Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 339




Kim Đại Hữu lại đỏ cả vành mắt, "Mẹ, con là Đại Hữu, mẹ còn nhớ con sao?"

Người phụ nữ nhếch miệng kêu "A a… A a a…", nét mặt trên mặt rất thống khổ khổ sở, khó có thể tin được nhìn người.

Kim Đại Hữu đi tới ôm chặt lấy người, nỗ lực ngẩng đầu nhìn lên, chỉ là nước mắt trong mắt làm sao cũng không ngừng được.

Sau khi người phụ nữ được ôm, đau lòng khóc thành tiếng, toàn thân run rẩy, hồi lâu mới nói ra một câu đầy đủ, "Đại Hữu… Đại Hữu, con đã lớn như vậy rồi… Đại Hữu, mẹ không tìm được anh con… Mẹ vô dụng…."

"Không sao đâu, còn có con, con sẽ tìm được anh."

Kim Đại Hữu ở bệnh viện chăm sóc mẹ cậu ta hai ngày, thím vẫn còn hơi không tỉnh táo, có lúc mơ hồ nhận ra người, có lúc lại không nhớ gì, có điều lúc đối mặt với Kim Đại Hữu thì khác.

Lúc Kim Đại Hữu rời đi, Lê Tiêu hỏi cậu ta dự định sau này, bởi vì Giang Nhu học y, Lê Tiêu cũng có chút hiểu rõ đối với ngành này, chỉ là học đại học bốn năm còn chưa đủ, phải tiếp tục học lên trên, ít nhất phải thi nghiên cứu sinh.

Kim Đại Hữu cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng dự định dẫn mẹ cậu ta cùng đến tỉnh thành.

Lê Tiêu cau mày, "Chú đã học đại học năm thứ tư, nếu thi nghiên cứu sinh chú có thể chăm sóc không? Như vậy đi, ở đây mới mở một viện điều dưỡng, bên trong có người anh quen biết, thu xếp đưa mẹ chú vào trong viện dưỡng lão, có tiền hay không trước tiên chúng ta không nói, bây giờ chú chuẩn bị thi rồi, mỗi tuần anh đều sẽ rút thời gian qua xem mấy lần, sẽ không khiến thím chịu khổ."

"Anh đã đến xem viện điều dưỡng kia rồi, bên trong rất tốt, có điều dưỡng chuyên chăm sóc, một ngày ba bữa ăn cũng rất phong phú."

Kim Đại Hữu cảm động nhìn anh, "Anh."

Lê Tiêu vỗ bả vai cậu ta, "Mọi người đều là anh em, không nói những câu nói kia, cậu học hành chăm chỉ, học rồi mới có thể để mẹ cậu sống cuộc sống thật tốt, tìm được anh trai cậu…"

Nghe tới anh trai, Kim Đại Hữu nở nụ cười ảm đạm, "Quốc gia chúng ta lớn như vậy, đi đâu tìm? Nếu như bị bán cho người khác cũng còn tốt, nếu như bị tóm đi…"



Cậu ta cũng không dám nghĩ.

Lê Tiêu xoa bờ vai của cậu ta, kỳ thực anh cũng không ôm ấp hy vọng gì với việc này. Kim Đại Bằng bị bắt cóc lúc bảy tuổi, đều nhớ chuyện, nếu như bị bán, lẽ ra có thể tự mình tìm về.

Đối với việc làm của Lê Tiêu, sau khi Giang Nhu biết cũng không có nói gì, trong lòng cô hiểu rõ. Ở trong lòng Lê Tiêu, Chu Kiến và Kim Đại Hữu đều là anh em của anh, không phải là loại người thân hơn hẳn người thân.

Đặc biệt là ngày ấy Kim Đại Hữu tới, sau khi Lê Tiêu trở về nói ra một câu một câu với Giang Nhu, làm cho cô ấn tượng rất sâu sắc ——"Khi còn bé anh tưởng rằng cha mẹ của mọi người đều giống nhau, sau đó phát hiện, hình như chỉ có anh là khác."

Khi Giang Nhu nhìn về phía anh, anh cười khẽ một tiếng, trên mặt hiện sự thoải mái và hờ hững của người trưởng thành, "Đều qua rồi."

Đúng vậy, ở trong cái nhìn hiện giờ của anh, hết thảy đều đã trôi qua, thế nhưng nỗi đau trong lòng Lê Tiêu lúc còn nhỏ hẳn là rất sâu.

Giang Nhu không biết làm sao an ủi anh, bởi vì dù cho cô nói cái gì đều là đứng ở góc độ người đứng xem, không trải nghiệm được sự tiếc nuối trong lòng anh.

Nghĩ như thế, Giang Nhu thừa dịp chiều thứ Tư rảnh rỗi, đi tới trung tâm mua sắm một chuyến. Thứ Tư trường học phải quét dọn quy mô lớn, Giang Nhu không trọ ở trường, không cần quét dọn phòng ngủ vệ sinh.

Chiều thứ Tư hồi trước cô đều phải đi thư viện đọc sách, lần này muốn mua quà cho Lê Tiêu.

Giang Nhu cũng không phải người quá lãng mạn, nhiều nhất chính là lúc tổ chức sinh nhật cho Lê Tiêu, mua một cây bút, một cái ca-ra-vat, lúc bình thường cũng không nghĩ tới tặng quà gì.

Ngược lại Lê Tiêu hay tặng quà cho cô nhưng cũng không đẹp lắm, bình thường Giang Nhu đều thu lại giữ kỹ, chưa từng đeo lên.

Giang Nhu không đến trường mẫu giáo đón An An, chủ yếu là cô nhóc thấy cái gì cũng muốn, cô sợ mình xài hết tiền.

Giang Nhu đi dạo từ tầng một đến tầng năm trong trung tâm mua sắm, cuối cùng dùng giá cao chọn hai chiếc nhẫn, còn muốn chọn một chiếc đồng hồ, nhưng giá của đồng hồ đeo tay tốt không rẻ chút nào, suýt chút nữa Giang Nhu lại muốn mua, hiện giờ Lê Tiêu dù sao cũng là một ông chủ nhỏ, đeo đồ rẻ ra ngoài dù gì cũng hơi không thích hợp, làm ăn, ăn diện rất quan trọng.

Ngược lại cô nhìn trúng một cặp nhẫn vàng Tường Vân, nhẫn cũng không phải quá thô, chiếc nhẫn rất đơn giản, khắc Tường Vân ở một khu vực nhỏ, đơn giản lại đẹp đẽ.