Khi được nghỉ hè, Lê Tiêu dựa vào quan hệ lại tìm trường học cho An An, cuối cùng vào trường mẫu giáo của Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc học trường mẫu giáo quốc tế, dạy song ngữ, cũng không có áp lực học lên, trực tiếp từ trường mầm non đến cấp ba, sau cấp ba có thể thi vào đại học trong nước, cũng có thể thi đại học nước ngoài, hơn nữa bởi vì liên thông quốc tế, đăng ký đại học nước ngoài còn dễ hơn trường cấp ba trong nước.
Có Nhạc Nhạc ở đây, Giang Nhu đúng là yên tâm hơn rất nhiều, An An nhất định sẽ không bị người ta bắt nạt.
Có điều học phí của trường học này đắt hơn rất nhiều, bên trong cũng học rất nhiều, cô giáo của trường mầm non cũ là chơi cùng, nơi này có đa dạng chương trình học, thư pháp hội họa khiêu vũ cưỡi ngựa bóng chày âm nhạc thì thôi đi, còn có đan len diễn thuyết đóng kịch… cũng không biết có phải ảo giác của Giang Nhu hay không, sau khi học một hai tháng, An An tự tin hơn rất nhiều, ở bên ngoài gặp người bạn nhỏ còn chủ động giao lưu với người ta.
Nói chuyện với cha cô bé, logic rất rõ ràng, cô bé không thích piano, cô bé không muốn học, muốn học thì tự anh đi học.
Cuối cùng Lê Tiêu quả thật tự mình học, mỗi ngày tan tầm trở về ngồi trước đàn piano đàn một hai bài.
Dùng cách nói của anh chính là, không thể lãng phí tiền.
Đàn nhiều lần, Giang Nhu và An An thành thói quen.
Có lúc trở về không đàn, An An còn có thể chạy tới nhắc nhở anh, chờ đàn xong, An An lại bắt chước dáng vẻ trước đó của anh, hỏi anh có tiến bộ gì không?
Suýt chút nữa chọc Giang Nhu cười chết.
Có lẽ Lê Tiêu cũng không nghĩ tới mỗi ngày bị con gái nhìn chằm chằm đánh đàn, cảm giác như cha mình vậy.
Buổi tối lúc ngủ còn nói với Giang Nhu: "May là chúng ta chỉ có một đứa con gái, sau này lại thêm một đứa nữa thì thật không chịu nổi."
Giang Nhu ôm anh cười run người, cảm thấy cha và con gái bọn họ thật biết điều.
Lê Tiêu thấy cô bị mình chọc cười, trong mắt cũng mang theo chút ý cười, cúi đầu dùng chóp mũi của mình cọ mũi cô.
Thời tiết dần dần lần trở lạnh, Giang Nhu đột nhiên nhớ tới một chuyện, sáng sớm lúc ăn sáng, đột nhiên nói với Lê Tiêu: "Gần đây bảo Chu Kiến ít đi ra ngoài đi."
Lê Tiêu khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô một cái, hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Nhu đang nghiêng đầu lau miệng cho An An, lau xong ngồi thẳng người tiếp tục ăn sáng, nghe hỏi thế, cô cũng không biết nên nói như thế nào, nếu như cô nhớ không lầm, đời trước sang đầu năm Chu Kiến xảy ra chuyện.
Cô không biết bắt đầu lúc nào, việc này xảy ra khi cô còn chưa nhớ chuyện, liên quan tới dịch bệnh, cô cũng chỉ nghe được một ít từ trong miệng cha mẹ, nói năm đó dịch bệnh gần như bùng nổ, tất cả mọi người ở nhà không dám ra cửa, khi đó bọn họ cũng không quá hiểu đối với kiến thức phòng ngừa, mỗi ngày khi ra cửa giấu rất nhiều tỏi trên người, thỉnh thoảng lấy ra ngửi.
Hiện tại dịch bệnh còn không có xuất hiện, cụ thể cô cũng không hiểu quá rõ, nghĩ nếu như sang đầu năm Chu Kiến có chuyện, vậy có lẽ cuối năm 2002 anh ta sẽ bị nhiễm.
Giang Nhu không hy vọng chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng cô không hề giải thích, chỉ nói: "Không có gì, chỉ là mấy ngày luôn nằm mơ tới Chu Kiến, mí mắt cũng thỉnh thoảng giật, như là không tốt lắm, anh cố gắng bảo anh ta ít đi ra ngoài, không riêng gì anh ta, anh cũng vậy, cố gắng đừng đi đến nơi đông người."
Sợ anh hiểu lầm cái gì, bổ sung: "Có một số việc vẫn phải chú ý một chút, chúng ta cẩn thận chút đều không sai."
Lê Tiêu cau mày, có điều không hề hỏi gì, chỉ đáp lại một tiếng.
Giang Nhu mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, đời trước Chu Kiến tạ thế, đối với Lê Tiêu là đả kích rất lớn, đặc biệt là sau khi Chu Kiến qua đời không bao lâu, mẹ Chu cũng không còn, dẫn đến danh tiếng của anh ở quê nhà rất kém cỏi.
Mà Lê Tiêu, sau này làm việc, rõ ràng thủ đoạn cực đoan hơn rất nhiều, anh giống như không còn kiêng kỵ, giúp đỡ Thường Dũng xử lý rất nhiều chuyện không tốt, không hề nói tới ơn nghĩa, chỉ hướng về lợi ích làm chuẩn.
Tính ra, ở trên thế giới này, người Lê Tiêu thật sự quan tâm kỳ thực rất ít, ngoại trừ cô và An An, hẳn là có Chu Kiến và Kim Đại Hữu thôi.
Giang Nhu hi vọng đời này Chu Kiến có thể thoát khỏi quỹ đạo đời trước, có một kết cục tốt.