Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 436




Nghĩ đến ngôi sao, mẹ Giang đột nhiên cảm thấy Lê Tiêu có hơi quen mắt.

Bà khách sáo hỏi: "Cô cậu là?"

Lê Tiêu khách sáo gật đầu, "Chào dì, chúng cháu tìm Giang Nhu."

"Giang Nhu?"

Mẹ Giang nghi ngờ nói: "Nhà chúng tôi không có Giang Nhu, có phải cô cậu tới nhầm rồi không?"

"Ai vậy?"

Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hỏi dò, sau đó có người đi tới bên này, cha Giang đi tới bên cạnh mẹ Giang, nhìn thấy Lê Tiêu và Giang Nhu phía ngoài, nét mặt hơi ngưng trệ, "Hai người tìm ai?"

Mẹ Giang trả lời giúp, "Bọn họ nói muốn tìm Giang Nhu, nhà chúng tôi quả thực họ Giang, nhưng không có ai tên Giang Nhu, tôi chỉ có một đứa con trai tên Giang Phong."

Nói rồi gọi vào nhà một tiếng, "Giang Phong ——"

"Ai."

Chàng trai trong nhà rất nhanh đáp một tiếng, sau đó chạy tới cửa, "Sao vậy ạ?"

Nhìn thấy Lê Tiêu và Giang Nhu ở ngoài cửa, "Ồ" một tiếng, "Tại sao là hai người?"

Cha Giang theo bản năng hỏi: "Các con quen nhau à?"

Giang Phong ung dung nói: "Vừa nãy ở dưới lầu, bọn họ hỏi con có biết Giang Nhu hay không?"

Mẹ Giang nghe nói như thế, có hơi xin lỗi nhìn Lê Tiêu Giang Nhu, "Thật ngại quá, vậy cô cậu chắc chắn nhìn lầm rồi, nhà chúng tôi không có Giang Nhu."

Giang Nhu nắm c.h.ặ.t t.a.y Lê Tiêu, cũng không biết là tiếc nuối hay là thở phào nhẹ nhõm.

Lê Tiêu nhìn cha Giang mẹ Giang, "Chú dì chỉ có một đứa con trai, không có con gái sao?"

Cha Giang ở cửa còn chưa kịp trả lời, mẹ Giang đã trả lời: "Đúng rồi, sau này tôi quả thật từng mang thai một đứa, có điều thân thể không tốt nên sảy thai."

Lê Tiêu gật đầu, khách sáo nói: "Vậy chắc là chúng tôi nhìn nhầm, thật ngại quá, quấy rầy rồi."

Nói xong đưa quà cầm trong tay tới, "Những thứ này không tặng được rồi, tặng cho mọi người đi."

Mẹ Giang vội vung tay, "Không cần không cần, quá khách sáo."

Lê Tiêu không nói lời gì cứ đưa bà, "Không tính là gì đâu."

Nói xong, trực tiếp dẫn Giang Nhu rời đi.

Hào phóng khiến người nhà họ Giang kinh ngạc.

Sau khi thấy hai người rời đi, châ Giang đóng cửa lại, tức giận nói với bà: "Sao cái gì em cũng nói với người ta vậy? Cũng không sợ người ta là lừa đảo?"

Mẹ Giang bất mãn nói: "Tên lừa gạt gì? Có tên lừa đảo nào hào phóng như vậy không?"

Nói rồi lấy quà tặng ra xem, sau khi thấy trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, "Cái này… Cũng quá quý giá."

Cha Giang và Giang Phong nhìn về phía tay bà, cũng ngây ngẩn cả người, có rượu Mao Đài cũng có đồ trang sức, còn có tổ yến bào ngư…

Cha Giang vội nói: "Mau mau trả lại cho người ta."

Mẹ Giang đưa đồ cho Giang Phong, bảo anh ấy đuổi theo người ta, Giang Phong nhanh chóng chạy xuống lầu, nhưng không thấy người.

Chờ khi anh ấy trở về, mẹ Giang ngồi ở trước tivi đột nhiên vui vẻ nói: "Mẹ nhớ cậu ấy là ai rồi? Ở chương trình cuối năm hồi tết, quảng cáo từng lên chương trình cuối năm, ông chủ của Mười Hai Con Giáp, ai nha, nhất định là làm chương trình, tặng quà cho nhà chúng ta."

