Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 52




Giang Nhu một lần nữa ngồi xuống ăn bánh ngọt, từ chối giải thích.

Cảm thấy bệnh hay quên của anh ghê gớm thật.

Lời nói đó có khác gì đuổi cô đi đâu?

Nhìn thấy thái độ không thích hợp của Giang Nhu, gân xanh nơi thái dương Lê Tiêu nhảy lên, anh mặt thối ngồi trên giường, vẫn không nhúc nhích nhìn bóng dáng của cô, tựa như muốn nhìn thủng một cái lỗ sau lưng cô.

Người phụ nữ giống như không cảm thấy gì cả, chậm rãi ăn bánh ngọt của mình, dáng vẻ không muốn phản ứng anh.

Qua một hồi lâu, vẫn là Lê Tiêu không nhịn được trước, mím môi, nhíu mày mở miệng nói: "Được rồi, em đừng tức giận, không phải là chuyện tiền bạc thôi sao, ông đây cũng không cần, nghe lời em được không? Có chuyện gì chúng ta về nhà nói sau được chưa."

Giang Nhu nghe xong lời này, động tác trên tay dừng một chút, ngẩng đầu lên, thở một hơi thật sâu.

Cô cảm thấy, hoàn toàn không thể trao đổi với người này.

Chỉ là vấn đề tiền bạc sao?

Nửa ngày không được đáp lại, Lê Tiêu nhanh chóng đứng lên, sắc mặt hoàn toàn đen lại, thanh âm cũng lạnh vài phần, "Giang Nhu, em rốt cuộc muốn thế nào?”

Giang Nhu cũng không ăn vô nữa, xoay đầu mạnh một cái, giọng điệu cũng không tốt, "Anh có thái độ gì?"

"…"

Người đàn ông đột nhiên đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô, cùng với cặp mắt phun lửa kia, dừng một chút, n.g.ự.c không hiểu sao ngứa ngáy, một bụng cơn tức tích góp từng tí một cũng nháy mắt bị đ.â.m tản đi gần hết.

Không biết vì sao, đối diện với một Giang Nhu đúng lý hợp tình như thế, anh nói chuyện cũng không cứng nổi.

Lê Tiêu thanh cổ họng, một lần nữa ngồi trở lại trên giường, một lát sau, mất tự nhiên nhỏ giọng lấy lòng nói: "Được rồi được rồi, là lỗi của anh được chưa? Sau này không phải tiền của anh, một xu anh cũng không lấy, cho dù là ném tới trên người anh anh cũng không cần, có thể về nhà không?"



Tuy rằng anh cúi đầu, nhưng nghe vào trong tai Giang Nhu đó là cực kỳ có lệ.

Cô nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Quay về nhà nào? Nơi đó cũng không phải nhà của em, anh không phải nói em mặt dày mày dạn quấn quýt lấy anh không buông sao? Em cảm thấy anh nói rất đúng, cho nên quyết định chia tay anh, về sau cũng sẽ không có quan hệ gì với anh, yên tâm, đứa nhỏ cũng không cần anh nuôi, tự em có thể nuôi được."

"Về phần anh có đi trả tiền hay không, cũng không phải chuyện của em, anh làm gì là chuyện của anh, em sẽ không quản. Cho nên, hy vọng anh đừng tới quấy rầy cuộc sống của em."

Sắc mặt Lê Tiêu vốn hòa hoãn một chút, nghe xong những lời này, nhất là nghe cô nói chia tay với anh, nói sau này không còn quan hệ gì, còn nói chuyện của anh không liên quan tới cô, cô sẽ không quản… Sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng cũng nhịn không được căng thẳng theo.

Anh không thích cô nói những lời này, lại càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô muốn phân biệt rạch ròi với mình.

Nhưng Lê Tiêu cũng không ngốc, những lời này vừa rồi cô cũng từng nói một lần ở trên đường, nhưng lúc ấy không nghĩ nhiều, lúc này nghĩ lại, cũng dần dần nghĩ ra điều không thích hợp, sau đó tựa như nghĩ thông suốt cái gì đó, vẻ mặt anh không hiểu nổi nhìn cô một cái, khó hiểu hỏi một câu, "Không phải, em chỉ bởi vì câu này mà giận ông đây lâu như vậy? Còn bỏ nhà chạy đi?"

Giang Nhu im lặng, nghi ngờ có phải trong đầu anh chỉ toàn cơ bắp không?

Rõ ràng trao đổi không thông là ngòi nổ, câu mà anh mắng là cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t lạc đà, hai cái đều rất quan trọng.

Xoay người qua, ngồi lại trước bàn một lần nữa.

Không muốn nói chuyện với anh nữa, quả thực tức giận đến ruột đau.

Lê Tiêu có ý kéo tay cô, không thích dáng vẻ không nói lời nào của cô.

Lại bị Giang Nhu vung ra.

"Đệt."

Người đàn ông đứng lên mắng một tiếng, ở trong phòng đi mấy bước phát tiết, cuối cùng bước một bước đến bên cạnh cô, giải thích nói: "Ông đây cũng không nhớ rõ mình có nói câu này, đến mức tức giận thế sao? Buổi sáng em cũng nói anh đâu có ít."

Anh nào biết rằng chỉ bởi vì câu này mà cô nổi giận như vậy, rời nhà không nói, còn muốn cắt đứt quan hệ với anh, gặp mặt cũng không có sắc mặt hoà nhã.

Sớm biết gặp cảnh như vậy, buổi sáng đánh c.h.ế.t anh cũng sẽ không nói những lời này.