Đi tới quán ăn đã hẹn với mẹ Trân Trân. Mới vừa xuống xe, đã nhìn thấy bé gái đợi ở cửa, bé gái nhìn thấy An An, vui vẻ vọt tới, "An An ――"
An An cũng rất kích động, vặn người đi xuống khỏi lòng Giang Nhu, sau đó cũng chạy về phía bé gái.
Hai bé gái đáng yêu cùng ôm nhau, "Nhớ cậu quá."
"Tớ cũng vậy."
Không biết còn tưởng rằng đã lâu không gặp.
Giang Nhu và mẹ Trân Trân nhìn nhau nở nụ cười, đều bị hai đứa nhỏ này chọc cười.
Lúc ngồi vào trong quán, mẹ Trân Trân cười nói: "Biết ngày hôm nay không cần đi học, trời vừa sáng con gái nhà tôi đã khóc, ồn ào muốn gặp An An, nói nhớ con bé."
"Mỗi ngày con gái nhà tôi về nhà đều nói An An mang nhiều đồ ăn ngon cho con bé, tôi cũng lo lắng con bé ăn hết đồ ăn của con gái cô."
Giang Nhu cười, "Cha con bé mở xưởng đồ ăn vặt, nhà tôi có rất nhiều đồ ăn vặt, bây giờ con bé cũng không ăn hết đồ ăn vặt trong nhà nên tôi mới nghĩ đem một ít chia cho các bạn ăn."
Lúc này mẹ Trân Trân mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mỗi ngày con gái cô ấy không chỉ ăn, còn lấy rất nhiều về nhà, những đồ ăn vặt đó nhìn không rẻ.
Vui vẻ náo nhiệt ăn một bữa cơm. Lúc đi, trên miệng hai bé đáng yêu còn diễn vở kịch chia xa ở cửa quán ăn.
Giang Nhu và mẹ Trân Trân kéo cũng không kéo hai người ra được.
Trong quá trình lôi kéo, Giang Nhu nhìn thấy một bóng người quen thuộc vội vã đi vào trong nhà ăn, người kia bọc bản thân rất kín, không nhìn thấy mặt.
Hơi sững sờ, nhận ra bóng lưng kia hình như là Triệu Vân.
Trên đường, Giang Nhu hỏi đứa nhỏ, "An An, đồ ăn vặt cha mua cho con có phải đều cho người khác ăn không?"
An An ngẩng đầu lên nhìn cô bé, vẻ mặt thành thật nói: "Bọn họ muốn ăn."
Giang Nhu kinh ngạc hỏi: "Bọn chúng muốn ăn thì con cho sao?"
An An vô tội gật đầu.
Giang Nhu: "…" Bình thường cô và Lê Tiêu cũng không có tình tình tốt như vậy, cũng không biết tại sao cô bé ngoan như thế.
Sờ đầu nhỏ của cô bé, "Được thôi, con vui vẻ là được rồi."
An An nắm tay cô, nỗ lực bước một bước rất lớn, nét mắt trên mặt ngây thơ trong sáng.
Buổi tối Lê Tiêu trở về, Giang Nhu kể chuyện ban ngày của An An với người bạn nhỏ cho anh nghe, tuy rằng Lê Tiêu không tận mắt thấy, nhưng chỉ nghe Giang Nhu miêu tả đã biết chơi rất vui.
Trực tiếp nở nụ cười, cảm thấy con gái mình thật đáng yêu.
Giang Nhu nhớ tới bóng lưng mình nhìn thấy ở cửa quán ăn, cũng thuận tiện nói, "Cũng không biết có phải không, chỉ là nhìn giống."
Lê Tiêu nhớ tới tin tức trước đó Phó Phi tiết lộ cho anh. Anh ta nói gần đây công trình trên tay Thường Dũng vẫn gặp sự cố, anh ta hoài nghi là có nội gián, nhưng tìm đã lâu cũng không tìm thấy, sau đó anh ta suy đoán có thể là Triệu Vân.
Nguyên văn của Phó Phi là như vậy, lúc trước khi Thường Dũng mới vừa tiếp xúc bất động sản, bên cạnh không có một ai có thể sử dụng, thậm chí còn có mấy người là người của vợ trước và em gái của anh rể Thường Dũng, khi đó là Triệu Vân giúp anh ta ổn định, thậm chí học tập giúp anh ta xử lý và mời chào người, nói cách khác Triệu Vân có thể tiếp xúc chuyện làm ăn của Thường Dũng.
Nếu như nhân viên là nội gián, vậy trực tiếp khai trừ là được, nhưng nếu như là người bên gối, Phó Phi thật sự không dám nghĩ, dù cho hai người Thường Dũng bây giờ quan hệ cứng ngắc, thế nhưng dù sao cũng là vợ chồng, Triệu Vân làm như vậy hoàn toàn là muốn tuyệt đường lui của Thường Dũng, thậm chí anh ta hoài nghi toàn bộ công ty bất động sản của anh rể Thường Dũng đứng đằng sau cũng xuất hiện chấn động.
Lê Tiêu nói việc này với Giang Nhu, xong bổ sung một câu, "Anh đã sớm nói với em rồi, Triệu Vân không phải người dễ ức hiếp."
Giang Nhu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như thế, hoảng hốt hỏi một câu, "Thiệt hả?"
Lê Tiêu gật đầu, "Nếu Phó Phi dám nói, vậy chắc chắn là gần như thế, nếu không anh ta sẽ tìm cớ chạy về quê nhà sao?"
Giang Nhu không nhịn được rơi vào trầm tư, cô đột nhiên nhớ tới, đời trước công ty bất động sản của anh rể Thường Dũng xảy ra vấn đề ở sau này, nhưng chuyện này xảy ra sau khi Lê Tiêu rời tỉnh G, có phải là nói, đời trước công ty bất động sản của anh rể Thường Dũng phá sản chính là tác phẩm của Triệu Vân?
Chỉ có điều lúc đó bên cạnh Thường Dũng có Lê Tiêu và Phó Phi, lấy bản lĩnh của Lê Tiêu, nhất định có thể sớm phát hiện, vì thế Triệu Vân vẫn không dám ra tay, đợi rất nhiều năm mới tìm được cơ hội.
Mà đời này Lê Tiêu rời khỏi Thường Dũng rất sớm, Phó Phi lại là người xảo quyệt, mắt thấy mình không gánh nổi, muốn mau chóng nhân cơ hội chạy trốn, vì lẽ đó Triệu Vân bắt đầu ra tay sớm.
Giang Nhu lại nghĩ tới trước đó thấy sách của Thường Lôi ở trong phòng bệnh, xem sách tiếng Anh còn có thể hiểu, nhưng xem sách giáo khoa chữ phồn thể cũng có hơi ý vị sâu xa.
Tỉnh T và Hồng Kong sử dụng chữ phồn thể.