh không quá thoải mái, con người anh quả thật tim phổi lạnh lùng, nhưng anh em cùng nhau lớn lên vẫn đặt ở trong lòng.
Cứ cảm thấy Mai Tử đó không đáng tin.
Giang Nhu "chậc" một tiếng, còn tưởng rằng chuyện lớn gì.
Cảm thấy anh quan tâm lung tung, cô nhớ rõ trước kia trên tư liệu về Lê Tiêu, không nhắc Chu Cường thế nào, nếu thực sự xảy ra chuyện, hẳn là cũng sẽ viết, ví dụ như vợ Chu Kiến qua đời.
Nghĩ đến Chu Kiến, Giang Nhu hy vọng đời này của anh ta có thể khác đi.
Trong cuộc sống sau đó, Giang Nhu cứ ngoan ngoãn ở nhà ở cữ, buổi tối Lê Tiêu kho ruột heo, ban ngày thì làm ít đồ gia dụng kiếm tiền.
Trong nhà có món kho rất thơm, mỗi buổi tối Giang Nhu đều thèm chảy nước miếng.
Mà đứa nhỏ cũng mỗi ngày một khác, có lẽ Giang Nhu ở cữ chăm sóc quá tốt, đủ sữa, bây giờ cô nhóc trắng lên không ít, dần dần lùi đi dáng vẻ phấn hồng hồi mới sinh, hai má cũng nhô lên, đầu còn có hơi nhọn, nhưng không lộ rõ, bây giờ con mắt có thể hoàn toàn mở ra, vừa to vừa tròn.
Toàn thân còn tản ra mùi sữa.
Quan trọng chính là đứa nhỏ này rất ngoan, trước kia Giang Nhu từng trông cháu, trong lúc chị dâu ở cữ dù cho có mẹ cô và điều dưỡng giúp đỡ, cũng mệt mỏi vô cùng, tiếng khóc lớn đến mức có thể làm rung lắc cả tòa nhà.
Nhưng đứa nhỏ này quả thực chính là tới báo ơn, không khóc cũng không ồn, mười hai giờ đêm đánh thức một lần để uống sữa, sau đó ngủ một giấc đến hừng đông, buổi sáng cô bé tỉnh cũng không làm ồn người ta, cứ như vậy trợn tròn con mắt chờ cha cô bé thức dậy thay tã pha sữa bột cho cô bé.
Buổi tối hôm nay, Giang Nhu thức dậy theo đồng hồ sinh học, vẫn thức dậy cho đứa nhỏ bú.
Cô và Lê Tiêu phân công rõ ràng, buổi tối cô cho bú, buổi sáng anh dậy sớm cho uống sữa, hai người như vậy đều có thể ngủ nướng mấy giờ.
Khi Giang Nhu thức đút sữa, Lê Tiêu ở bên cạnh lại lật người qua phía cô tiếp tục ngủ, còn vô thức vươn tay khoác lên bên hông cô.
Giang Nhu ngại nặng, kéo ra.
Đứa nhỏ trong lòng mở một đôi mắt tròn nhìn cô, vừa uống còn vừa lấy tay nhỏ bé quơ quơ, Giang Nhu tức giận cũng lấy tay cô bé ra, "Chuyên tâm chút."
Cô nhóc giống như nghe hiểu, lần này nghiêm túc uống, tốc độ còn nhanh hơn một chút.
Giang Nhu nhìn cười.
Khi uống gần đến một nửa, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, lập tức loáng thoáng truyền đến tiếng của thím Vương, "Giang Nhu, cháu ngủ chưa?"
Nghe hình như còn có chút lo lắng.
Giang Nhu sửng sốt, sau đó vội đẩy người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông bị đẩy tỉnh, mơ màng mở mắt ra, Giang Nhu nói với anh: "Anh đi ra ngoài nhìn xem, hình như là tiếng của thím Vương."
Lê Tiêu nghiêng người nằm không nhúc nhích, sau đó quả thật nghe thấy tiếng thím Vương.
Không nói hai lời, đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài.