Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 305




An An c.h.ế.t sống bám trên người Giang Nhu. Đừng thấy cô nhóc còn nhỏ, có lẽ vì từ nhỏ ăn ngon uống được dinh dưỡng tốt, lực tay rất lớn, Giang Nhu giật hai lần cũng không kéo xuống được.

Không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ, "Buổi chiều cha mẹ đến đón con ngay, con xem nhiều bạn nhỏ lớn cỡ con, đợi lát nữa cùng chơi trò chơi, ăn đồ ăn vặt, có phải là rất náo nhiệt, chơi rất vui không? Thời gian chớp mắt một cái là trôi qua, trong trường mẹ lai không chơi vui."

An An lắc lắc ở trong lòng cô, còn vùi mặt vào trong cổ Giang Nhu, "Không muốn, muốn mẹ."

Không dễ dỗ.

Lê Tiêu đứng ở một bên không nhìn nổi, ôm lấy đứa nhỏ từ trong lòng cô, An An kháng cự hai lần, nhưng không mạnh bằng cha, Lê Tiêu hơi dùng sức, lập tức tách hai tay nhỏ của cô bé ra.

Ôm lấy đứa nhỏ, trực tiếp để xuống trên đất, lôi kéo Giang Nhu bỏ chạy.

Vậy mà An An ở phía sau chạy đuổi theo bọn họ, trong miệng khóc lóc hu hu, "Mẹ ――"

Cô giáo ở trường mẫu giáo chặn ở cửa, không cho An An đi ra ngoài, cô nhóc lập tức khóc tan nát cõi lòng,"Mẹ ――"

Giang Nhu nghe cũng đau lòng muốn chết, cô còn chưa từng thấy An An khóc thành như vậy, nhịn không được nghiêng đầu qua nhìn.

Lê Tiêu cũng rất đau lòng, dừng bước lại, "Được rồi, em đi lên lớp đi, anh ở lại đấy với con bé."

Nói rồi xoay người ôm con.

An An nhìn thấy cha trở về, hơi tốt một chút, hai cánh tay nhỏ dùng sức ôm lấy cổ cha, nhẹ giọng khóc thút thít, một giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu treo ở viền mắt, muốn rớt mà không rớt được, nhìn rất đáng thương.

Mấy cô giáo trong trường mầm đều ở cửa dỗ mấy đứa nhỏ, trong tay mỗi người đều kéo bạn nhỏ khóc đinh tai nhức óc.

Giang Nhu quay lại sờ đầu An An, "Cha lên lớp với con, buổi chiều mẹ tới đón con."

An An đưa tay vẫn đòi mẹ, Lê Tiêu ôm cô bé đi ngồi xích đu, An An chơi một lúc sau đó tâm tình từ từ hòa hoãn lại.

Cô giáo trường mầm non nhìn thấy Lê Tiêu thật sự không đi, ở trường mầm non cùng con gái, không nhịn được cảm khái, "Lần đầu tiên tôi thấy cha đi học cùng con đấy."

Đứa trẻ khác khóc dữ dội đi nữa, cha mẹ có đau lòng, cũng sẽ không cùng vào trường mầm non với đứa nhỏ.

Cảm thấy quá nuông chiều đứa nhỏ.



An An cũng không quan tâm, sau khi phát hiện cha ở lại, bèn lôi tay cha bắt đầu chơi ở trong trường mầm non, nhìn thấy những bạn nhỏ khác khóc, còn hiếu kỳ chạy tới xem.

Buổi chiều Giang Nhu chỉ có hai tiết, giảng viên dạy quá giờ một chút, bốn giờ tan học, lúc cô đạp xe lại đây, trường mẫu giáo còn chưa tan học.

Cô đậu xe ở ven đường rồi khóa kỹ, sau đó đi tới chỗ cửa sắt của trường mẫu giáo xem, những bạn nhỏ đang được cô giáo dẫn dắt chơi trò rồng rắn lên mây, An An bị kẹp ở giữa, nhìn thấy mẹ tới, trực tiếp bỏ lại những bạn nhỏ khác chạy tới, vui vẻ kêu: "Mẹ ――"

Cô giáo thấy cảnh này dở khóc dở cười, "Bạn nhỏ Lê Thanh Thù, mau trở lại, còn chưa tan học."

An An nghe thấy tên cũng không ý thức được là gọi mình, bình thường ở nhà, Giang Nhu và Lê Tiêu đều gọi cô bé là An An, cô bé vẫn cho rằng mình được gọi là An An.

Giang Nhu cách cửa sắt bảo cô bé tiếp tục chơi, "Chuông tan học vang lên mới có thể về nhà."

An An cũng không trở lại, cứ ngồi ở cửa sắt.

Khi còn lại mấy phút cuối cùng, giáo viên trường mẫu giáo bảo những bạn nhỏ xếp hàng đi ra ngoài, người lớn đến đón đứa nhỏ tới trước, đứa nhỏ chưa tới thì tiếp tục chờ.

Giang Nhu tới xem như khá sớm, cô xếp phía trước đón đứa nhỏ, khi cửa sắt trường mầm non mở ra, cô giáo đưa cặp sách dán tên An An cho Giang Nhu.

Giang Nhu ngồi xổm xuống ôm lấy đứa nhỏ, bảo cô bé chào tạm biệt với cô giáo.

An An nghe lời vẫy tay, "Tạm biệt."

Cô giáo nở nụ cười, "Tạm biệt bạn nhỏ An An.

Giang Nhu ôm cô bé ngồi phía sau xe đạp, cười hỏi: "Ngày hôm nay có vui không?"

Lúc này cô nhóc hoàn toàn quên sự không vui hồi sáng, cười ngọt ngào nói: "Vui ――"

Giang Nhu thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng việc này ổn rồi, không nghĩ tới sáng hôm sau đã đánh giá thấp sự thông minh của cô nhóc này.

Sáng hôm sau, Lê Tiêu thức dậy làm bữa sáng, Giang Nhu phụ trách rửa mặt mặc quần áo cho An An. Chuẩn bị xong, Giang Nhu mới sửa soạn cho bản thân, sau đó kiểm tra túi xách của mình và An An lại một lần.

Túi xách của An An là túi đeo chéo, nhưng không giống loại dùng quần áo cũ may lại của Chu Hồng, Giang Nhu tự vẽ kiểu nhờ ông chủ tiệm vải làm, trên túi xách màu phấn hồng, hai bên dùng vải màu vàng làm thành kiểu viền ren, bên trong và bên ngoài có một túi nhỏ, trên túi nhỏ phía ngoài còn dùng trân châu thêu cánh hoa.

Dung lượng của túi xách nhỏ không lớn, Giang Nhu bỏ hai chiếc khăn tay nhỏ ở bên trong, giấy cùng với đồ ăn vặt, còn có một cái túi, bên trong bỏ một bộ quần áo và ly nước sạch sẽ.