Khi Giang Nhu ăn cơm dùng muỗng chia một phần cơm trong hũ sứ thành hai, sau đó mình chỉ ăn một nửa, một nửa khác không đụng tới.
Đồ ăn cũng giống vậy.
Lê Tiêu nhìn thoáng qua không nói gì, lấy qua một quả lựu lột vỏ, sau đó sẽ bỏ hạt bên trong vào trong chén, chờ cô ăn cơm xong lại ăn cái này.
Lê Tiêu không nói nhiều lắm, bình thường đều là Giang Nhu nói.
Giang Nhu vừa ăn vừa nói: "Em cảm thấy cục cưng cũng sắp ra rồi, đêm nay anh cũng đừng trở về."
Sợ hơn nửa đêm sinh mà anh không ở đây.
Lê Tiêu cúi đầu lột vỏ lựu, nghe nói như thế cũng không ngẩng đầu lên, khẽ ừ.
Hai vợ chồng ở giường giữa ngửi thấy mùi cơm, thường xuyên xoay đầu qua nhìn một cái, bụng người phụ nữ vừa đau vừa đói, nhịn không được nói với chồng cô ta: "Anh đi mua ít cơm đi."
Người đàn ông nằm ở trên một giường trống khác, thai phụ ở giường trống đó hồi chiều đã sinh rồi, người và hành lý đều dọn đi, bây giờ hời cho anh ta.
Bụng anh ta cũng đói, nghe nói như thế buồn bực lật người, "Uống nhiều nước là được."
Sắc mặt người phụ nữ có hơi khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng không nói cái gì.
Biết chồng nhà mình giận cô ta không có sinh còn thêm khoản tiền ở lại phòng một ngày.
Giang Nhu nhìn không nổi nữa, chia một ít đồ ăn vặt Lê Tiêu mang về cho cô ta, "Ăn đi."
Bảo Lê Tiêu đưa qua.
Lê Tiêu trực tiếp đặt nửa gói đồ ăn vặt lên giường giữa.
Người phụ nữ có chút vui sướng lại ngượng ngùng nhìn Giang Nhu.
Giang Nhu không nói gì, cười cười rồi tiếp tục ăn cơm của mình.
Người đàn ông nằm ở giường bên kia nghe thấy vậy, quay đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên nhếch môi cười, nói với người phụ nữ: "Còn không nói tiếng cám ơn."
Người phụ nữ giống như nghĩ tới cái gì, ngồi xuống vội nói: "Cám ơn."
Sau đó động tác cẩn thận cầm lấy một miếng nếm thử, chỉ là bánh hạt dẻ bình thường nhưng cô ta ăn vô cùng quý trọng.
Nhưng chưa ăn được hai miếng, người đàn ông nằm ở giường bên cạnh đột nhiên ngồi xuống, cũng cầm lấy ăn.
Lê Tiêu ngồi mặt đối mặt với Giang Nhu sắc mặt trầm xuống, đang muốn đứng dậy, bị Giang Nhu đè tay anh lại.
Người đàn ông giương mắt nhìn cô.
Giang Nhu nhẹ nhàng lắc đầu, bảo anh đừng ra tay.
Nếu anh dạy dỗ người ta, chờ khi không có ai thái độ của người chồng này với vợ chỉ trở nên kém hơn.
Cuối cùng người chịu khổ vẫn là người phụ nữ này.
Mày Lê Tiêu thả lỏng nhưng không nhúc nhích.
Giang Nhu thấy anh như vậy, mím môi cười, dùng muỗng múc một miếng thịt đưa tới bên môi anh.
Người đàn ông hơi sửng sốt, rũ mắt nhìn thịt va chạm vào cánh môi, sau đó giương mắt lại nhìn cô.
Giang Nhu bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng làm cũng đã làm, cũng không tiện thu về, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ăn nha."
Lê Tiêu nhìn cô một cái thật sâu, hé miệng ăn miếng thịt.
Chậm rãi nhai nuốt thật lâu, hương vị như thế nào anh không nếm ra được, chỉ cảm thấy hình như ăn có hơi khác trước kia.
——
Buổi tối hơn chín giờ, sau khi Giang Nhu đi vệ sinh trở về, phát hiện quần ướt một chút.
Còn tưởng rằng là không cẩn thận dính nước tiểu lên quần, vội vươn tay sờ, sau đó cả bàn tay đụng vào đều ướt đẫm, trên đùi cũng nóng ran, lúc này mới ý thức không thích hợp, vội gọi Lê Tiêu, "Hình như nước ối của em vỡ rồi."
Lê Tiêu nằm dưới đất ở bên ngoài hành lang, trong hành lang phòng bệnh rất dài, nhiều người nhà người bệnh ở bên chăm sóc.
Anh không ngủ quá sâu, vừa nghe thấy tiếng la của Giang Nhu lập tức mở to mắt, vội đứng dậy đi vào phòng bệnh xem Giang Nhu.
Giang Nhu cũng chỉ luống cuống trong nháy mắt, nhìn thấy anh tiến vào, còn rất bình tĩnh nói: "Đi gọi y tá, nói nước ối của em vỡ rồi."
Lê Tiêu nghiêm mặt xoay người đi ra ngoài.
Hai vợ chồng bên cạnh bị tiếng động này đánh thức, người phụ nữ ngủ ở giường giữa còn đang đau, miệng kêu lầm bầm, chồng cô ta ngủ ở giường bên cạnh che đầu ngủ ngon lành, nghe thấy Giang Nhu kêu đau bụng cũng lập tức xốc chăn lên nhìn thoáng qua, thấy không phải vợ anh ta, miệng oán giận than thở hai tiếng.
Người phụ nữ ngủ ở giường giữa nghe thấy tiếng động không ngừng cũng không dám ra.
Rất nhanh bác sĩ và y tá đã tới, bác sĩ sờ bụng Giang Nhu, đo nhiệt độ cơ thể, cuối cùng lại làm kiểm tra bên trong cho cô, Giang Nhu đau đến mức kêu to ở trên giường.
Người phụ nữ giường bên cạnh cũng bị dọa rồi.
Lê Tiêu đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch.
Nhiều người đến như vậy, người đàn ông ở giường bên cạnh cũng không ngủ được, người đàn ông trung niên không biết khi nào thì đi đến bên cạnh Lê Tiêu nhỏ giọng nói, "Nhìn cái bụng đó của vợ cậu, hình như mang thai con gái."
Vợ anh ta sinh nhiều con, bây giờ anh ta đã có nghiên cứu với bụng của thai phụ, bình thường bụng tròn chính là con gái, bụng nhọn mới là con trai.
Bụng của người phụ nữ này tròn nhẵn, vừa nhìn đã biết là con gái.
Lê Tiêu nghe xong, sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, lạnh buốt nhìn anh ta một cái.
Không thích anh ta nhìn chằm chằm Giang Nhu như vậy.