Sau đó vội vàng hỏi cha Giang, "Vừa nãy em biểu hiện có được không?"



Nói tới đây, cha Giang cũng có ấn tượng, thật sự là chàng trai vừa nãy quá đẹp, khiến người ta khó có thể quên.

Lần này cũng yên tâm, "Hình như là cậu ta."

"Chính là cậu ấy, em rất thích cậu ấy, con gái cậu ấy cũng xinh đẹp."

"Em chẳng qua thích vẻ ngoài đẹp trai của cậu ta."

"Ai cần anh lo."

Nhà họ Giang bởi vì khúc nhạc đệm này mà trở nên vô cùng náo nhiệt.

Sau khi Giang Nhu xuống lầu, con mắt đỏ ngầu, cuối cùng dẫn Lê Tiêu tới khu giải trí đằng sau khu dân cư, nơi đó có một cái xích đu, cô ngồi ở bên trên, Lê Tiêu cũng không nói gì, đẩy giúp cô.

Cuối cùng do có bạn nhỏ tới, Giang Nhu mới đứng dậy tránh ra.

Lê Tiêu dắt cô tới chỗ bóng mát, ôm cô vào trong lòng.

Giang Nhu tựa đầu ở trên bả vai anh, con mắt bắt đầu mơ hồ, âm thanh nức nở nói: "Anh không hỏi gì sao?"

Lê Tiêu lắc đầu, "Không hỏi, chỉ cần là em là được."

Giang Nhu nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh, em chỉ khó chịu một lúc thôi."

"Không sao, có thể khó chịu lâu một chút, anh sẽ luôn bên em."

"Được."

Có điều Giang Nhu vẫn điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, rời khỏi nơi này với Lê Tiêu.

Sau khi đi ra cửa khu dân cư, Lê Tiêu đột nhiên nói: "Đi thôi, dẫn em tới một chỗ chơi vui."

Giang Nhu còn suy đoán là chỗ nào vui, không nghĩ tới Lê Tiêu dẫn cô tới công viên giải trí.

Hai người chơi cả buổi sáng ở công viên giải trí, sau khi kết thúc, tâm trạng của Giang Nhu tốt hơn rất nhiều.

Ngồi trên xe về khách sạn, Giang Nhu đề nghị: "Sau khi về thị trấn, chúng ta tới chùa thắp nén nhang đi."

Cô muốn thắp nhang cho cha mẹ ở thế giới kia, phù hộ bọn họ bình an.

Lê Tiêu lau mồ hôi trên thái dương cô, đáp một tiếng được.

Giang Nhu nhìn phong cảnh bay nhanh ngoài cửa sổ, đột nhiên bình thường trở lại.

Tuy rằng bọn họ không quen biết cô, nhưng bọn họ vui vẻ là quan trọng nhất, chỉ cần cô nhớ là được.

Cô tựa đầu tựa ở trên bả vai Lê Tiêu, hai người cùng nhìn ra phía ngoài, Lê Tiêu nắm tay cô nói: "Sau này hàng năm chúng ta đều lại đây lén thăm một lần, không cho bọn họ phát hiện."

Giang Nhu nở nụ cười, "Được."

Nói xong ngồi dậy, hôn mặt Lê Tiêu một cái, "Anh thật tốt."

Lê Tiêu cũng cười, mặt mày cong lên.

Trở lại khách sạn, An An mắt sắc phát hiện sợi đường dính trên tóc mẹ, cả giận nói: "Mẹ ăn kẹo bông, cha mẹ nhất định là lén lút tới công viên giải trí chơi."

Giang Nhu không chút do dự bán đứng Lê Tiêu, "Cha con nhất định đòi dẫn đi, chuyện không liên quan đến mẹ."

Lê Tiêu: "…"

[HOÀN CHÍNH VĂN]

 

Từ chương 437-493 là ngoại truyện nhé ạ, cảm ơn các b đã ủng hộ, cùng đón đọc truyện mới của team nhé: Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui.