Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 325




"Anh nhìn lại thử chuyện mẹ anh làm đi, nếu ngày đó tôi không đến xem, cũng không biết nhà xưởng chúng ta lúc nào lại biến thành chỗ đổ rác, chúng ta là xưởng thực phẩm, bà ta nhặt những món đồ bỏ đó làm cái gì? Hả? Bà ta có thù oán với ông đây phải không? Nếu như bị người khác biết, anh có biết sẽ xảy ra hậu quả gì không?"

"Tào Vượng, anh thân là thành viên nòng cốt của nhà xưởng chúng ta, đây chính là tác dụng đi đầu mà anh mang đến à? Anh còn có mặt mũi chạy tới hỏi tôi có phải là thiên vị vợ anh không? Sao hả, hoài nghi tôi có mưu đồ gây rối với vợ anh à? Con mẹ nó, anh có đầu óc không vậy?"

Lê Tiêu chửi không khách sáo chút nào, cả người dường như rất tức giận, một tiếng lại cao hơn một tiếng.

Trong phòng làm việc, An An đẩy tay của mẹ đi, nhỏ giọng nói với Giang Nhu: "Cha lại tức giận rồi."

Giang Nhu không nghĩ tới Lê Tiêu ở bên ngoài là thế này, rất hung dữ, không nhịn được hỏi con gái, "Trước đây cha cũng từng mắng người như vậy hả?"

An An nghiêm túc gật đầu, "Từng mắng rất nhiều người, bọn họ đều cực kỳ sợ cha."

"…" Thật sự không nhìn ra đấy.

Bên ngoài Tào Vượng nhìn thấy không ít người ở dưới lầu nhìn lén, cảm thấy hơi mất mặt, "Mẹ của tôi nói buổi tối ngày hôm ấy anh còn kéo tay vợ tôi không buông, còn có trước đó, anh cũng từng mấy lần đơn độc đi tìm người nói chuyện…"

"Đệt!"

Sắc mặt Lê Tiêu khó coi, "Con mẹ nó, anh thật sự tưởng ông đây dễ tính đúng

không? Không phải anh cho rằng nhà xưởng chúng tôi thiếu mất anh thì không được đấy chứ? Lúc trước nếu không phải ông đây thấy anh đáng thương, anh thật sự cho rằng ông đây không tìm được người khác sao?"

Lê Tiêu cũng lười phí lời với anh ta, trực tiếp nói với đám người nghe trộm dưới lầu: "Đều lên đây nghe hết cho tôi, nhà xưởng là tập thể, không phải một cá nhân nào, nhà xưởng càng tốt, cuộc sống của mọi người sẽ càng ngày càng tốt, vì thế đừng nghĩ bấu víu quan hệ với ông đây, nói tình cũ, ai cũng nói tình cũ thì nhà xưởng này còn làm được không hả? Tôi chỉ nhìn năng lực cá nhân, anh có bản lĩnh ông đây sẽ coi trọng anh, không có bản lĩnh thì ngoan ngoãn làm chuyện của mình, tôi cũng không muốn quan tâm chuyện nhà các anh, chuyện quái gì của bà già mẹ chồng gì đó đừng đưa tới trước mặt ông đây thêm phiền, ông đây cũng không phải bồ tát, cứu người còn cứu ra oán nữa hả?"

"Cuối cùng nhấn mạnh một lần nữa, sau này ai làm ra chuyện không tốt với nhà xưởng, tôi sẽ không khách sáo, tôi mặc kệ cậu có phải người cũ theo tôi hay không không."



Nói xong nghiêng đầu qua nhìn về phía Tào vượng, "Tào Vượng, tôi thông báo một tiếng cuối cùng với anh, trước ngày mai bảo mẹ anh rời nhà xưởng, hoặc là bà ta đi, hoặc là mẹ con các anh cùng đi, không có thương lượng."

"Cuối cùng, bởi vì năng lực cá nhân của Tào Vương không nổi trội, bắt đầu từ hôm nay công việc quản lý xây dựng phân nhà xưởng giao cho Nghiêm Xương."

Quản lý nhà xưởng ở dưới lầu nghe lén đều bé ngoan, nghe nói như thế, không có một người dám nói chuyện, toàn bộ lầu ba an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ.

Lê Tiêu nói xong, sau đó đẩy cửa tiến vào văn phòng.

Bên ngoài đột nhiên nổi lên một tràn tiếng vỗ tay, nương theo tiếng vỗ tay, còn có âm thanh kích động của một chàng trai trẻ, "Giám đốc nhà xưởng, tôi chắc chắn làm tốt hơn Tào Vượng."

Sắc mặt Tào Vượng trực tiếp trắng bệch.

Chu Kiến ở cửa đứng ra nói: "Được rồi, tản đi tản đi, tất cả mọi người đi làm chuyện của mình đi, chuyện liên quan tới giám đốc nhà xưởng mọi người đừng nói linh tinh, lộn xộn cái gì, tình cảm của giám đốc nhà xưởng và bà chủ rất tốt, nếu như truyền tới tai bà chủ, còn không xảy ra chuyện à?"

"Giám đốc nhà xưởng của chúng ta người tốt thiện tâm, làm chuyện tốt còn bị người ta ác ý phỏng đoán, vậy thì rất quá đáng, cuối năm ai không muốn ôm vợ con ngủ yên? Rạng sáng hai, ba giờ chạy đi cứu người, thử hỏi ông chủ nào có thể làm được chứ?"

Chu Kiến vừa mới nói xong, lập tức có người phụ họa, "Có người chính là ỷ vào giám đốc nhà xưởng dễ nói chuyện mà bắt nạt người ta."

"Bản lĩnh không lớn, vu khống thì đúng là mạnh."



Nói gì nữa thì Giang Nhu không có nghe thấy.

Lê Tiêu vào cửa nhìn thấy Giang Nhu ngồi ở vị trí của mình, trực tiếp sửng sốt một lúc, trên mặt từ từ khôi phục lại vẻ yên lặng, sau đó cười hỏi một câu, "Sao lại tới vậy?"

Giang Nhu nói: "Buổi chiều giảng viên có họp, cho chúng em nghỉ, vì thế đến tìm anh."