Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 70




Giang Nhu nghe xong lời này, cũng không bị cảm động chút nào, còn không có hơi sức trợn trắng mắt.

Khó hiểu đáp lại một câu, "Vậy em cám ơn anh."

"…"

Lê Tiêu ngượng ngùng sờ cái mũi, cũng cảm thấy mình nói lời vô nghĩa.

Con gái mình không thương, chẳng lẽ thương con người khác?

Cũng không biết có phải mấy tháng nay Giang Nhu rèn luyện làm cho thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều hay không, hay là vì gần đây ăn được uống được tâm thái tốt, ngược lại không có đau như giường bên.

Lúc giữa trưa, cô còn bảo Lê Tiêu ra bên ngoài mua cơm cho mình ăn.

Lê Tiêu vẫn rất đau xót cho Giang Nhu, cố ý vòng đường xa đi nhà hàng của cậu Chu Cường mua ba món một canh, anh cố ý mang theo ba cái hũ sứ trứng, một cái đựng đồ ăn, một cái đựng cơm, còn có một cái đựng canh.

Khi trở lại phòng bệnh, đồ ăn đều vẫn còn nóng.

Giang Nhu ăn trước, ăn không vô Lê Tiêu mới lấy qua ăn.

Đồ ăn thơm ngào ngạt, thèm đến mức hai vợ chồng bên cạnh liên tục nhìn qua bên này.

Người đàn ông trung niên cuối cùng còn nói với vợ anh ta: "Chờ sinh con ra lại mua cho con."

Người phụ nữ không chỉ không thất vọng, còn mang vẻ mặt chờ mong sờ bụng, tựa như cũng muốn có con trai.

Giang Nhu nhìn thấy cũng không biết nói cái gì cho phải.

Buổi chiều không có chuyện gì, Giang Nhu nằm ở trên giường đọc sách, Lê Tiêu về nhà một chuyến, đem tất cả đồ đạc còn lại đến, thuận tiện chào hỏi với thím Vương, mấy ngày nay không có làm ruột heo kho.

Cũng không biết có phải thím Vương ở chợ nói gì đó với Lâm Mỹ Như, buổi chiều lúc hơn bốn giờ, Lâm Mỹ Như còn tới bệnh viện một chuyến.

Hỏi y tá ở bệnh viện bình thường thai phụ ở chỗ nào, sau đó tìm đến tầng bốn.

Bà ta đi từ cầu thang bên phải đi lên, mới vừa lên đến thì nhìn thấy Lê Tiêu đứng ở cửa phòng bệnh đối diện.

Anh xoay người cầm lấy bình thủy sát tường ở cuối giường, đang chuẩn bị ra ngoài chuẩn bị nước ấm, nào biết quay người lại lại đối diện với Lâm Mỹ Như.

Nhìn thấy người, mày không tự giác nhíu lại, "Sao bà lại tới đây?"

Hỏi cũng không khách sáo chút nào, Lâm Mỹ Như nghe thấy sắc mặt không đẹp cho lắm.



Trong lòng không thoải mái, cũng không trách được mình càng thích con riêng, đứa nhỏ này giống như đòi nợ vậy.

Bà ta xách giỏ vào phòng bệnh, xoay đầu nhìn thấy Giang Nhu thoải mái nằm ở trên giường ăn lựu.

Hơn nữa cô còn rất biết ăn, lột hết lựu bỏ vào trong chén, dùng muỗng múc.

Ăn đến hai bên hai má phình ra.

Đây không phải sắp sinh, đây là lại đây hưởng phúc mới đúng?

Lâm Mỹ Như nhớ đến mình năm đó sinh Lê Tiêu, cha anh ở bên ngoài thậm chí không nhìn thấy bóng người, cha chồng đi ra ngoài mua gỗ, vẫn là bà ta đau đớn kêu to ở trong nhà, kinh động đến Mã Ái Hoa nhà hàng xóm, mới giúp bà ta gọi bà đỡ, sinh trọn một ngày một đêm.

Đứa nhỏ này trời sinh chính là đến tra tấn bà ta, giống như cha anh.

Bây giờ lại cưới một người vợ ngu ngốc để chọc tức mình.

Nhìn thấy dáng vẻ Giang Nhu thoải mái như thế, trong lòng Lâm Mỹ Như rất không công bằng, kèm theo giọng điệu cũng kém đi một chút, "Không phải nói sinh sao?"

Cảm thấy thật đúng là đại kinh tiểu quái[1].

[1]Đề cập đến hành động quá lo lắng hoặc quá ngạc nhiên trước một điều gì đó không đáng ngạc nhiên.

Hai vợ chồng ở giường bên cạnh nghe thấy tiếng động đều quay đầu nhìn, âm thanh kêu to của người phụ nữ cũng giảm nhỏ theo.

Giang Nhu ngẩng đầu nhìn Lâm Mỹ Như, cũng không sợ, trực tiếp hỏi một câu, "Mẹ mang đồ ngon gì lại vậy?"

"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi."

Lâm Mỹ Như nghe Giang Nhu nói chuyện đã không thích, tức giận nói, "Ngoại trừ ăn ra cô còn biết cái gì?"

Nghĩ đến chuyện lần trước bà ta đã tức giận, vừa rồi Mã Ái Hoa nhìn thấy bà ta mua thịt, lập tức lớn giọng nói bà ta không có lương tâm, nói con dâu của bà ta cũng đi bệnh viện sinh đứa nhỏ rồi, bà ta còn có tâm tư mua thịt cho con riêng ăn.

Tức đến mức bà ta cũng chưa mua thịt đã lại đây.

Giang Nhu còn chưa kịp đáp lời, Lê Tiêu đứng ở cuối giường trầm mặt xuống, trực tiếp túm người ra khỏi phòng bệnh.

Sức lực của anh lớn, ngay cả phản kháng Lâm Mỹ Như cũng không làm được, bẹp bẹp bẹp đi ra ngoài.

Lê Tiêu vứt người tới cửa phòng bệnh, không kiên nhẫn nói: "Về sau đừng tới đây nữa, chúng tôi cũng không phải rất muốn gặp bà."

Lâm Mỹ Như lảo đảo vài bước mới đứng vững, nghe xong lời này, có hơi không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn về phía Lê Tiêu, "Con có ý gì hả?"

Há mồm lập tức chất vấn: "Mày lại đối xử với mẹ như vậy sao? Mày còn có lương tâm không? Lúc trước mẹ sinh đau suốt một ngày một đêm, bây giờ có vợ quên mẹ, vợ mày nói mẹ bất công, mày thì sao? Lương tâm của mày bị chó ăn rồi hả? Mày đi ra ngoài kiếm nhiều tiền như thế trở về cũng không biết lại đây thăm mẹ, bây giờ còn nói không muốn gặp mẹ, nếu mẹ biết sinh ra cái thứ như mày, năm đó nên ném mày xuống hầm cầu cho c.h.ế.t đuối…"